Trấn Cheong Hwa - Chap 44

Chiến hạm Feira có vòm sắt cao, theo lời đồn đại thì bên trong đó là vườn bách thảo. Con tàu to lớn đến mức từ góc nhìn của Cheong Yeon, chỉ có đỉnh mái vòm và các tháp pháo chính được trông thấy. Là một mái vòm hoàn toàn bằng sắt, chẳng có bất kỳ tấm kính che phủ, tồn tại trong đó một vườn bách thảo. Lẫn trong gió biển, cây cối sẽ thẩm thấu sự độc hại… thế nên trong mắt Cheong Yeon, khu vườn bách thảo nghiễm nhiên trở thành một lời đồn vô căn cứ.

Krư, krốc, krốc, những con mòng biển xếp vòng tròn trên không trung, rình mò xung quanh tàu của Hwang Ran. Chúng đang hau háu nhắm vào con cá nhà táng khổng lồ mà lẽ bình thường không tiếp cận được.

Thỉnh thoảng, phát súng cảnh báo vang lên như sấm, những con mòng biển lại bay tứ tán, tản ra mọi hướng. Một con chim lạc khỏi hàng, khẽ bay lài lài vòng quanh nhà nghỉ, đáp xuống lan can nơi Cheong Yeon đứng rồi gập cánh lại.

Trông nó thanh thoát khi bay trên trời, nhưng khi nó gập cánh lại rồi ngồi im ắng, toàn thân nó khá đầy đặn. Vành mắt của nó đồng màu với chiếc mỏ vàng. Và khi đôi mắt bắt được ánh sáng, đôi mắt ánh kim giống tinh thể vàng, giúp con mòng biển bỗng chốc trở nên duyên dáng hơn hẳn.

Con mòng biển chậm rãi di chuyển dọc theo lan can, sau cùng giáp mặt Cheong Yeon. Ánh mắt của nó trân trân hướng về miếng xúc xích cậu đang cầm.

Chỉ cần Cheong Yeon nhỉn ra một chút sơ hở, chắc hẳn nó sẽ trộm miếng xúc xích rồi bay vút đi. Cheong Yeon đối mặt với con mòng biển, giả vờ không thèm quan tâm, lơ là chú ý rồi tọng miếng xúc xích vào trong miệng.

Con chim giật mình, nó khá tức giận dang rộng đôi cánh, lông vũ đập phành phạch trán Cheong Yeon. Tuy rằng Cheong Yeon chỉ giả vờ ăn, nhưng nó trả thù một cách xứng đáng. Lấy miếng xúc xích đã cho vào miệng bằng nĩa trước đó, Cheong Yeon huơ huơ nó lên không trung. Con chim vừa mới bay đi khẩn trương quay lại và cắp mất miếng xúc xích.

Một thoáng, Cheong Yeon sửng sốt, tay cậu cứng đơ, sau đó bật cười. Cảm nhận thái dương bắt đầu đau buốt, cậu buộc phải hạ cánh môi mình xuống.

Đã đến thời điểm quay lại hiệu thuốc, nhưng số quần áo treo trên lan can vẫn chưa khô hẳn. Chiếc áo len cũ đã biến mất tăm, cậu không thấy nó ở đâu trong phòng. Chiếc áo khoác phao hiện diện duy nhất toàn mùi mồ hôi. Xét theo kích thước, chắc chắn không phải của Tae Mu Won, nhưng cũng chẳng rõ nó thuộc về ai. Hôm qua Cheong Yeon kiệt sức đến nỗi chẳng nhớ vì sao đến được nhà nghỉ.

Chẳng còn cách nào khác, Cheong Yeon đành thay vào chiếc quần ướt. Trời còn khá sớm nên cậu thấy lạnh, nhưng sau một lúc người đã quen dần. Cheong Yeon không đủ tự tin mặc áo phông ẩm, thế nên cẩn thận nhét chiếc áo dài của Tae Mu Won lận vào trong quần. Tiếp tới, cậu hơi cau mày nhặt chiếc áo phao, gấp lại gọn ghẽ.

May mắn là đôi tất đã khô hẳn. Cheong Yeon gom những tờ tiền, cuộn lại như cũ. Những tờ tiền ướt rồi được phơi khô trở nên cứng hơn, tương đối cồng kềnh. Nhét những cuộn tiền vào cả hai tất, cậu xỏ chân vào đôi giày thể thao, đôi tất lập tức ẩm ướt trở lại. Bên ngoài đôi giày trông chừng đã khô, tuy nhiên bên trong vẫn còn ướt nước. Bên trên giá giày có vài đôi giày của Tae Mu Won, song khi ướm thử thì size không vừa. Nghe nói những người cao lớn thì chân cũng to…

Có phải vì thế mà chỗ đó cũng to không?

Cheong Yeon bỗng dưng nhớ đến dương vật của Tae Mu Won. Là cây cột dài dựng đứng cùng những đường gân nổi lên xung quanh, đầu khấc cũng dày. Thành thật mà nói, nó quá to và hung hãn, nhưng khá bắt mắt vì không bị lệch về bên nào cả. Cheong Yeon đột nhiên cởi kéo khoá quần và kiểm tra dương vật mình.

“Lần đầu thấy dương vật à?”

Đương nhiên, khó có cơ hội trông thấy của quý của những người khác. Khi đang lan man nghĩ về điều đó, cậu nhớ lại cảnh bị lột quần áo vào ngày tìm đến toà nhà hàng hải. Có lẽ Mu Won đã lột đồ cậu trong lúc đe doạ hòng làm nhục cậu.

Không giống hắn ta, dương vật của cậu không có mạch máu. Dù nó đang ngủ, nhưng thực ra cậu cũng thường thủ dâm. Cả khi cương cứng, nó chỉ hơi đỏ chứ không khác lúc bình thường là bao. (Mu Won mà biết chắc ảnh shock lắm, này thì dược sĩ thuần khiết đồ đó)

Miên man so sánh cậu nhỏ của mình với Tae Mu Won, Cheong Yeon bỗng dưng sực tỉnh và cũng ngạc nhiên trước hành vi của chính mình, cậu ngay lập tức kéo khoá quần lại.

Khi rời khỏi phòng và bước xuống cầu thang của nhà nghỉ, cậu thấy nhà hàng đã mở cửa trước. Cheong Yeon biết chuyện phòng 302 của riêng Mu Won từ lúc nhân viên mang bữa sáng đến. Đó là lí do cậu ngay lập tức rời khỏi nhà nghỉ, không cần thanh toán thêm món tiền nào.

Nên về hiệu thuốc hay chỗ Hwang Ran, cậu vẫn chưa quyết. Nhìn vào giá đỗ xe đạp chỉ để phòng hờ, nào ngờ đập ngay vào mắt hình ảnh chiếc xe đạp đã bị mất. Cậu cẩn thận nhìn vào giỏ, xong xuôi chắc chắn là xe của mình. Cái giỏ trước xe là cậu tự đan bằng mớ dây leo. Giá để hành lý phía sau cũng có một chiếc áo len màu be. Trông nó vắt vẻo giống hệt Cheong Yeon vắt nửa thân người trên vai Tae Mu Won vào tối qua.

Cheong Yeon yên vị ngồi lên xe đạp. Chiếc quần chưa khô nhanh chóng làm ướt cả quần lót trong, Cheong Yeon mặc kệ, quay ghi đông xe về hướng cửa hàng thảo dược, thay vì bến cảng nơi có con tàu Hwang Ran neo đậu.

Cậu tự phỉ phui bằng cách biện minh rằng con cá mập trên lá cờ xanh trông rất đáng sợ. Hơn nữa, chẳng phải Hwang Ran vô cùng tức giận, nghiến răng nghiến lợi sau khi nghe chuyện cậu là ân nhân cứu Nachata sao? Sẽ là cảnh tượng vô cùng xấu xí nếu như gã ta từ chối hợp đồng.

Cheong Yeon viện đủ lí do rồi lên xe về tiệm thuốc. Ngoại hình của cậu càng nổi bật hơn khi vận trên người chiếc áo sáng màu, không khỏi thu hút vô vàn ánh mắt những người xung quanh. Bởi chiếc áo hoa lớn quá khổ của Mu Won, tin đồn lần nữa càng thêm thổi phồng.

Nước biển xanh ngắt đến nỗi không ai hay biết nó đã nuốt thứ gì vào đêm qua.

* * *

Lạ thật.

Từ quầy thu ngân đã được chuyển đến vị trí có thể nhìn ra cửa sổ, Cheong Yeon thắc mắc dõi qua nhà nghỉ. Không chỉ đồng loạt cửa sổ đóng kín, toàn bộ những người công khai theo dõi cậu đều mất tăm.

Từ lúc rời khỏi nhà nghỉ Un Ha đến nay đã qua mấy ngày, tin tức về con thuyền của Hwang Ran chở theo xác cá nhà táng vẫn được lan truyền một cách rầm rộ, nghe nói chiến hạm Feira cũng đã trực tiếp ra khơi nhằm để hộ tống.

Cậu nghĩ có lẽ đó là lí do khiến họ từ bỏ công cuộc giám sát. Tuy nhiên, không phải tất cả thành viên của Feira đều trên tàu, có nhiều thành viên ở lại canh gác toà nhà hàng hải. Nhưng cậu không rõ Tae Mu Won có lên tàu hay không.

Để đến lục địa thứ nhất mất tận mười ngày, và mười ngày nữa để quay trở lại. Có thể đó là lý do chẳng hề trông thấy bất kì ai cả.

‘Nhưng sao mình lại nghĩ đến Tae Mu Won chứ…?’

Chắc vì lo lắng sẽ có khả năng mình bị theo dõi. Cheong Yeon cúi đầu xuống quầy, tựa trán lên đó. Vết bầm trên thái dương đang mờ dần, thành thử ra không bị đau.

Cheong Yeon lại ngẩng đầu dậy, dùng trứng gà xoa thái dương, ký ức suýt chết vào lúc nửa đêm, đến giờ cậu vẫn chưa xoá bỏ được, thế nên Cheong Yeon vẫn ở trong nhà cả lúc trời sáng. Dù vậy, bắt đầu từ hôm nay, cậu nghĩ đến việc sẽ đi chợ cá. Mì gói và các loại thực phẩm khác qua một thời gian cũng đã cạn kiệt.

Tại sao chẳng có một mống khách nào cả khi Feira không hề giám sát? Nếu là trước đây, mỗi ngày cũng có ít nhất đến bốn, năm người. Đơn giản là vì các loại thảo mộc như lá nguyệt quế thường được sử dụng trong việc nấu ăn.

Cheong Yeon đang cố chuẩn bị một loại thuốc bổ cùng với công dụng tăng cường miễn dịch, sẵn sàng đón tiếp khách hàng tiềm năng. Bất chợt, một luồng gió mát thổi vào qua cánh cửa đang mở sẵn, làm thoáng không khí ẩm ướt bên trong do cậu đang nấu thuốc sắc. Lúc này Cheong Yeon mới sực tỉnh ra, bất giác nhớ đến ông chủ nhà nghỉ.

Trong lúc cậu đang nấu nồi thuốc bổ, cậu không suy nghĩ gì mà mở cửa, nhưng chẳng hiểu sao ông chủ nhà nghỉ lại không nổi điên. Cheong Yeon nhìn sang đối diện với vẻ lo lắng. Bất ngờ thay, ông ta đang dùng chổi thô quét dọn trước cửa với vẻ điềm tĩnh. Nếu là bình thường, ông ta sẽ mắng cậu như nát nước vì mùi thảo dược, nhưng giờ thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt nhìn sang đây.

Phải chăng ông ta đang bị cảm lạnh rồi bị nghẹt mũi? Nếu là vậy thật thì quả may mắn. Vì chủ nhà nghỉ không nói năng gì, thế nên Cheong Yeon để yên cửa mở và thoáng nhẹ nhõm.

Cheong Yeon thong thả một tay chống cằm, tay kia đều đặn lăn lăn quả trứng, đưa mắt thơ thẩn nhìn ra cửa sổ. Sự giám sát của Feira tạm trì hoãn thì cũng là lúc cậu nghĩ đến việc lấy hoa báo thù. Không lâu sau đó, đập vào mắt cậu là Oh Ji Sam, gã đang từ xa hồng hộc đến gần.

Oh Ji Sam vẫn trên người áo cộc tay và quần short như thường lệ. Không rõ gã ta tức giận điều gì, nhưng bước chân gã hướng thẳng phía này.

‘Chẳng phải đã quyết sẽ quay lại như trước đây hay sao?’

Trước thái độ hung hãn của Oh Ji Sam, Cheong Yeon bất chợt cảm thấy sợ hãi, liền quăng quả trứng gà vào ngăn kéo.

“Này! Là thật à?”

Oh Ji Sam hét lớn cả trước khi bước vào trong.

“Sao cơ?”

Trước cơn thịnh nộ vô duyên vô cớ dội thẳng mặt mình, Cheong Yeon chẳng biết làm gì ngoài việc bối rối. Oh Ji Sam đỏ tía tai cả mặt mày, mồ hôi tích tụ chảy ròng trên trán, như thể gã ta mới từ văn phòng chạy thục mạng sang.

“Mày thật sự như vậy với Tae Mu Won sao?”

Chuyện đó là sao? Cheong Yeon nhíu mày không chút do dự.

“Anh, anh đang nói cái gì vậy?”

“Mày định bán thân cho Tae Mu Won để được hắn trợ cấp à?”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo