“Aigu, anh làm em phát điên mất.” Jupiter càu nhàu rồi chộp lấy bông sen khô. Trước mắt, cậu muốn pha trà càng sớm càng tốt, sau đó dò xét sự thật từ Saturn. Từ phòng cung cấp, Jupiter lôi ra một cái ấm nước rồi vào phòng tắm. Làm đầy cái ấm bằng nước phòng tắm, cậu cho hoa sen khô vào, xong xuôi bật bếp.
“Jupiter, tao nghĩ đun sôi thế này không đúng lắm đâu.”
Saturn vừa nói vừa nhìn vào cái ấm đun trong phòng cung cấp.
“Vậy phải đun sôi nó như thế nào?”
“Tao cũng không nhớ rõ nữa.”
Liều lượng mỗi ngày là một bông hoa, chỉ thị đến từ Cheong Yeon là điều duy nhất hắn ta nhớ kĩ. Nước bắt đầu sôi, bông hoa khô khốc bị nước quăng quật như bị con sóng khổng lồ cuốn phăng.
Có vẻ cho rằng phương pháp hiện tại không mấy hiệu quả, Jupiter chợt tắt bếp. Sau đó, trên mặt nước tĩnh lặng, nụ hoa héo rũ chỉ vài giây trước từ từ nở ra. Khi những cánh hoa lần lượt bung nở, cảm giác hệt như ngắm nhìn một bông hoa nở trong thời gian thực. Chẳng mấy chốc, hoa sen thanh khiết tựa hồ mới nở từ lòng ao sâu chầm chậm nổi lên mặt nước trong ấm. “Quào”, miệng Jupiter phát ra âm thanh cảm thán.
“Nhìn xem, không phải lừa đảo đúng chứ? Nó đáng giá thật.”
Hai má Saturn đỏ bừng vì sự chiến thắng. Jupiter vừa mới trước đó còn định trả thù kẻ lừa anh mình, thế nhưng cậu ấy thực sự kinh ngạc sau khi nhìn vào ấm trà hoa sen.
“Được rồi, giờ mau mang cho tên thương nhân khốn kiếp đó.”
Dù vậy, giá 300 hwan vẫn là quá cao, thế nên giọng nói của Jupiter chẳng mấy hào hứng. Vì chẳng có thứ gì gọi là tách, cậu ấy rót số trà sen vẫn đương bốc khói vào cốc bia lớn.
Đúng lúc cậu ta khẩn trương quay lại phòng tiếp tân VIP, nắm tay nắm dày và toan mở cửa. Rầm! Ngay khi cánh cửa bật mở thì tiếng động lớn đột ngột vang lên. Đồng thời là lúc Jupiter cảm thấy hối tiếc sau khi cất công tìm cách pha trà. Còn lại Saturn, hắn ta buồn rầu vì đã đánh mất một trong số những bông sen quý giá.
Mu Won nắm tóc Hwang Ran, đập gã xuống bàn.
Nhìn Tae Cheon Oh không hề can thiệp mà chỉ thản nhiên hút thuốc, mơ hồ đoán được có vẻ Hwang Ran đã đi quá xa. Rầm, rầm, âm thanh cái đầu va chạm mặt bàn rõ là rùng rợn. Sau cùng, khi Mu Won buông tay ra thì cũng là lúc Hwang Ran ngất xỉu, nằm dài trên bàn.
Lúc này Tae Cheon Oh mới đi đến, nắm gáy Hwang Ran rồi nhấc gã lên. Cheon Oh phàn nàn: “Tốt hơn là ngài nên làm gì đó một cách vừa phải”, xong xuôi ngã phịch xuống ghế sofa. Gã ta vỗ nhẹ vào má Hwang Ran, người đã ngất xỉu. Hwang Ran rên rỉ và mở mắt ra sau khi nghe thấy âm thanh mạnh mẽ như tiếng tim đập.
Trong khi đó, cục u to bản áng chừng nắm tay trên trán Hwang Ran sưng lên trông thấy. Hwang Ran vẫn còn ngơ ngác, tuy nhiên nhanh chóng tỉnh táo trở lại. Thức thời đánh giá tình hình, gã ngồi thẳng dậy trên ghế sofa cùng với tư thế ra vẻ cảnh giác. Bộ dáng kiêu hãnh ra sức gom góp chút lòng tự trọng phút chốc tan biến, để lại trên mặt biểu cảm sợ hãi.
“Khách quý đang khát.”
Nhân vật vừa mới đặt một cục u lên trán khách VIP, Mu Won hất hàm ra hiệu. Jupiter đặt cốc bia đang cầm xuống trước mặt Hwang Ran. Bởi lẽ không thể đặt bông sen lớn đang nở rộ vào cốc bia, thế nên trong đó chỉ có nước trà thơm hương thoang thoảng. Dù trà hoa sen có hương tuyệt hảo, thế nhưng chẳng ai chú ý đến nó.
“Hwang Ran à.”
Mu Won gọi tên gã khá nhẹ nhàng.
“Vâng, vâng!”
“Muốn phải về nhà với hai bàn tay trắng không? Ngài có muốn mọi thứ, từ long diên hương đến xác cá voi đều bị hải tặc cướp lấy hay không?”
“Không, không ạ! Đó là lý do tại sao lần này tôi đã cẩn trọng thuê lính đánh thuê.”
“Nghe nói những kẻ như Nachata đang tụ tập lại.”
“Na, Nachata, những kẻ như hắn ấy ạ?”
Nachata từng là một tên cướp biển chọn trấn Cheong Hwa làm cứ điểm để cướp bóc. Sau khi Feira nắm quyền kiểm soát, thị trấn rơi vào tình cảnh giằng co giữa hai toán cướp suốt hơn một năm, song đến cuối cùng phía Nachata đã giương cờ trắng. Sau đó, Nachata di chuyển căn cứ về một hòn đảo gần với lục địa thứ nhất.
Ban đầu, trấn Cheong Hwa là một thành phố mà bất kỳ tên cướp biển nào cũng có thể dễ dàng vào cướp bóc. Việc tấn công trấn Cheong Hwa là lẽ đương nhiên, nơi dễ quản lý hơn hẳn so với lục địa thứ nhất, nơi có hệ thống an ninh riêng biệt. Dẫu vậy hiện tại, thị trấn chẳng khác gì một pháo đài được bao quanh bởi những bức tường sắt. Không riêng gì Nachata, khá nhiều những băng cướp biển thay vì là trấn Cheong Hwa, bọn chúng vội vàng chuyển tầm mắt sang lục địa thứ nhất.
“Dù thế thì, thủ lĩnh của chúng ta đã hứa sẽ tiêu diệt bọn cướp biển.”
Mu Won nhìn ly bia chứa trà sen vẫn nghi ngút khói. Hwang Ran cuống quýt nâng ly bia lên. Gã chộp cái ly mà không chú ý cầm vào phần quai, đoạn la oai oái thổi bớt hơi nóng.
“Thế nên ngài chỉ cần tin tưởng vào thủ lĩnh của mình và rời đi thôi.”
Mu Won lấy tay che miệng cốc bia.
“Không được! Tôi sẽ chọn Feira làm người hộ tống!”
Hắn bỏ bàn tay thấm đẫm hơi nước ra khỏi cốc bia, mỉm cười hài lòng.
“Sao cơ, dĩ nhiên chúng tôi phải đưa ngài đến đó rồi.”
Lục địa thứ nhất được chia thành 5 tiểu bang, mỗi bang sở hữu một người lãnh đạo. Bởi đây là một lục địa rộng lớn hơn nhiều so với trấn Cheong Hwa, thế nên mỗi bang đều có cho mình những đặc điểm riêng.
Bang ‘Nok’, nơi Hwang Ran thuộc về, là vùng giáp biển và dạo gần đây thường xuyên bị bọn hải tặc quấy nhiễu. Bang Nok chia sẻ hoàn cảnh của mình với lãnh đạo các bang khác, tuy nhiên những bang còn lại đều ở vùng đất tránh xa nanh vuốt của bọn cướp biển, thế nên bọn họ chẳng mấy đoái hoài. Đặc biệt hơn cả là những tiểu bang lục địa bên trong, nơi cách xa biển, lại cư xử như những người xa lạ.
Lý do Hwang Ran thuê lính đánh thuê không chỉ đáp ứng được việc vào trấn Cheong Hwa mà còn đảm bảo gã được trở về một cách an toàn. Gã phải quay lại cùng cá nhà táng và long diên hương, vậy nên việc được bảo vệ là điều tất yếu.
“Vậy, vậy phí yêu cầu.”
Hwang Ran nhìn rồi nhấp lấy một ngụm trà. Liền ngay sau đó, đôi mắt sưng húp mở to đến nỗi tưởng chừng như chúng sắp lồi ra ngoài.
Loại trà sở hữu hương vị sâu sắc như vậy…!
Hương vị tuyệt hảo đến mức khó tin là những cướp biển đã làm ra nó.
“Dầu tinh chế cá nhà táng.”
Lần này, mắt gã mở to theo chiều hướng khác.
“Nếu làm vậy thì tôi phá sản mất. Long diên hương này cũng không phải đấu bằng tiền của tôi! Là do khách hàng không thể trực tiếp đến đây nên tôi thay mặt và đấu giá nó. Tôi sẽ trung thực nói ra toàn bộ sự thật. Thật ra thì tôi thậm chí không cần con cá nhà táng.”
“À! Hoá ra là ngài cố đánh lừa tôi.”
Mu Won hành động ranh mãnh như thể cuối cùng hắn cũng phát hiện ra điều gì đó.
“Không, không đâu, tôi thực sự không có ý xấu như vậy. Sao tôi có thể….!”
Hwang Ran hết đường bào chữa, lau số mồ hôi túa ra trên trán và chực thốt lên tiếng cảm thán nhẹ. Đó là do gã vô tình chạm vào cục u sưng tấy.
“Mu Won nim, vậy thế này nhé? Tôi có thể chia cho cậu một phần ba dầu tinh luyện…”
Mu Won nhìn Tae Cheon Oh, kẻ đang thong thả tựa lưng cửa sổ và ăn đậu phộng.
“Ừm, vậy phần còn lại để tao lo liệu.”
Nói rằng sẽ thực hiện phần còn lại của thương vụ, Tae Cheon Oh ném ba bốn hạt đậu cùng lúc lên không trung rồi há miệng bắt lấy chúng.
“Còn hoa báo thù mà cậu đề cập trước đó. Tôi đã lùng sục rất kĩ càng rồi, nhưng có vẻ như ở Nok không có. Tôi cũng phòng hờ nên đã hỏi thăm các thương nhân ở lục địa bên trong. Tôi sẽ báo tin ngay khi có hàng.”
Tae Cheon Oh đến gần Mu Won, người vừa đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
[Mày có chắc rằng người gia tộc Hwa ăn hoa báo thù không?]
Tae Cheon Oh hỏi bằng ngôn ngữ tộc Kwon. Đôi khi bọn họ giao tiếp bằng tiếng tộc Kwon, người khác cho rằng đó là ngôn ngữ đến từ lục địa xa xôi nào đó. Quan điểm của họ thật ra không sai, đó là ngôn ngữ của gia tộc Kwon, cư dân bản địa của lục địa thứ 11 đã bị nhấn chìm.
“Chính mắt tôi nhìn thấy.”
Tae Cheon Oh gật đầu để xác nhận với Mu Won. Để mang lục địa thứ 11 hồi sinh trở lại, Tae Cheon Oh cũng đang ra sức tìm kiếm người Hwa.
Trong khi đó, Hwang Ran tiếp tục nhấp trà.
“Cơ mà… các cậu dùng loại trà này để làm gì vậy?”
Hwang Ran lịch sự hỏi Jupiter và Saturn đang canh cửa.
“Chỉ là trà hoa thôi mà.”
“Là hoa gì vậy? Liệu tôi có thể giao thương nó đến lục địa thứ nhất không? Tôi đến trấn Cheong Hwa nhiều lần rồi nhưng chưa bao giờ được thưởng thức qua loại trà hoa này. Mùi thơm, hương vị, đây quả thực là sản phẩm tuyệt vời….”
“Đó là trà sen.”
Lần này Saturn đã trả lời.
“Hoa sen! Mạo muội hỏi rằng tôi có thể mua chúng ở đâu vậy?”
Mu Won bỏ mặc Hwang Ran đang phấn khích ở phía sau, lấy chiếc áo khoác đang treo trên móc ra và mặc vào. Saturn không trả lời ngay, Mu Won theo đó cũng liếc nhìn sang một cách hờ hững.
“Đây chính là trà ở nơi mà Hwang Ran nim cho rằng trục lợi.”
Đôi mắt tam bạch đến từ Saturn hướng về phía sau càng thêm nổi bật.
À… Hwang Ran lắp bắp với vẻ ngây ngốc, hết nhìn nước trà chứa trong cốc bia, gã lại quay sang rồi nhìn Saturn.
“Hôm nay mày mua nó từ dược sĩ trong chợ phải không?”
Khi Saturn khẽ gật đầu, kẻ định rời đi giống như Mu Won tỏ ra thích thú. Hắn đã tự hỏi Saturn đôn đáo lấy trà từ đâu, nhưng có vẻ thứ Saturn mua được từ chàng dược sĩ lại là trà hoa.
“Tôi nghe nói nó tốt cho sức bền, tuy nhiên trước hết thì hương vị này vốn rất tuyệt vời.”
Hwang Ran nhấp thêm ngụm trà. Mu Won bật cười khi nhìn Saturn đang đứng trước cửa.
“Thằng khốn, giả vờ ngây thơ rồi lại mua trà tăng sinh lực à?”
Đồng thời, hắn ta vỗ vào phần thân dưới của Saturn. Saturn đỏ mặt, dùng cả hai tay che đi bộ phận sinh dục.
“Em không cố ý làm thế, chỉ là món đó đắt nhất.”
“Ồ, lại còn khoe khoang sự giàu có của mình kìa.”
“K, không phải đâu anh. C, chỉ là em có tiền và dược sĩ đó cũng khó khăn mà.”
Đáp lại sự trêu chọc của Mu Won, Saturn buồn bực tỏ ra ấm ức, nói rằng hắn ta chưa bao giờ có ý định như vậy. Đột nhiên, Mu Won dường như nhớ ra gì đó rồi từ từ nheo mắt lại.
“Ngọt ngào quá nhỉ?”
Saturn vẫn không nắm được ý nghĩa những lời vừa rồi. Khi Jupiter mở cánh cửa, Mu Won dùng bàn tay lớn để vuốt tóc cậu. Hắn nhìn cái cây đâm xuyên toà nhà và nhớ ra mình cần phải đi đâu.