Trấn Cheong Hwa - Chap 27

Cheong Yeon nhìn Oh Ji Sam một cách thờ ơ, sau đó nhanh chóng chớp mắt.

“Feira?”

Vì là con trai chủ văn phòng bất động sản nên cậu tưởng rằng gã sẽ tranh cãi về việc chuyển nhà, nhưng đó lại là diễn biến hoàn toàn khác biệt khiến cậu bất ngờ.

“Ý tao không phải là tao thường xuyên theo dõi mày đâu. Hiểu chứ?”

“……”

“Hiểu rồi chứ!”

“Vâng.”

Oh Ji Sam đã mất bình tĩnh, sau đó hít một hơi sâu. Tiếng hét đột ngột khiến cho Cheong Yeon bất giác giật mình, dẫu vậy không hẳn đến mức sợ hãi. Nói đúng hơn, Oh Ji Sam là kẻ rắc rối chuyên gây phiền nhiễu hơn là đối thủ đáng sợ. Trừ khi dính líu đến vấn đề hợp đồng của văn phòng bất động sản, gã hiếm khi nào dùng đến nắm đấm.

“Tao không biết rõ là bắt đầu từ khi nào, nhưng mà hình như có bọn đang theo dõi mày. Bọn chúng thoắt ẩn thoắt hiện cho nên lúc đầu tao cứ tưởng là ảo giác. Nhưng hoá ra chúng là Feira thật.”

Trong một khoảnh khắc, toàn thân Cheong Yeon chợt sởn da gà.

“Tao không nhận ra vì chúng giả vờ như người trong trấn, mặc đồ tàn tàn rồi che hình xăm bằng áo cổ lọ. Mẹ kiếp, giám sát cái quái gì mà tận 24/24, lại còn theo ca?”

“Từ… khi nào? Anh thấy bọn họ khi nào?”

Trước tin bất ngờ, Cheong Yeon bồn chồn hỏi.

“Tao cũng không biết. Nhưng tao trông thấy suốt 1 tuần rồi.”

Sau 2 tháng không đả động, giờ hắn bắt đầu lại theo dõi cậu từ một tuần trước?

Không thể nào có chuyện đó. Feira hẳn đã theo dõi cậu suốt 2 tháng. Cheong Yeon khẩn trương nhớ lại để xem liệu mình có hành động gì đáng ngờ hay không. Mà không, nếu có thì Tae Mu Won đã tóm cậu từ lâu rồi.

Hắn ta là người đàn ông kiên trì hơn bất kì ai có thể tưởng tượng.

Có phải hắn đã xoá tan nghi ngờ sau khi theo dõi suốt 2 tháng qua, cho nên hôm nay mới không thể hiện hành động đe doạ?

“Này, rốt cuộc thì mày đã đắc tội gì với bọn chúng thế? Không phải là thằng ất ơ nào đó mà là Feira nên tao cũng không thể làm gì được.”

Với vẻ bất an, Oh Ji Sam nhìn Cheong Yeon.

Vì Oh Ji Sam là người gốc trấn Cheong Hwa nên gã đã biết Cheong Yeon từ nhỏ. Oh Ji Sam lúc còn nhỏ khác hẳn bây giờ. Đôi khi gã ta bí mật mang bánh bao nướng nhà làm cho cậu, thỉnh thoảng lại cho quần áo gã ta đang mặc và phàn nàn rằng vì chúng quá nhỏ. Hồi đó gã ta không to lớn như bây giờ.

Sau này ở tuổi thiếu niên, gã ta bắt đầu trở nên lạc lối, ngay cả với người trước đó quan tâm chăm sóc chu đáo chính là Cheong Yeon, gã cũng bắt đầu bắt nạt cậu ấy. Dẫu vậy, biết đâu vài ký ức cũ về thời thơ ấu vẫn còn tồn đọng, thế nên thỉnh thoảng khiến Oh Ji Sam nổi hứng lo lắng.

“Mày ngu quá, thong thả ở đó nhâm nhi đồ ăn vặt mà không biết Feira theo dõi mình.”

Oh Ji Sam rầu rĩ như thể Cheong Yeon sắp chết đến nơi.

“Cái quái gì đang xảy ra vậy? Mày cũng không kể với tao được à?”

“….Tôi cũng không biết.”

Cheong Yeon lặng lẽ lắc đầu.

“Thật không? Không phải mày nói dối chứ?”

“Vâng.”

Tất nhiên, cậu không thể khai sự thật nào cả, thế nên đích thị là lời nói dối.

“Vậy thì là gì mới được đây?”

Lần này gã ta gãi đầu. Cheong Yeon tiu nghỉu lắc đầu lần nữa, tựa hồ cậu ấy thật sự không biết.

“Dù sao đi nữa thì mày cũng nên cẩn thận. Bọn chó Feira có thể lập tức lấy mạng của mày chỉ trong tích tắc mà không ai biết.”

Feira đồng thời cũng là những kẻ giết người lộ liễu, ngay trước con mắt bàn dân thiên hạ.

Cheong Yeon, người đã lảng tránh Oh Ji Sam từ lúc mọi việc trở nên khó khăn, hôm nay chân thành chào đón giống hệt với lúc còn là đứa trẻ.

“Hyung, cảm ơn vì đã quan tâm tôi.”

“Mẹ… Cảm ơn cái gì chứ. Tao biết cuộc sống của mày vốn dĩ khó khăn cho nên là tao thấy thương cảm thôi.”

“Dù như vậy thì.”

Oh Ji Sam chắc hẳn cảm thấy xấu hổ nên đã chộp lấy túi khoai trên ghế và dốc bột vụn cho hết vào miệng.

“Hãy cẩn thận đấy. Nếu cần chuyển đi, tao sẽ nhờ bố giúp cho, bảo đảm thoả thuận giá hời cho mày. Chỉ cần nói lời cảm ơn thêm một lần nữa.”

Không có thêm lời cảm ơn nào nữa. Cheong Yeon chỉ lặng lẽ ngậm chặt miệng.

“Đi đây! Tao đi hóng gió một chút!”

Oh Ji Sam vẫy tay rồi bước ra ngoài. Thay vào đó, gã ta để mặc cánh cửa mở toang, có lẽ là để thông gió. Cheong Yeon không chút tiếng động bước về cánh cửa đang mở. Cậu ấy giả vờ đóng cửa, thế nhưng thực chất liếc nhìn xung quanh. Sau đó, ánh mắt quét qua nhà nghỉ ở bên kia đường. Qua cửa sổ cũ đang mở, dễ dàng trông thấy một gã đàn ông đang hút điếu thuốc. Nhìn vào phần gáy lộ ra bên ngoài, không có hình xăm những bông cúc đỏ, cho thấy hắn ta chẳng có can hệ gì với Feira.

Căn phòng bên kia cũng có cánh cửa sổ mở, người đàn ông khác mặc áo cổ lọ cũng đang rít thuốc. Ý nghĩ cậu ấy vừa chạm mắt hắn dường như không phải chỉ là ảo giác, căn nguyên bởi lẽ có vẻ hắn vốn nhìn về hướng này ngay từ ban đầu.

Cheong Yeon luôn trong trạng thái cảnh giác từ lúc được Tae Mu Won thả khỏi toà nhà hàng hải, chú ý quan sát xem có ai đó theo dõi hay không. Tuy nhiên thậm chí sau một tuần và một ngày, không hề thấy sự xuất hiện của Tae Mu Won quẩn quanh hiệu thuốc. Tương tự hắn, nhóm Feira khác cũng không đến gần. Thế là cậu dần thả lỏng tâm trí… Mặc dù cậu tự trách mình vì đã lơ là mà không nhận thức việc bị giám sát, song nếu nghĩ lại thì là tình huống không thể tránh khỏi.

Đối với những người khoẻ mạnh có sức lực tốt thì việc theo dõi dược sĩ như cậu vô cùng dễ dàng. Oh Ji Sam điều hành văn phòng bất động sản và thường xuyên để mắt đến những ngôi nhà như một thói quen, thế mà chỉ mới phát hiện chuyện này cách đây một tuần.

“Mẹ kiếp! Khách hàng sẽ bỏ đi hết vì mùi thảo dược! Cậu không đóng cửa lại à?!”

Lão chủ quán trọ thường xuyên gây sự với cậu đột nhiên bước ra, chỉ vào mặt cậu với vẻ đe doạ. Không giống thường lệ, Cheong Yeon thậm chí còn không xin lỗi mà chỉ âm thầm đóng cánh cửa lại. Sau ô cửa sổ, người đàn ông mặc áo cổ lọ đang theo dõi cậu cũng biến mất tăm.

Mọi hành động của cậu đều bị Mu Won đọc thấu. Chỉ đến nước này cậu mới nhận ra thì cũng là lúc trông thấy lưỡi dao sắc bén kề cận.

 

* * *

“Đúng là quá đáng mà!”

Hwang Ran thô bạo cởi chiếc mũ phớt, tỏ rõ bất bình. Trong lòng thầm muốn ngắm nhìn con tàu Feira, song được dẫn đến toà nhà hàng hải lại càng khiến hắn thất vọng gấp bội.

Như mọi khi, phòng tiếp tân VIP trên tầng 19 là nơi duy nhất Hwang Ran có thể bước vào.

“Mẹ kiếp, lạ thật.”

Hwang Ran muộn màng nhận ra lời chửi thề gay gắt của Tae Mu Won. Tuy nhiên, lời chửi thề đó lại không nhắm vào gã ta.

“Tao ngọt ngào vãi luôn có phải không?”

Mu Won day day điếu thuốc cùng với vẻ mặt mơ hồ khó hiểu.

“Saturn, không phải à?”

Hắn hỏi lại Saturn, người lúc này đang canh cửa, Saturn có vẻ cũng chẳng hiểu gì. Tương tự, Tae Cheon Oh đang ngồi trên ghế sofa đối diện Hwang Ran cũng không hiểu rõ những lời vừa rồi. Mà thôi, dẫu sao thì Tae Mu Won đâu có như vậy mới một hai ngày, nghĩ vậy nên gã âm thầm lờ đi.

“Ran-ssi (*), ngài muốn uống một ly không?”

(*) 씨: từ dùng để gọi ai đó một cách trang trọng

Tae Cheon Oh mỉm cười hoà nhã như thể mong muốn an ủi Hwang Ran, kẻ đang đỏ bừng bừng mặt. Hwang Ran cùng lòng tự trọng tổn thương nặng nề không thể che giấu nổi sự khó chịu.

“Tôi không thích uống rượu.”

Dù vậy, sau khi ông chủ tỏ vẻ quan tâm, Hwang Ran nhanh chóng lấy lại tinh thần và đưa tay ra một cách vui vẻ.

“Cậu biết đấy, tôi đam mê trà đến nỗi bắt đầu kinh doanh bằng trà đen mà, có đúng không? Nên là chỗ cậu có loại trà nào uống được hay không?”

Gã ngầm ám chỉ rằng gã khác biệt với bọn Feira thô lỗ ngu ngốc.

“Jupiter, mang một tách trà đến đây.”

Nghe mệnh lệnh từ Tae Cheon Oh, Jupiter đang đứng canh cửa ngước nhìn Saturn, người đứng cạnh mình.

‘Trà? Anh, chúng ta có thứ gì giống vậy không?’

‘Không có.’

Tuy không nói ra trực tiếp, thế nhưng nội tâm Saturn truyền đạt rõ ràng thông qua ánh mắt. Thêm nữa, họ không phải là những kẻ sẽ nói công khai một việc gì đó trái lệnh ông chủ.

Rời phòng khách VIP, Jupiter vào phòng chứa đồ, nơi cậu thu thập đồ dùng của mình. Rượu, bia, rượu whisky, rượu hạt dẻ trấn Cheong Hwa,… Ngoài rượu bia ra thì thứ duy nhất để uống chính là nước ngọt.

“Gã ta uống cái gì cũng được mà, trà cái quái gì.”

Jupiter suy nghĩ một lúc để xem quanh đây có cửa hàng nào bán trà hay không. Khi cậu chuẩn bị rời khỏi toà nhà hàng hải thì thấy Saturn rời khỏi phòng VIP.

“Anh Saturn! Em đang định ra ngoài để mua trà.”

Vì lí do nào đó mà Saturn mím chặt môi.

“Sao thế, sao anh không trả lời em?”

Saturn lập tức mở miệng ngay khi Jupiter mở to mắt.

“Mày định đi đâu?”

“Thì định tìm kiếm loanh quanh đâu đó ở mấy cửa hàng lòng vòng đây thôi, chắc sẽ có mà.”

Thời gian trôi qua khá lâu, Hwang Ran được nước đi ngược ý muốn của Tae Cheon Oh và Mu Won, hỏi ngỏ liệu rằng họ có ý định trồng trà hay không, và liệu cấp dưới của họ có biết pha trà hay là không nữa. Động thái táo bạo vì gã tin rằng bản thân chính là nhân tài thiết yếu đối với Feira.

Dẫu vậy, hơn bất kì ai, Saturn hiểu rõ tính cách của Tae Mu Won.

Mu Won sẽ không ngần ngại giết bất kì ai dù rằng người đó cần thiết đến đâu, miễn là có người thay thế phù hợp. Ngay khi gã ta vượt qua ranh giới, Hwang Ran sẽ trong tích tắc biến thành âm hồn ở thế giới khác, và thương nhân khác sẽ đến thay thế vị trí gã ta. Suy cho cùng, Hwang Ran chỉ là một trong những thương nhân kiệt xuất đến từ lục địa thứ nhất. Tuy nhiên, vẫn rất phiền phức nếu gã ta chết.

“Dù sao thì cũng chỉ cần một tách.”

Jupiter đang định đi vào thang máy thì chợt dừng lại ngay khi nghe giọng nói từ Saturn. Cậu ấy quay lại, trông thấy Saturn rút từ trong túi ra một nhúm vải. Với đôi bàn tay thô ráp như gấu, hắn khẽ cẩn thận lột tấm vải ra, đưa bông hoa khô cho Jupiter.

“Cái gì đó?”

Saturn nhanh chóng đến gần Jupiter.

“Trà sen.”

“Vậy thì tại sao anh lại có thứ như này?”

“Tao đã mua nó.”

“Anh mua á?!”

Vóc dáng nhỏ bé của Jupiter chực nhảy vọt lên, chạm tới Saturn. Tuy rằng tầm vóc nhỏ bé so với nắm đấm, thế nhưng sức mạnh của Jupiter không thua kém gì so với Saturn. Dù vậy, vì nhỏ bé và nhanh nhẹn, cậu ấy thường được giao phó vai trò sát thủ. Song trên thực tế, cậu thích những cuộc chạm trán, đối đầu nảy lửa thay vì những cuộc ám sát âm thầm lặng lẽ.

“Sao anh lại mua những thứ như thế này? Anh trả bao nhiêu để mua nó vậy?”

“300 hwan.”

“Điên rồi! Thằng nào dám lừa Feira chúng ta?!”

“Không phải thế đâu.”

“Vậy thì anh đã mua nó từ ai?”

Saturn lại một lần nữa khép chặt khuôn miệng.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo