Ai ai cũng biết rằng cần có dầu để vận hành tàu Feira. Thế nên hắn ta chỉ đang đấu giá những gì hắn cần, vậy thì vui vẻ ở chỗ nào chứ? Cheong Yeon từ bỏ công cuộc cố gắng hiểu Tae Mu Won. Cho đến tận lúc con số 1 được vang lên, đôi môi hình vòng cung ấy vẫn không mở ra.
“Xác cá nhà táng! Chốt phiên đấu giá được bán cho Hwang Ran nim với giá thầu 1,35 triệu hwan! Sau long diên hương, giờ anh sở hữu cả cá nhà táng!”
Mặt Hwang Ran đỏ bừng bừng, nhìn lại Mu Won với vẻ đau khổ. Tựa hồ gã ta chưa bao giờ nghĩ rằng Tae Mu Won sẽ từ bỏ phiên đấu giá. Những người xung quanh cũng cùng quan điểm. Hwang Ran rời khỏi xe đẩy trước sự thúc giục nhanh chóng thanh toán từ người thuyền trưởng.
“Hwang Ran gặp phải rắc rối lớn rồi, mong gã ta không phá sản.”
Khác với lời nói tỏ vẻ quan tâm, khuôn mặt hắn ta tràn ngập thích thú. Mãi đến lúc này Mu Won mới đứng dậy khỏi xe đạp. Cheong Yeon vội vàng chộp lấy ghi đông, thế nhưng người đàn ông kia chỉ vừa rời khỏi mỗi yên xe đạp. Tay lái vẫn được Mu Won giữ lấy.
“Nếu anh thăm thú đủ rồi… Bây giờ tôi phải trở về hiệu thuốc.”
Cheong Yeon lấy hết can đảm mà lên tiếng trước. Mùi tanh máu cá nhà táng khiến cho cậu ấy phải thở bằng miệng suốt từ nãy giờ.
Trong khi đó, Hwang Ran có lẽ vừa mới thanh toán số hàng đấu giá, xong xuôi đi về phía Tae Mu Won, bao quanh là nhóm thành viên cấp dưới của Feira. Nhớ lại lời Saturn nói, chẳng phải Feira đang tìm kiếm Hwang Ran sao?
“Có vẻ như cậu rất bận rộn nhỉ.”
“Này.”
Hắn ta còn định nói gì nữa chứ… Cheong Yeon cảm thấy tim mình thắt lại.
“Điều chế cho tôi loại thuốc nào đó tốt cho cơ thể.”
“Thuốc… á?”
Cậu ấy cứ tưởng Mu Won định cướp lấy chiếc xe đạp, ví như việc hắn cướp con chiến hạm. Thế nhưng hắn sớm trả lại tay cầm, đồng thời chỉnh lại khuyên tai bị lệch, không quên kèm theo nụ cười cảnh cáo.
“Nhổ nước bọt vào thì cậu chết chắc.”
Hắn ta nghĩ gì về một dược sĩ là cậu cơ chứ? Cheong Yeon sẽ không bao giờ làm vậy với thuốc, kể cả khi cậu dùng thứ rẻ tiền. Vẫn chưa nói rõ thời hạn mà Tae Mu Won đã rời đi trước. Cheong Yeon khẩn trương ngồi lên yên xe trước màn gặp gỡ giữa Tae Mu Won và gã thương nhân cùng với khuôn mặt rõ là oán giận. Cậu đảo tay lái để mau thoát khỏi mùi máu tanh hôi.
‘Nhưng mà, có vẻ như sự nghi ngờ của hắn đã hoàn toàn biến mất rồi, phải không nhỉ?’
Cheong Yeon vừa đạp xe vừa lẩm bẩm. Xét đến lần này, hắn ta không dùng hoa báo thù để đe doạ, cũng không nhắc đến tên gia tộc Hwa thì khả năng cao cậu nhận định đúng, hoặc chí ít thì muốn tin như vậy.
Chíu! Bụp bụp! Từ xa, tiếng pháo nổ vang. Vài người bận rộn tại nơi làm việc đã không thể xem được phiên đấu giá, thế nên thuỷ thủ thường dùng pháo hoa nhằm để thông báo các phiên đấu giá kết thúc thành công.
Đi qua con kênh Cheong Hwa rộng lớn rồi lại lên xuống ngọn đồi, khắp nơi tràn ngập không khí lễ hội. Vì sớm muộn gì Feira cũng sẽ phân phát tiền thưởng cho từng cửa hàng.
Một phần năm số tiền đấu giá mà tàu săn cá voi đã nhận được sẽ sớm chảy vào túi của Feira. So với những người chủ trước của trấn Cheong Hwa thường hay nuốt hẳn một nửa số tiền thì Feira khá hào phóng. Hơn nữa, bọn họ chia chác một phần lợi nhuận đã thu được từ các cuộc đấu giá cho người dân trấn Cheong Hwa.
Những người điều hành cửa hàng cung cấp hàng hoá cho Feira sẽ nhận được 500 hwan, và 1000 hwan mỗi người dành cho công việc không thể nào thiếu trên trấn Cheong Hwa, chẳng hạn bác sĩ, thợ máy. Những người không có công vụ liên quan móc nối gì với Feira hoặc không sở hữu nghề nghiệp rõ ràng thì đồng nghĩa việc chẳng được gì cả.
Cũng có nhiều người vì muốn nhận thêm nhiều khoản lợi nhuận mà cố qua mắt Feira. Song nếu bị bắt thì tiền điều trị sau khi bị đánh thậm chí cao hơn. Vài kẻ không may lại còn bỏ mạng vì bị đánh đập. Dẫu vậy, không bao giờ thiếu những kẻ thủ đoạn sẵn sàng giở trò, có vẻ bọn họ coi trọng tiền bạc hơn cả mạng sống.
Túi Cheong Yeon vẫn còn đầy. Dù sao đi nữa thì số tiền Mu Won đưa vẫn còn dư dả.
Nhưng mà tâm tính của Tae Mu Won, không rõ nó đã thay đổi thế nào.
Bỗng dưng rủ cậu xem cá nhà táng, rồi còn cùng nhau nói chuyện vui vẻ… Mặc dù người đàn ông đó thất thường đến đâu thì cậu cũng không thể nào hiểu nổi. Hoặc là khúc mắc giữa họ đã được tháo gỡ nên giờ có thể giao tiếp bình thường.
Suốt một thời gian, hắn nghi ngờ cậu là người tộc Hwa nhưng hai tháng qua thực sự im ắng. Hơn nữa đến giờ, cậu vẫn chưa tin vào việc Mu Won thậm chí nói lời xin lỗi.
Cheong Yeon có lẽ nên bỏ việc hiểu thì sẽ tốt hơn, dẫu sao hắn ta cũng được mệnh danh là kẻ điên loạn nhất trấn Cheong Hwa. Cố chấp tiếp tục thì có khả năng hắn sẽ quay lại rồi đe doạ cậu. Cheong Yeon đồng thời từ bỏ nỗ lực tiếp cận các vị thương nhân đến từ lục địa thứ nhất. Hôm nay lại bị Mu Won nhắm trúng, thế nên không dại đánh rắn động cỏ.
Nhưng phải mau chóng có nước đun sôi hoa báo thù khô để uống…
Bằng không, ô nhiễm bắt đầu từ vùng bụng dưới sẽ dần lan ra khắp cả cơ thể, nhiệt nóng theo đó mà thẩm thấu qua tất thảy bộ phận. Sau cái chết của cố vấn Feira và thuyền trưởng tàu buôn lậu, bọn họ dường như đều tập trung vào công cuộc tìm bắt những kẻ buôn lậu.
Chủ quán bar Dandelion cũng vạch ra một ranh giới, và không thể giúp kết nối với các thuyền trưởng tàu buôn lậu nữa. Thái độ chủ quán trở nên lạnh lùng sau khi Cheong Yeon nghỉ việc tại đó, cậu cũng không thể làm gì khác được.
Cheong Yeon trở lại hiệu thuốc, lấy ra một chiếc túi nhỏ trước khi mở ra những gói dược liệu. Đó là vật dụng dùng để chứa thuốc và đặt lên cân. Cheong Yeon cân đo các loại dược liệu tăng cường năng lượng cho cơ thể như hoàng kỳ, mộc nhĩ trắng, gừng và kỷ tử, sau đó trộn chúng lại với nhau.
Nồi thuốc sắc lớn hơn ấm nước thông thường nên để đun thuốc thành phẩm mất thì giờ hơn. Đun sôi trong vòng một giờ rồi lọc qua rây, thu được nước sắc thành phẩm dùng trong mười ngày.
Cheong Yeon dự định đến gặp Feira ngay sau khi thuốc sắc hoàn thành và giao cho Tae Mu Won. Cậu muốn ngăn chặn thảm hoạ thì buộc bản thân phải chủ động đến. Đương nhiên, bảo cậu điều chế thuốc bổ biết đâu chỉ là lời nói vô tình, thế nhưng không thể nào phớt lờ được. Không bao giờ để hắn ta nắm thóp, là lời cảnh tỉnh cậu luôn ghi nhớ từ khi dính líu tới Tae Mu Won.
Chỉ sau khi mở và cho lại số dược liệu còn thừa vào trong từng gói, Cheong Yeon mới khẽ thở dài. Tiếp tới, cậu ngồi xuống ghế nơi quầy thanh toán để nghỉ ngơi. Cheong Yeon ngơ ngác nhìn ra cửa sổ, cảm thấy buồn chán nên mở ngăn kéo, lôi ra chút đồ ăn vặt. Là khoai tây chiên tẩm ướp thêm tiêu và muối. Hương thơm nồng nàn xộc vào khoang mũi ngay khi cậu ấy mở túi khoai ra.
Có rất nhiều món ăn vặt mà kể từ lúc sinh ra đến giờ cậu mới được thử. Cơm và pan-chan(*) chỉ đủ trang trải bữa ăn qua ngày, do đó các món ăn vặt là thứ xa xỉ mà người như cậu khó lòng mua được.
(*) pan-chan: thức ăn kèm theo, thường là kim chi, củ cải ngâm, giá đỗ xào,…
Chủ tiệm tạp hoá Cheong Hwa lo lắng Cheong Yeon chi tiêu quá nhiều trong những ngày đầu, thế nhưng sau đó sớm tin tưởng chuyện cậu ấy khăng khăng về một vị khách hào phóng nhiều tiền thường xuyên ghé đến.
Từng lát khoai tây cắt mỏng được Cheong Yeon cho vào miệng. Thử qua thì cũng ngon đấy, nhưng nếu so sánh thì cậu vẫn thích ăn đồ ngọt hơn.
Khi nồi thuốc bắt đầu sôi, mùi hương dược liệu tràn ngập cửa hàng. Cậu không thể mở cửa sổ. Ông chủ nhà nghỉ vốn ghét mùi thuốc nên hay sinh sự, vì thế nên việc thông gió chỉ được thực hiện vào lúc đêm muộn. May mắn là Cheong Yeon thích mùi mông mốc đến từ thảo dược. Mặc dù chưa bao giờ gặp ông bà của mình, thế nhưng cậu ấy vẫn hay tưởng tượng cậu sẽ ngửi thấy mùi hương tương tự nếu như được họ ôm trong vòng tay.
Ở trấn Cheong Hwa không hề tồn tại chương trình giáo dục một cách quy củ. Người ta nói rằng ở những lục địa khác, có thể đi học nếu như có tiền, dẫu vậy ở đây, sự hiện diện duy nhất liên quan đến giáo dục là một hiệu sách. May mắn là cậu đã được học viết và cả tính toán từ người bảo mẫu, vậy nên chẳng gặp nhiều lắm những sự khó khăn trong việc kiếm sống. Chỉ là quả thực không có nhiều tiền.
Leng keng, chuông cửa hiệu thuốc vang lên một tiếng.
“Chào mừng quý khách.”
“Ờ, chào.”
Vị khách là Oh Ji Sam, con trai ông Oh, chủ văn phòng bất động sản. Dù rằng nhiệt độ ban ngày có phần ấm áp nhưng vẫn không đủ để vận trên người chiếc áo cộc tay.
Oh Ji Sam luôn tự hào về những hình xăm khắc trên cơ bắp cuồn cuộn của mình. Cheong Yeon không khỏi thắc mắc mỗi khi nhìn thấy hình xăm cá chép trên hai cẳng tay. Dược sĩ tò mò nếu như gã ta mất đi cơ bắp thì con cá chép to lớn khổng lồ sẽ bị teo tóp đến mức độ nào.
“Anh cần gì sao?”
Cheong Yeon đứng dậy, rời khỏi chiếc ghế ở quầy thu ngân.
Bởi vì trước đó cậu vẫn chưa ký bất kì hợp đồng nào với ông Oh, thế nên lời hứa điều chế thuốc sắc không được thực hiện. Đã vài tháng trôi qua rồi, cậu ấy lo sợ gã ta tìm đến hòng để gây sự.
“Đang ăn bánh quy à?”
Đôi mắt kéo dài, nheo nheo tập trung hướng về phía quầy. Cheong Yeon lặng lẽ đặt đồ ăn vặt xuống ghế.
“Mẹ kiếp, có ai định cướp nó của mày đâu?!”
“Tôi định dọn dẹp vì ăn hết rồi. Anh cần gì nào?”
“Cái mùi chết tiệt làm tao nôn mất. Mày đang nấu thuốc sắc à?”
Đôi chân đầy lông của Oh Ji Sam lộ ra dưới cái quần đùi.
“Phải, tôi đã nhận được yêu cầu.”
Oh Ji Sam tỏ ra chẳng mấy quan tâm đến những dược liệu xếp đầy xung quanh hay là trà hoa được treo trên tường trong những chiếc hộp. Cheong Yeon thở dài trong lòng vì nghĩ rằng gã đến để sinh sự.
“Nhỡ đâu là mày.”
Oh Ji Sam bỗng nhiên khựng lại một cách bất thường. ‘Mẹ nó’, gãi gáy sồn sột rồi lại lên tiếng.
“Mày có làm gì khiến cho Feira ghét mày không thế?”