Trấn Cheong Hwa - Chap 25

7 triệu hwan…

Đối với Cheong Yeon, người có quả tim không ngừng đập rộn dù chỉ sở hữu 20000 hwan thì đó là một con số không tưởng tượng nổi.

“Nào nào, giờ là phiên đấu xác cá nhà táng! Giá khởi điểm 200.000 hwan! Đúng vậy, bắt đầu đã ngay lập tức 200.000 hwan!”

300.000 hwan, 400.000 hwan, 500.000 hwan và giá xác cá ngày càng tăng vọt.

“7 triệu hwan, mẹ kiếp ở đâu ra không biết nữa.”

Đôi mắt Mu Won sáng lên đầy vẻ đe doạ.

Cheong Yeon ngạc nhiên nhìn hắn. Tương tự cậu ấy, tất thảy ánh mắt đổ dồn vào hắn ngay khi Mu Won giơ cánh tay lên bất chấp hỗn loạn.

Hắn ta ngồi trên chiếc xe đạp nhỏ trông chẳng khớp với cơ thể chút nào, thế nhưng tuyệt nhiên không hề buồn cười. Hay nói đúng hơn, trông hắn hệt như một kẻ hung ác vừa mới cướp đi tài sản ít ỏi của dược sĩ nghèo đứng ngay bên cạnh.

Trong phút chốc, hắn lớn tiếng.

“10 triệu hwan, Tae Mu Won đấu!”

Tae Mu Won không quên kèm theo nụ cười quyến rũ khoả lấp tất cả hành động xấu xa.

“Không phải xác cá, là long diên hương.”

Khuôn mặt thuyền trưởng vốn dĩ lo lắng kể từ lúc Tae Mu Won nhận được chú ý nhanh chóng trở nên tái nhợt.

Là long diên hương chứ không phải là xác cá?

Không phải chứ, gã nghĩ hắn ta định mua xác cá với cái giá 10 triệu hwan?

Rõ ràng nghe thấy âm thanh xì xào từ những người xem.

“P, phải chăng Mu Won nim à, ý anh là xác cá nhà táng sao?”

Thuyền trưởng dù rất sợ hãi nhưng vẫn gom góp hết mọi can đảm và hỏi hắn ta. Nhưng ai trên đời lại mua xác cá đắt hơn cả long diên hương?

“Chẳng phải họ đều sốt ruột muốn sở hữu món đồ quý đó sao, không đúng à?”

Mu Won giảng giải trong lúc Cheong Yeon cảm thấy áp lực bởi mọi chú ý đều đổ dồn vào, vì lẽ đó mà cúi đầu.

“Phiên đấu giá long diên hương kết thúc rồi! Ngay cả khi cậu là Tae Mu Won thì cũng không được can thiệp vào phiên đấu đã kết thúc!”

Chỉ có Hwang Ran, kẻ hiểu tường tận ý định của Tae Mu Won mới dám hét lớn. Cheong Yeon có thể xác định gã đang ở đâu chỉ trong nháy mắt. Đơn giản là do ánh mắt đám đông đã rời khỏi họ và tập trung vào cơ thể Hwang Ran.

Người hầu của gã vốn đang chất long diên hương lên trên xe đẩy, như thể gã ta định chuyển thẳng nó về lục địa thứ nhất. Được lôi ra từ ruột cá nhà táng, viên long diên hương dính đầy máu tươi, trái lại phần thịt bên dưới lại có màu xám thô ráp như đá.

“Giá thầu 10 triệu hwan đấy. Không nghe thấy à?”

Trước giọng điệu gay gắt của Tae Mu Won, thuyền trưởng con tàu có vẻ bối rối. Ông ta sợ rằng nếu mở lại phiên đấu giá thì sẽ xảy ra vấn đề tín nhiệm với các thương nhân lục địa thứ nhất. Ở phía còn lại, nếu phớt lờ Tae Mu Won thì hẳn ông ta cũng gánh hậu quả. Song một lần nữa, so với tín nhiệm, mạng sống chắc chắn quan trọng hơn cả.

“H, hiện tại đã có nhân vật trả giá cao nhất cho long diên hương, chúng ta sẽ tiếp tục cuộc đấu giá thêm một lần nữa!”

Thuyền trưởng dùng hai tay bắc thành loa, xong xuôi hét lớn.

“Mu Won nim! Đây là tình huống quái quỷ gì thế này!? Hành động không khác gì kẻ côn đồ!”

Hwang Ran thoạt nhiên không trút giận nữa mà chực im bặt. Hoá ra là do Feira, thành viên cấp dưới cắm cọc xung quanh bến tàu nhanh chóng đổ ra bao vây nhóm người Hwang Ran. Gã vốn thuê lính đánh thuê theo sau bảo vệ vào trấn Cheong Hwa, một nơi an ninh không mấy ổn định, thế nhưng vô ích.

Thành viên thuộc nhóm Feira đều có thể chất vô cùng đặc biệt, có lẽ là do họ được nuôi cơm đầy đủ béo tốt. Cảnh tượng y hệt một cánh đồng hoa đằm đằm sát khí, nhóm người không nhỏ cùng những bông cúc đỏ rực rỡ hai bên cổ.

Những thuỷ thủ đoàn tàu săn cá voi cẩn trọng nhẹ nhàng mang long diên hương từ trên xe đẩy về bàn đấu giá. Hwang Ran trố mắt nhìn thấy bản thân rơi vào tình cảnh bị hớt tay trên, thế nhưng gã ta không làm gì được.

“Có ai muốn trả giá cao hơn không?”

Thuyền trưởng lần nữa lên tiếng. Cheong Yeon nhìn sang Mu Won cùng với ánh mắt có phần khó hiểu. Hắn ta cần dùng long diên hương để làm gì trong khi xác cá nhà táng cũng đủ tinh chế thành dầu nhiên liệu.

Lúc này, Mu Won thực sự nhàn nhã dùng yên xe đạp để làm ghế ngồi.

“Nếu như không còn ai nữa thì tôi xin phép được đếm ngược nhé, mười, chín, tám…”

Cứ cái đà này thì Tae Mu Won có thể thực sự thắng cuộc đấu giá. Hắn ta liệu có quả quyết cần long diên hương? Hay chỉ cố gắng tranh giành món đồ vô dụng thoả sự vui thích, hoặc có thể hắn chỉ muốn thưởng lãm cảnh các thương nhân ra sức mặc cả.

“Muốn nghỉ ngơi không?”

Cheong Yeon bỗng giật nảy mình trước câu hỏi ngỏ vô cùng bất ngờ. Mu Won vẫn nhìn trân trân người gã thuyền trưởng đang đếm ngược dần.

“…..Không.”

“Nhưng mà trông cậu bồn chồn lắm đấy.”

Không phải bồn chồn, cậu chưa bao giờ cảm thấy như vậy, thế nhưng quả thực toàn bộ cơ bụng đang co thắt lại. Thậm chí đó không phải là tài sản của cậu, nhưng cậu choáng ngợp trước cái áp lực của 10 triệu hwan.

Đồng thời là lúc số 1 thốt ra từ miệng thuyền trưởng.

“M, mười triệu, lẻ 1 hwan!”

Hwang Ran giơ ngón trỏ lên và giữ thật chặt sau khi tăng giá một cách ít ỏi. 10.000.001 hwan. Đúng là món tiền chưa bao giờ có.

“Dù sao đi nữa, tên khốn keo kiệt.”

Sẽ khá bất công nếu như bị gọi là kẻ keo kiệt khi đã chi ra hơn 10 triệu won. Cheong Yeon nhẩm tính số tiền trúng thầu lớn đến mức nào. Không còn nghi ngờ gì nữa, số tiền đó đủ mua 5 căn nhà cực kì sang trọng trên khu đất cao. Cũng là số tiền hầu hết người dân tại trấn Cheong Hwa sẽ không bao giờ có thể có được cho đến khi họ cứ thế qua đời.

Nụ cười nở trên khuôn mặt thuyền trưởng, người vừa tái xanh như con cá chết cách đây một lúc. Sau đó, ông ta khẩn trương bắt đầu đếm ngược, ngay khi lập tức có lẽ nhận ra ánh mắt sắc lẻm Hwang Ran nhìn mình.

Mu Won không trả giá nữa, niềm nở trao trả lại long diên hương.

“Ồ, tôi mà có thêm 1 hwan nữa thôi là mua nó rồi.”

Khi nó thắng thầu giá 7 triệu hwan, hắn ta cảm thán là trò vô bổ, nhưng hắn có lẽ vui vẻ hài lòng với cái giá 10 triệu hwan. Rõ ràng là ngay từ đầu, hắn chỉ cố ý tăng thêm giá thầu chứ không hề muốn mua long diên hương. Cheong Yeon cảm thấy có chút tội lỗi với gã thương nhân dù rằng không mang hàm ý đứng về phía gã.

“Tôi có nên mượn dược sĩ không đây?’

Cậu có khoảng 1 hwan không? Cùng với giọng điệu mỉa mai trêu chọc.

“Tôi không kinh doanh dịch vụ cho vay.”

“Vậy thì tôi đoán là tôi sẽ phải giả vờ như bỏ lỡ nó, vì cậu không cho tôi mượn tiền mà.”

Mu Won cười vang khoái chí giống như chuyện đó hết sức buồn cười.

Và thế là phiên đấu giá long diên hương đã kết thúc, nhường sân cho sự trở lại của phiên đấu giá xác cá nhà táng.

Có kích thước lớn và dài hơn hẳn 30 người nằm thành hàng, tuy nhiên giá xác con cá lại tăng chậm hơn khối long diên hương, vật thể chưa bằng một nửa kích thước cái vây của nó. Cheong Yeon cảm thấy một sự trái ngược mâu thuẫn kì lạ, thế nhưng nhanh chóng thay đổi suy nghĩ bằng cách hy vọng tên hải tặc kia sẽ trao trả chiếc xe đạp cho cậu.

“950.000 hwan rồi! Còn nữa không nào?”

Dường như trong đó phải có ít nhất 50 thương nhân đến từ lục địa thứ nhất. Chỉ cần nhìn vào trang phục của họ, toàn bộ đều là vải và da thú đắt tiền, rõ ràng khác biệt với người dân trấn Cheong Hwa. Dẫu vậy, toàn bộ mục đích của họ có vẻ chỉ đến vì long diên hương, chẳng mấy quan tâm xác cá nhà táng. Mu Won nhấc tay ra khỏi ghi đông.

“Tae Mu Won nim, anh muốn ra giá không ạ?”

Thuyền trưởng vốn đã liếc nhìn Mu Won từ trước mau chóng chỉ vào hắn ta.

“1,3 triệu hwan.”

“1,3 triệu hwan! Vâng, giá cả đã tăng từ 930.000 hwan lên thành 1,3 triệu hwan! Còn nữa không nào? Con cá nhà táng to lớn gấp rưỡi con cá bị bắt cách đây nửa năm! Nửa năm trước, Tae Mu Won nim ở phía đằng kia đã mua con cá với giá 1,2 triệu hwan!”

Thuyền trưởng xông xáo chắc chắn khàn giọng sau cuộc đấu giá.

“Chà chà! Chẳng còn thương nhân nào nữa hay sao? Người thắng đấu thầu cũng sẽ nhận được con mực khổng lồ như một phần thưởng được kèm theo đấy!”

Khắp nơi vang lên tiếng cười rộn ràng náo nhiệt từ người dân trấn Cheong Hwa. Ở chiều ngược lại, hầu hết thương nhân lục địa thứ nhất tỏ vẻ bối rối, không rõ tại sao bọn họ lại cười.

Con mực khổng lồ bị cá nhà táng ngoạm mất cái đầu chẳng có tác dụng gì ngoài việc to lớn. Vì không ăn được nên nó nghiễm nhiên trở thành phế phẩm, chẳng tránh khỏi cảnh bị vứt lại biển. Dù vậy, những chiếc xúc tu sở hữu giác hút vẫn quấn chặt quanh cơ thể con cá, giống như nó đã thực sự cố gắng dùng mọi sức lực để tránh khỏi việc trở thành con mồi.

“Thật không công bằng khi nó đã chết, thi thể lại còn bị đem rao bán theo cách chế giễu như vậy.”

Lời lẽ cảm động đến mức khó tin lại được phát ra từ miệng Mu Won. Trong lòng Cheong Yeon vô cùng kinh ngạc, thế nhưng tuyệt nhiên không lộ ra ngoài.

Thuyền trưởng lập tức bắt đầu đếm ngược để xem có ai ra giá hơn 1,3 triệu hwan hay không. Feira sẽ cần rất nhiều nhiên liệu so với kích thước to lớn của nó, vì vậy chẳng có gì lạ nếu Tae Mu Won thắng phiên đấu giá. Họ cho biết hắn là người thắng thầu xác cá nhà táng cách đây nửa năm.

1,35 triệu hwan!”

Hwang Ran ngồi trên chiếc xe chở long diên hương, dang rộng hai tay đồng thời hét lớn. Phụt, Cheong Yeon nghe thấy tiếng cười hệt như tiếng gió bỗng chợt tắt ngúm. Là Tae Mu Won.

“Dược sĩ này.”

Hắn ta nghiêng đầu về phía Cheong Yeon. Chiều cao của cái yên xe không hề phù hợp với vóc dáng hắn, thế nên hắn phải dang rộng hai chân, dẫu vậy chênh lệch chiều cao thực sự quá lớn khiến tầm mắt họ không được ngang nhau. Để chạm mắt hắn, Cheong Yeon buộc lòng phải ngước mắt lên.

“Vâng?”

“Vui quá đúng không?”

Ý hắn là cuộc đấu giá trông rất thú vị? Cheong Yeon chớp mắt vài lần, cảm thấy do dự không chắc chắn lắm.

“Phải chăng vì tôi là một nhà sư nên tôi không rõ việc này vui đến mức nào.”

Mu Won đưa cái đầu nghiêng về phía Cheong Yeon trở lại vị trí ban đầu.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo