Trấn Cheong Hwa - Chap 43

Tông giọng đe doạ, giống như tự xem bản thân chẳng khác gì một tên khốn biến thái. Cheong Yeon lắc đầu dữ dội, nắm chặt xấp tiền rồi phi thẳng vào phòng tắm. Tiếng cánh cửa gỗ đóng sầm vang lên. Hắn biết điều đó từ lúc tên khốn say rượu đuổi theo Cheong Yeon, nhưng cậu nhanh nhẹn đến đáng ngạc nhiên.

Trước đó, Mu Won đã nhìn thấy Cheong Yeon ở bờ bên kia đường thuỷ, nhưng vẫn còn một đoạn nữa mới bắt kịp cậu. Hắn nhảy vút qua những hàng thuyền neo không có tuần tự, băng qua con kênh chỉ trong một lần.

Khi đập vào mắt hình ảnh gã kia đang đấm Cheong Yeon, hắn ném tất cả những gì bản thân có thể với tới, chỉ đến sau đó mới nhận ra đó là một chai rượu. Thật may mọi rắc rối đã qua khỏi và hắn kéo cậu ra khỏi dòng nước…

Cạch.

Âm thanh khoá cửa một cách thận trọng lướt qua tai hắn. Đột nhiên, Mu Won cười lớn, gân xanh từng dãy nổi rõ trên cổ.

“Làm tốt lắm, dược sĩ. A, đúng vậy. Cậu nên tự giác bảo vệ thân thể.”

Rầm! Mu Won đóng sầm cửa tủ. Tưởng tượng đến cảnh Cheong Yeon giật mình như chú thỏ con, Mu Won không nhịn được mà bật cười.

Bỏ qua lời khuyên cậu nên tắm bồn hay tắm vòi sen, Mu Won với lấy quần áo từ cửa tủ mở, thong dong mặc vào. Vì không có áo khoác riêng, hắn chỉ mặc áo sơ mi, thêm chiếc quần âu.

Cầm chìa khoá phòng, Mu Won ra ngoài và khoá cửa lại. Hắn nghĩ Cheong Yeon sẽ không thể nào bò vệ tiệm thuốc vào lúc nửa đêm thế này, thành thử để cậu ngủ lại rồi mai sẽ đi. Mu Won đút chìa khoá phòng vào túi quần sau.

Đúng lúc Mu Won đang đi về phía cầu thang thì gặp nhân viên đang ôm chăn bước lên tầng. Ánh mắt nhân viên vô tình hướng về eo hắn, bởi lẽ cô ta đang ở vị trí thấp hơn Mu Won.

Đường viền dài thẳng nhô trên cạp quần trông thật khiêu khích. Hình ảnh một người đàn ông rời khỏi phòng trọ cùng với dương vật phấn khích như vậy quả là kì lạ. Bởi lẽ tò mò, người nhân viên đó ngẩng đầu cao hơn, tự hỏi hắn ta có bị ai đó cho leo cây không.

Cô ta thở dốc ngay khi nhìn thấy khuôn mặt lộ ra dưới mái tóc ướt. Lần đầu trong đời cô ta nhìn thấy một người đàn ông có vẻ ngoài đẹp như vậy. Cô ta luôn nghĩ mẫu người lý tưởng của mình là người đàn ông vừa tin cậy vừa ít nói, nhưng trước một người đàn ông thật sự đẹp trai, có vẻ mẫu người lý tưởng có tốt đến đâu cũng bị lu mờ.

“Phải lâu lắm rồi mới có ai đó nhìn tôi đăm đăm trắng trợn như vậy.”

Mu Won đang xuống cầu thang giả vờ bối rối, nhân viên đang trộm nhìn hắn, nghe tiếng chỉ trích thì vội vùi mặt vào chăn, cô cố tình bước chậm lại.

“Ánh mắt ám chỉ điều gì vậy nhóc.”

Người nhân viên mở to mắt.

“Ai là nhóc chứ? Người ta đã thành người lớn hai năm trước rồi.”

Chiếc mũ trùm trắng đã che đại khái đầu của cô ta, nhưng những ngọn tóc chìa ra sau gáy cho thấy mái tóc cô ta khá dài.

Là một nhân viên mới được thuyên chuyển từ bên quận A, đã từng gặp qua vô vàn dạng khách khi làm việc tại nhà nghỉ, thế nhưng cô ta chưa từng phấn khích giống như hôm nay. Cô ta chờ đợi vị khách nam kia nói lên những lời cô ta đang nghĩ, nhưng vị khách đó chỉ cố lướt ngang.

“Em sẽ xong việc trong mười phút nữa.”

Nhân viên ngăn vị khách lại trong lúc hắn phớt lờ cô và tiếp tục việc đi xuống. Kết cục, chiếc chăn giặt sạch bị kéo lê trên sàn nhà.

“Nhóc con, mười phút là không đủ đâu.”

Hắn giẫm chiếc chăn bằng giày của mình, điều đó đồng nghĩa cô ta phải giặt nó thêm lần nữa, nhưng chẳng có vẻ gì là đáng lo.

“Sao anh chẳng tinh ý gì cả thế? Anh không biết em đang ám chỉ việc gì à?”

“Ồ, đụ nhau ấy à?”

Cô ta kinh ngạc phải ngẩng đầu lên. Người đàn ông cao đến nỗi đỉnh đầu cô ta cũng chỉ chạm đến khuôn ngực hắn ta. Phải chăng đó là lí do cho việc có bị gọi là con nhóc cũng không thấy tệ.

“Ôi trời, nực cười thật đấy. Sao anh lại nói nghe rẻ tiền thế?”

“Những lời hoa mỹ phun ra từ miệng một kẻ keo kiệt như tôi toàn bịp bợm thôi.”

Đắm chìm trước khuôn mặt tươi cười của người đàn ông trong giây lát, cô nhân viên mở to mắt.

“Thật ra, em cũng chẳng bận tâm lắm nếu rẻ mạt đâu.”

“Đi hỏi thằng nhóc trong phòng tôi xem chúng ta có thể chịch tại đây không.”

“Sao cơ?”

Mu Won rút chiếc chìa khoá từ trong túi sau, khoe cô ta xem. Trên tấm gỗ phẳng liền móc chìa khoá chễm chệ con số phòng ‘302’. Nhân viên hít một hơi sâu, lần này mang tầng nghĩa hoàn toàn khác.

“Tae Mu Won là khách dài hạn ở nhà nghỉ của chúng ta, nhưng hiếm khi ở qua đêm. Dù vậy thỉnh thoảng anh ta cũng ghé, thế nên biết đường mà cư xử cho đúng mực. Cô hiểu rồi chứ? Phòng của anh ta là 302.”

“Để tôi nói cho cô biết, đừng bao giờ để khuôn mặt đó đánh lừa mình. Cô nghĩ tại sao lại có tin đồn anh ta bị điên? Tôi đã từng thấy một vài cô gái sau khi qua đêm cùng Tae Mu Won đã cố ra vẻ là bà chủ của Feira và có kết cục không mấy tốt đẹp. Thậm chí có lần nhà nghỉ chúng ta còn phải thu dọn cả xác chết đấy. Theo lời của Tae Cheon Oh thì cô gái đó đã cố ám sát Tae Mu Won, nhưng ai mà biết được chứ.”

Lời nhắn nhủ từ ông chủ lướt qua tâm trí cô ta. Chỉ đến lúc này, nhân viên mới nhận ra danh tính thực sự của người đàn ông điển trai và tái xanh cả mặt mày. Vốn dĩ bản thân đã quen với vô số lời đồn đại về Feira và Tae Mu Won, nhưng đây là lần đầu tiên cô ta thực sự diện kiến hắn ta.

“Xin lỗi anh, tôi thất lễ rồi.”

Nhân viên vội vã gật đầu, ba chân bốn cẳng chạy lên cầu thang như đang chạy trốn.

Cô ta hốt hoảng đến nỗi bỏ chạy thục mạng khi vừa nhìn thấy số 302. Với bản tính thận trọng, ông chủ nhà nghỉ hẳn đã cảnh báo nhân viên của mình theo cách nào đó. Mu Won đăm đăm nhìn chiếc chìa khoá bản thân đang cầm, xong xuôi quay ngoắt về phía phòng 302.

Bây giờ nghĩ lại, có nhất thiết hắn phải nhường phòng cho Cheong Yeon rồi bỏ đi không?

“Ôi, mình tình cảm quá đi mất.”

Hắn cười khúc khích, cất chiếc chìa khoá vào túi quần sau. Nếu là bình thường, hắn sẽ thuận theo người phụ nữ kia, nhưng chẳng hiểu sao Mu Won hôm nay chẳng muốn làm vậy. Của quý phấn khích cũng đã lắng xuống. Mu Won bẻ cổ răng rắc rồi từ từ xuống cầu thang.

 

* * *

Bến tàu nhộn nhịp ngay từ sáng sớm.

Bám vào lan can ban công nối với căn phòng, Cheong Yeon dõi mắt nhìn xuống bến cảng. Từ độ cao của nhà nghỉ, nơi được xây dựng cao hơn toà nhà ba tầng thông thường, dễ dàng trông thấy tàu của Hwang Ran cùng với lá cờ thuộc về bang Nok.

Tung bay trong gió là lá cờ xanh khắc hoạ hình dạng một con cá mập khoe hàm răng sắc. Bên dưới nó, trên boong tàu là xác con cá nhà táng khổng lồ. Có lẽ con mực đã bị xẻo xác rồi quăng xuống biển, chẳng còn trông thấy bóng dáng đâu nữa.

Long diên hương nhỏ hơn hẳn dường như đã được bí mật xếp đâu đó ở trên tàu. Cheong Yeon xắn hai tay áo tung bay trong gió. Quần áo đẫm trong nước biển, cậu đã giặt giũ rồi sấy khô chúng nhưng vẫn còn ẩm, thành ra cậu chẳng còn cách nào khác ngoài việc mượn quần áo của Mu Won.

Không rõ là hắn thích hoa hay chỉ thích hoạ tiết hoa, những chiếc sơ mi trong tủ quần áo vô cùng sặc sỡ bởi những hoạ tiết hình hoa khác nhau. Cheong Yeon mặc chiếc sơ mi hoa thuỷ tiên vàng trông giản dị nhất, nhưng không vì thế mà không nổi bật.

Nhìn chiếc đồng hồ treo tường trong phòng, hiện tại là 8 giờ sáng. Phía trước con tàu chở cá nhà táng, cậu thấy Hwang Ran đang ra chỉ đạo cho những người làm.

‘Còn hợp đồng thì sao đây…’

Cheong Yeon tựa vào lan can, đưa mắt chăm chăm nhìn những tờ tiền đang phơi trên sàn. Thành thật mà nói, nếu không có Tae Mu Won, có lẽ hôm qua cậu đã chết rồi. Không, biết đâu chừng cậu không chết. Bởi lẽ những cây thuỷ sinh bên dưới đáy kênh có thể đã ngoi lên để cứu cậu.

Tuy nhiên, không giống trên cạn, thực vật dưới biển thường yếu ớt không cứng cáp, đa số là tảo hoặc rong. Thành thử cả khi kéo được Cheong Yeon ra khỏi dòng nước, rất có khả năng cậu đã chết đuối.

Nghịch lý làm sao khi kẻ từng bức hại cứu mạng cậu. Nếu cậu nhắm mắt rồi vẫn ký hợp đồng với Hwang Ran, thì liệu cái cách mà hắn nhìn cậu có như đang nhìn rác rưởi hay không? Nhưng ngay từ đầu, việc hắn ngang nhiên ra lệnh bảo cậu không được làm thế là lạm quyền rồi.

‘Nghĩ lại thì thấy có vẻ hắn không tệ như lời đồn…’

Cheong Yeon bất giác nghĩ đến Mu Won, người đã rời khỏi, nhường phòng cho cậu. Không sử dụng đến nhưng hắn thậm chí xả nước nóng đầy bồn tắm, nghiễm nhiên là xả nước cho cậu dùng.

Nhờ đó mà lần đầu tiên trong đời, Cheong Yeon được ngâm mình trong bồn tắm và cũng là lần đầu tiên trong đời, cậu biết rằng một chiếc giường có thể mềm mại, ấm áp đến vậy. Thậm chí bữa sáng cũng không phải lo khi có nhà nghỉ phục vụ bữa sáng.

Trong đĩa thức ăn nhân viên mang đến chứa đầy xúc xích giòn tan, cháy cạnh đẹp mắt và những miếng thịt xông khói dày dặn vàng ươm. Cắt vào miếng trứng mềm mại, bên trong đầy ắp rau và phô mai. Nước quýt ngon, ngọt. Dù biết bản thân hơi vô liêm sỉ, Cheong Yeon hoàn tất bữa sáng với gần như không có thức ăn thừa.

Thứ rượu đắt tiền không vương dư chấn, đầu cậu nhẹ bẫng ngoại trừ thái dương đau nhói tím bầm. Trước đây, sau những buổi làm thâu đêm suốt sáng và uống đầy bia để tiếp khách trong quán bar, cậu thường rền rĩ nằm ở góc phòng. Hoặc biết đâu chừng, công việc ở quán bar Dandelion thường kéo dài đến lúc mặt trời mọc, Cheong Yeon cảm thấy kiệt sức vô cùng.

Khi bụng dạ đã ổn định, Cheong Yeon dùng nĩa chọc miếng xúc xích sót lại trên đĩa. Cậu thêm lần nữa bước ra ban công, trông thấy chiến hạm Feira ở phía đối diện tàu của Hwang Ran.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo