Trấn Cheong Hwa - Chap 5

Cheong Yeon cố nén xấu hổ và mặt dày hơn.

“Cô biết rồi đấy, tôi đã tiêu rất nhiều tiền.”

“Tôi biết, tôi biết. Tôi sẽ gấp đôi tiền lương theo giờ hôm nay.”

“Cảm ơn cô.”

Cheong Yeon trước giờ luôn giữ khuôn mặt vô cảm, đột nhiên mỉm cười.

“Ôi trời, chói mắt quá đi. Sao một bông hoa lại phải ở nơi tồi tàn thế này? Này, có phải từ khi sinh ra khuôn mặt cậu đã xinh đẹp sẵn không? Nhưng làm cách nào mà cậu bì lại Boss Feira được?”

Ông chủ Feira, hay còn được gọi là Boss Feira, Tae Choen Oh, gã ta nổi tiếng ngang ngửa Mu Won. Quan hệ giữa họ vẫn còn là một ẩn số, nhưng vì mang cùng họ Tae nên ai cũng đoán họ là anh em, không thì ít nhất cũng trong dòng họ.

“Hắn ta là đàn ông mà.”

“Cậu nói gì thế? Tae Cheon Oh nổi tiếng là tên biến thái. Lí do tin đồn bắt nguồn từ đâu, lại còn lan truyền suốt thời gian dài. Là vì Tae Cheon Oh thích Tae Mu Won. Gã ta theo sau Tae Mu Won suốt, Mu Won ở đâu thì hắn ở đó. Ai cũng đồn thế.”

Cùng với sở thích buôn chuyện vốn có, câu chuyện đồn đại về Tae Mu Won được chủ quán bar truyền sang Cheong Yeon.

“Thế thì tôi hết cơ hội mất rồi.”

Nếu Tae Cheon Oh thích Tae Mu Won, thì hẳn sở thích của gã là những tên đàn ông cao to vạm vỡ. Có khách gọi bia, Cheong Yeon khẩn trương rót bia cho khách.

“Nhưng mà nghe nói Tae Cheon Oh đó cũng đang tìm kiếm truyền thuyết đô thị.”

“Truyền thuyết đô thị?”

“Bài hát mà người ca sĩ vừa rồi hát đấy.”

“….”

Cheong Yeon trả cần gạt bia về chỗ ban đầu. Bọt bia tràn ra, ướt cả tay cậu. Chủ quán đột nhiên chuyển giọng thì thầm.

“Tìm gia tộc Hwa.”

 

* * *

Feira neo đậu trên bến, là con tàu chiến có sức chứa đến tận một nghìn người.

Các tháp pháo chính gắn ở khắp nơi, đuôi tàu, phía trung tâm và phía sau, mang lại không khí đầy sự đe doạ chỉ qua ánh nhìn.

Khi Feira vừa mới chiếm đóng thị trấn Cheong Hwa, những toán cướp biển chưa rõ tin tức vẫn như thường lệ lao vào tấn công. Chẳng cần dùng đến súng chính, con tàu Feira cũng dẹp tan hết tất cả bọn chúng. Trong số những tàu cướp biển, một tàu bằng gỗ đã bị chiến hạm đâm nát, vỡ ra từng mảnh.

Feira được mệnh danh là “vùng đất trên biển”, con tàu nổi danh khét tiếng, thậm chí khi chưa đến chiếm đóng trấn Cheong Hwa. Trên toàn lục địa, chẳng ai là không biết đến tên tàu Feira.

Đã 5 năm trôi qua kể từ lúc họ chiếm trấn Cheong Hwa. Trong năm, hầu hết thời gian lênh đênh trên biển.

Mu Won bước lên boong tàu, âm thanh buồn tẻ bất ngờ vang lên. Hắn liếc nhìn khẩu súng chính sau nhiều ngày mới lên tàu, xong xuôi dợm bước, tiến về mái vòm ở phía đuôi sau.

Tại đó, mái vòm khổng lồ được tạo nên bởi nhiều cột sắt hàn. Giữa những cột sắt, bên trong cây cối đang mọc xanh tươi. Một thảm không gian chẳng mấy phù hợp với tàu chiến hạm từ sắt và gỗ.

Mu Won mở cánh cửa sắt, bước vào mái vòm. Bên trong trồng nhiều loại cây và hoa khác nhau, nhiều đến mức độ có thể được coi là vườn thực vật. Hắn đi đến gần chiếc ghế bập bênh đặt giữa mái vòm. Mu Won ngồi xuống, song chẳng mảy may khiến nó di chuyển vì chân hắn ta đặt xuống mặt sàn.

Ánh sáng mạnh mẽ chiếu từ mái vòm nhuộm đỉnh đầu hắn. Mu Won nhìn xuống, một tấm bia mộ ẩn dưới vô số lá và thân cây, bông hoa xanh tươi nở rộ trên đó. Sẽ khá bình thường nếu như xung quanh nhiều bông hoa nở, nhưng đó lại là bông hoa độc nhất. Giống như thân lá um tùm bao quanh đang nâng đỡ nó tựa một vị vua.

Bông hoa sáu cánh là hoa khô lậu. Nó được gọi thế vì sẽ sấy khô trước khi giao thương, tuồn ra bên ngoài. Dẫu vậy tên gốc là ‘hoa báo thù’.

Và một vị vua trông như thế có chức năng gì?

Mu Won dùng ngón trỏ và ngón cái búng nhẹ bông hoa, cuống hoa mỏng manh dễ dàng bị gãy. Con người luôn luôn tôn thờ những thứ quý hiếm, thế nhưng Mu Won vẫn làm tương tự nếu trên thế giới chỉ còn duy nhất một hoa báo thù.

“…Dược sĩ.”

Mu Won lẩm bẩm về người đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn ta.

Khuôn mặt run rẩy cầm lấy bông hoa đồng thời hiện ra, vô số hạt mưa chảy dài thấm đẫm cả hai bên má, rơi xuống cằm và nhiễu giọt.

Một thời gian rồi, khá lâu trước đây, có khoảng thời gian hắn vì Saturn mà khá hứng thú với dược sĩ đó. Mu Won không hiểu lí do tại sao một gã đàn ông có vẻ thô lỗ lại chẳng thể nào rời mắt khỏi người dược sĩ. Ban đầu, hắn tưởng Saturn ăn nhầm gì đó khi đang lái xe mà mặt đỏ bừng, thậm chí dừng hẳn xe lại.

Saturn không thể rời mắt khỏi người đã gật đầu chào trước khi sang đường. Đó là chàng trai mang theo trên tay những bông hoa đẹp. Nhưng thành thật thì, khuôn mặt phía trên thậm chí quá đẹp đến mức lu mờ toàn bộ số hoa. Việc Saturn ra vẻ là người lái xe lịch sự khiến cho Mu Won không khỏi buồn cười.

Ánh mắt Saturn dán chặt vào lưng chàng trai mới đi ngang qua. Mu Won cười vang trước những phản ứng hết sức thành thật.

“Mày trúng tiếng sét ái tình đấy à?”

“Không chỉ nhìn thoáng qua mà nhìn kĩ cũng thấy người đó đẹp thật.”

Saturn có vẻ biết đến chàng trai từ trước. Mu Won đột nhiên cảm thấy tò mò.

“Thằng nhóc đó làm gì thế?”

“Cậu ấy mở cửa hàng thuốc trong con hẻm kia, thuốc của cậu ta hữu dụng lắm ạ.”

Saturn nhún vai, có vẻ chỉ mỗi chăm chăm giới thiệu tác dụng của thuốc. Liền ngay sau đó, khuôn mặt hắn ta đột nhiên buồn rầu.

“Mong là trông em cũng ổn.”

Và rồi thì thầm như thể ít nhất cũng sẽ thú nhận.

“Hay bắt cóc nhé?”

Saturn không giấu nổi cái biểu cảm đang nhìn Mu Won như thể đang nhìn một tên rác rưởi.

Tin tin! Mu Won bất ngờ túm cổ Saturn và dúi thẳng nó vào cái vô lăng. Dược sĩ giật mình bởi tiếng còi xe vang lên inh ỏi, theo phản xạ quay người lại. Đôi mắt tròn xoe hệt đôi mắt thỏ dõi theo hướng còi về phía chiếc xe.

“Saturn, nhờ có tao mà mày được nhìn khuôn mặt xinh đẹp đó thêm lần nữa. Chết tiệt, không tốt sao hả?”

Và đó là lần đầu tiên Mu Won trông thấy dược sĩ.

Lần hai là ở bãi rác.

Lúc đầu là hoa, sau đó là rác. Một cuộc gặp gỡ thật sự ấn tượng, trái ngược hoàn toàn.

Thế nhưng rõ ràng là chàng dược sĩ đó đang thiếu tiền, vậy nên cậu ta làm việc thêm tại quán bar và còn thậm chí làm người dọn rác?

Chà, chẳng mang ý nghĩ gì cả. Dù vậy hắn vẫn nghi ngờ. Không thể bỏ qua khả năng nhỏ nhất rằng dược sĩ đó là kẻ buôn lậu, buôn hoa báo thù.

Mu Won cố tình châm lửa đốt hoa để xem phản ứng từ dược sĩ đó, sau cùng chẳng thu được gì ngoài cái biểu cảm run rẩy sợ hãi. Nước mưa thấm đẫm mái tóc màu nâu xám nhạt, cảnh tượng giống con thú nhỏ bần thần đáng thương.

Quan sát đống rác cậu ta phân loại, có vẻ cậu ta không hề nói dối… Mu Won không khỏi cẩn thận xem xét và phát hiện ra công việc dọn dẹp bãi rác thường được thuê người làm vào ban ngày. Và cũng chẳng cần xác minh danh tính, do đó không phải công việc làm trong toà nhà.

Nhưng mà làm gì có kẻ khốn nào lại phân loại rác tại trấn Cheong Hwa? Rác chỉ đơn giản được chất lên xe và xe chở rác đem đến bãi rác. Dược sĩ được thuê hẳn để dọn dẹp cái mùi hôi thối từ mớ rác thải trộn lẫn vào nhau.

Dĩ nhiên nếu Mu Won muốn hoài nghi, hắn cứ không ngừng đào sâu vào nó.

‘Mình nghĩ nhiều rồi.’

Mu Won tựa lưng vào ghế. Bàn tay trắng nõn cầm bông hoa khô tiếp tục quẩn quanh trong tâm trí hắn.

Nghĩ lại thì.

“….Thân cây.”

Mu Won chợt đứng thẳng dậy, sau một ý nghĩ đột nhiên loé lên. Cọt cà cọt kẹt, chiếc ghế bập bênh trống rỗng đung đưa, kèm theo âm thanh cọt kẹt cũ kĩ.

* * *

Đến văn phòng bất động sản mà chẳng mang theo bất cứ niềm hy vọng nào, Cheong Yeon bất giác nghĩ mình may mắn.

Một người sống tại Quận C liên lạc cho cậu cùng với mong muốn chuyển đến Quận E, nơi cậu đang sống. Theo chủ văn phòng, diện tích và cả vị trí của ngôi nhà đó hoàn toàn tương tự tiệm thuốc Cheong Yeon.

Hình dạng của trấn Cheong Hwa có thể ví như cái bánh hotteok (1), chia thành nhiều phần dọc theo đường thuỷ chạy ngang trung tâm. Lí do tại sao nó không được gọi là một lục địa vì nó gần giống thành phố nổi hơn. Giá đất đắt nhất tại trấn Cheong Hwa sẽ thuộc phần đất Quận A và E.

Cũng nhờ vào cái đầm phá (2) tồn tại giữa hai khu vực.

Nói chung, những nơi có nguồn nước ngọt trở thành những nơi giá đắt đỏ nhất, tuy vậy tất nhiên, đâu đó tồn tại vài khu vực rẻ trên đất Quận E. Đây là những nơi địa hình khá thấp.

“Cháu biết không, Cheong Yeon? Bởi vì là ta nên mới tìm được người đổi ngay đấy. Nếu không có quan hệ rộng thì sẽ chẳng còn lựa chọn nào khác. Làm gì có ai tìm được ngôi nhà để chuyển đi ngay trong một ngày chứ?”

Ông Oh, ông chủ lớn tuổi của văn phòng bất động sản, nhìn sang Cheong Yeon một cách ngạo mạn. Ngồi trên chiếc ghế sofa cũ nát, ông ta để lộ cái bụng to phệ.

“Vâng, cháu biết tất cả là nhờ bác mà.”

Cheong Yeon ngoan ngoãn đáp lại, ông Oh nhấp một ngụm nước trái cây. Ở phía còn lại, trước mặt Cheong Yeon chẳng có cốc nước nào cả.

“Thành thật mà nói, Cheong Yeon à, hợp đồng trao đổi cho cháu chẳng giúp văn phòng của ta kiếm thêm đồng nào.”

Những người chuyển nhà thông qua hình thức trao đổi giống cậu thực sự đều là những người chẳng có gì cả. Hầu hết những căn nhà tầm trung trở lên đều được rao bán trong văn phòng bất động sản. Giống với nhiều người, Cheong Yeon run rẩy vì lo lắng rằng một ngày nào đó nơi ở của mình sẽ ngập trong nước. Thế nên, vùng đất càng cao thì giá càng đắt.

“Do đó ngay cả là cháu, dù có bao nhiêu Cheong Yeon đi chăng nữa thì cũng phải trả phí môi giới 1000 hwan.”

Đứng trước mức phí môi giới, Cheong Yeon ngạc nhiên, vô cùng sửng sốt, thực sự vượt ngưỡng mong đợi của cậu.

“Bác à, cháu lấy đâu ra được số tiền đó?”

Bán 300gr ngũ gia bì mới chỉ kiếm được có 1 hwan thôi. Vậy nên muốn có tận 1000 hwan đồng nghĩa với việc bán 300kg.

– – – – – – –

Chú thích:

(1) Hotteok: một loại bánh rán đường phố Hàn Quốc, có hình dạng tròn và dẹt.

(2) Đầm phá: hồ nước tách biệt khỏi biển bởi hệ thống đê cát dạng cồn, có cửa thông với biển.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo