Trong quá khứ, từng có thời điểm nước biển dâng cao một cách đột ngột. Thảm kịch xảy ra khiến nhiều vùng đất ngập chìm trong nước. Cũng cùng lúc đó, gia tộc biệt lập sống ở cao nguyên đã cùng di dời xuống nơi trũng thấp.
Tộc Hwa (花族).
Đó là tên gọi của họ.
Người gia tộc Hwa chứa đựng khả năng hết sức đặc biệt, giữ cho lục địa không bị nhấn chìm, vì thế mà sự tồn tại ẩn danh của họ giống như chức năng tương tự tàu thuyền. Thành viên tộc Hwa xuất hiện rải rác khắp các lục địa và đã lan rộng khắp trên thế giới, hỗ trợ nhiều nơi chống đỡ lãnh thổ.
Lục địa nơi gia tộc Hwa sinh sống chưa bao giờ chìm. Kết quả, dân cư khắp nơi đổ xô đến nơi người Hwa sinh sống, đa dạng loại người, điểm chung duy nhất là dân tị nạn chạy trốn khỏi nơi bị biển sang lấp.
Các thành viên gia tộc Hwa đều phải tuân theo điều luật cấm kỵ, đó là không được tiết lộ khả năng tựa siêu năng lực cho bất kì ai. Chính vì lẽ đó, chẳng ai biết họ đã luôn hỗ trợ những lục địa này từ rất rất lâu. Ngược về quá khứ, vấn đề nảy sinh ở lục địa thứ 11, hiện nay nó đã hoàn toàn biến mất.
Thủ tướng, hay nói đúng hơn là Tổng tư lệnh của lục địa thứ 11 và một thành viên của gia tộc Hwa đem lòng yêu nhau.
Ông ta vô tình biết đến khả năng đặc biệt của họ, sau cùng tiết lộ cho các cộng sự thân cận với mình. Thủ tướng và các cộng sự vốn dĩ là người bản địa sống tại nơi đó. Giống hệt nơi khác, lục địa 11 tràn ngập bởi dân tị nạn. Không, nói đúng rằng trên thực tế, họ còn đông hơn cả dân bản địa.
Không chỉ Thủ tướng mà các cộng sự cũng luôn quan ngại người dân bản địa, dân tộc thiểu số của gia tộc họ sẽ mất quyền lực. Cũng chính vì thế, họ mang tham vọng sẽ giành chính quyền bằng cách sở hữu toàn bộ người gia tộc Hwa.
Cuối cùng, một trong số họ vì không kiềm chế nổi cơn tức giận mà đã ra tay sát hại người Hwa. Ngay sau cái chết người tình Thủ tướng, một cơn sóng thần kéo theo địa chấn, thậm chí độ cao ngang bằng ngọn núi sang lấp toàn bộ lục địa thứ 11 lúc bấy giờ, hiện tượng xảy ra khi một lục địa bị nước nhấn chìm.
Chính vào ngày đó, bản đồ thế giới chẳng còn bóng dáng lục địa thứ 11 nữa. Không đầy một giờ để nó hoàn toàn bị biển sang lấp. Sự thật về thành viên gia tộc Hwa có thể chống đỡ cả một lục địa cũng theo nơi này mà chìm xuống nước.
“Ooh, ooooh~, câu chuyện tồn tại 20 năm ròng, kể từ ngày cuối trên đất lục địa thứ 11 đó, oooh.”
Ca khúc “Ngày cuối cùng trên lục địa thứ 11” của nam ca sĩ kết thúc bằng một âm thanh ngân nga.
Lời của ca khúc chỉ dài bốn câu, theo lối diễn đạt như cuốn tiểu thuyết. Cheong Yeon đang phục vụ bia, liếc nhìn ca sĩ chơi ghi-ta trong chốc lát. Phần hát say sưa như đang kể chuyện của nam ca sĩ bị đông đảo khách trong quán phớt lờ. Một loạt ngô và bỏng ngô, thậm chí ly cốc lổn ngổn xung quanh, chẳng có thứ gì là không bay được. Tất cả đã hỏng, trông thật lãng phí.
Cheong Yeon là người duy nhất ở trong quán bar lắng nghe bài hát. Những kẻ say rượu vốn chẳng quan tâm đến một lục địa đã chìm trong nước, đừng nói đến việc lí do tại sao.
“Những người trên lục địa thứ 11 chẳng phải ngỏm hết rồi sao, hà cớ gì một ca sĩ lang thang biết được!”
Một trong số họ bắt đầu gây gổ với nam ca sĩ, anh ta chuẩn bị hát bài tiếp theo. Cùng với bỏng ngô lộn xộn trên đầu, anh ta nhảy dựng ra khỏi sân khấu.
“Mày thì biết gì? Đó là nguồn gốc của sự sáng tạo!”
Khỏi nói cũng biết, sau đó một loạt thức ăn nhắm rượu lại được ném ra.
Cheong Yeon cầu mong nam ca sĩ ngừng khiêu khích và sẽ nhanh chóng rời đi sau đó. Cậu đang tự hỏi khi nào mới thoát được cảnh dọn dẹp điên cuồng. Sau cùng, người nam ca sĩ không tự rời đi mà bị kéo xuống bởi gã đàn ông làm việc trên tàu. Ca sĩ bực dọc đến gần chủ quán, chủ quán buộc phải đưa anh ít tiền.
“Lần sau đừng đến đây nữa.”
Một nam ca sĩ đã gặp thất bại ngày đầu tiên đến. ‘Lũ điên ngu ngốc’, anh ta lầm bầm, giật lấy số tiền rồi rời khỏi quán. Cheong Yeon thầm mong nhân đây, anh ta sẽ chẳng bao giờ hát lại ca khúc tự mình sáng tác mang tên “Ngày cuối cùng trên lục địa thứ 11” nữa.
Không thể chối cãi, bởi lẽ nội dung chứa trong bài hát trùng khớp với sự kiện thật đến đáng ngạc nhiên.
“Dược sĩ! Thêm một cốc bia.”
Giọng nói khàn đặc của gã trên tàu.
“Cheong Yeon, quẩy lên đi nào!”
Từ nơi bàn giữa, gã đàn ông khác đứng dậy nhảy múa, sau đó lắc hông như ra ví dụ.
“…Tởm thật.”
Phớt lờ gã ta, Cheong Yeon chỉ rót cốc bia, sau đó phục vụ cho gã trên tàu. Gã đứng trên bàn thậm chí lúc này sỗ sàng khoe mông.
Là công việc bán thời gian mà cậu dự định sẽ nghỉ, sau khi mua hoa suôn sẻ từ tên thuyền trưởng trên tàu buôn lậu. Dẫu vậy, đời đâu như mơ, tình thế tiến thoái lưỡng nan khiến cậu trót dại khai ra công việc với Tae Mu Won, thế nên đành phải cố gắng nhẫn nhịn thêm vài ngày nữa, cốt yếu phòng trước việc bị thăm dò. Cũng may bốn ngày trôi qua nhưng cậu vẫn chưa thấy tăm hơi hắn.
“Chủ quán.”
“Ôi giật cả mình! Đi đứng cũng phải tạo tiếng động chứ.”
Thình lình trông thấy Cheong Yeon đứng ngay bên cạnh, chủ quán giật mình trong lúc rót bia. Bởi lẽ không gian quá sức ồn ào nên cậu cũng chẳng bào chữa gì cả.
“Có điều làm tôi thắc mắc.”
“Ừm, cứ nói đi.”
“Chuyện đó… Tae Mu Won đã từng đến đây bao giờ chưa?”
Chủ quán đang dùng thìa hớt bọt bia, bất thình lình mở to mắt.
“Là Tae Mu Won mà tôi biết? Feira á?”
“Vâng.”
Cô ấy đưa bia cho gã đàn ông đang ngồi cuối quầy, sau đó quay lại. Chủ quán ngước mắt, gập từng ngón tay. Một, hai, ba ngón, cô ta lẩm bẩm, sau đó thốt lên “À!”
“Cách đây bốn ngày hắn có đến đây, cái hôm mưa ấy. Sao thế? Ngay ngày nghỉ của cậu luôn.”
‘Sao cậu lại biết?’ Ánh mắt cô ta biểu lộ điều đó. Vừa nói dứt câu, chủ quán nheo nheo đôi mắt rồi cười.
“Cậu trông thấy hắn ta à?”
“Hả?”
Lần này đến lượt Cheong Yeon mở to hai mắt.
“Dù sao cái nhà nghỉ đó cũng ngay đối diện tiệm thuốc cậu mà.”
Cheong Yeon bối rối như không hiểu lắm chủ quán nói gì. Đúng là có một nhà nghỉ đối diện tiệm thuốc…
“Hửm? Không phải sao?”
“Tôi không hiểu lắm là cô nói tôi trông thấy cái gì.”
“Vậy thì tại sao cậu lại thắc mắc về Tae Mu Won?”
Cảm giác cuộc trò chuyện không khớp lắm, ngày càng trở nên rời rạc. Cheong Yeon khẽ lắc lắc đầu.
“…Không có gì đâu.”
“Chẳng lẽ, đừng nói với tôi là cậu thích hắn ta nhé?”
Cheong Yeon nhanh chóng xua tay. Chỉ là lời nói bông đùa nhưng mỗi nghe thôi cũng thấy khủng khiếp.
“Không nhé, chắc chắn là không.”
“Quyết định đúng đấy. Nếu để hắn ta lấy cắp tim cậu thì rắc rối to.”
“Nhưng nếu là tình một đêm thì chẳng có ai hơn được hắn đâu.” Chủ quán thì thầm, mỉm cười tinh nghịch.
“Tôi đâu có điên mà trao quả tim mình cho kẻ đó. Không đời nào nhé.”
“Có ai nói cậu đâu chứ? Tôi đang nói đến Tae Mu Won cơ. Những kẻ như hắn nếu quá để tâm một thứ gì đó thì sẽ luôn gặp phải rắc rối lớn.”
Đột nhiên, chủ quán vỗ tay.
“Ah phải! Phải rồi! Hôm đó tôi say quá nên quên mất… Sao mà tôi nhớ ra được nếu cậu không đột nhiên hỏi đến chứ? Ôi trời, bé cưng may mắn của chúng ta đây.”
Cheong Yeon nhanh chóng lùi lại, tránh né bàn tay chực véo má mình.
“Trêu cậu chẳng vui gì cả.”
Cô ta hạ tay cùng với vẻ mặt thẫn thờ tiếc nuối.
“Hôm đó, doanh thu mà Tae Mu Won mang lại khéo bằng cả tháng kinh doanh ấy chứ. Hắn ta bảo rằng nhận được yêu cầu đến tăng doanh số từ một dược sĩ. Dược sĩ ở đây không phải cậu thì ai nữa?”
Cheong Yeon khẽ mấp máy môi.
“Nhân tiện thì hắn có tình cờ hỏi điều gì khác không? Liên quan đến việc tôi nhờ cô đấy.”
Chủ quán cũng hạ tông giọng theo cách tương tự Cheong Yeon đang làm.
“Tôi đâu có điên? Tôi định tự tử trong lúc làm tình với hắn ta chắc? Haiz, thì cũng coi như suýt chết giữa chừng, nhưng đó lại là chuyện chẳng liên quan. Cẩn thận cái mồm của cậu nữa đấy. Sẽ tốt hơn hết nếu ai biết chuyện chết quách hết đi.”
Việc nói rằng có người chết lại là chuyện tốt… Tuy nghe mâu thuẫn, thế nhưng Cheong Yeon cũng không thể nào phủ nhận hoàn toàn.
“Vậy hết tuần này, cậu định nghỉ việc thật à?”
“Kế hoạch là thế.”
Đồng thời là lúc cậu nghĩ đến việc có nên chuyển cả tiệm thuốc đi không.
Ngoại trừ tầng lớp giàu có, hầu hết người dân ở trấn Cheong Hwa đều không mua bán nhà cửa bằng tiền. Nếu có nhu cầu buộc phải chuyển đi, họ thường trao đổi bằng việc giao dịch đôi bên có lợi, giống như hàng hoá.
Việc tìm một nơi sở hữu giá trị ngang bằng tiệm thuốc đang có hiện tại chẳng hề đơn giản, dù có là nơi xa xôi hẻo lánh. Tiệm thuốc Cheong Yeon nằm trên khu vực đất đai khá trũng. Thêm nữa, người dân trấn này chẳng mấy di chuyển trừ khi bị dồn vào thế bắt buộc.
Dĩ nhiên không thiếu cách di chuyển ngay tức khắc. Tất cả những gì Cheong Yeon phải làm là đổi căn nhà tệ hơn hiện tại, so với tiệm thuốc cậu có nhiều lần. Song cậu chẳng muốn chuyển đến một nơi tồi tàn hơn thế.
“Kể cả khi tôi tăng lương theo giờ?”
“……”
Một đề nghị quá hấp dẫn. Dù sao thì cậu cũng rất cần tiền.
“Tôi đã nói rồi, tôi chỉ làm đến hết tuần này thôi.”
“Tốt thôi.”
Chủ quán không thèm nài nỉ đến lần thứ hai. Chẳng chút do dự, cô ta quay lưng, bắt đầu bật lửa định làm thức ăn.
“Mà chủ quán này…”
“Sao?”
“Tôi giúp doanh số tăng lên khá nhiều… Không biết có thể thưởng cho tôi chứ?”
“Ha”, đôi môi đỏ mọng theo đó trề ra.
“Cậu biết là tôi không thể quen được với cái biểu cảm đó có phải không? Làm sao nói không với một khuôn mặt trông như này chứ.”