Trấn Cheong Hwa - Chap 6

Dù vậy có bán cả năm, Cheong Yeon cũng chẳng kiếm nổi số tiền như thế. Tất nhiên, tiệm thuốc không chỉ bán mỗi cây ngũ gia bì. Nếu cậu bán hết số hàng tồn kho với giá thấp nhất thì hoạ hoằn lắm mới sống sót được.

“Vì là cháu, Cheong Yeon, nên ta mới giảm giá xuống còn 1000 hwan. Chứ người trao đổi ở Quận C kia, ta lấy với giá 1500 hwan đấy.”

“Cháu sẽ điều chế thật nhiều thuốc sắc, cả trà bổ cho bác nữa. Vậy nên bác có thể bớt thêm một chút không?”

Vấn đề đáng lưu tâm là, một khi số hàng tồn kho được xử lý xong, đồng nghĩa với việc chẳng còn hàng hoá để cậu bán nữa sau khi chuyển đi.

“Ta biết Cheong Yeon rất giỏi điều chế thuốc sắc. Nhưng tiền quan trọng hơn sức khoẻ mà, phải không? Hửm? Ta cũng cần phải chuyển nhà, đến nơi vùng đất cao hơn.”

Sở dĩ ông ta có thể tiết kiệm tiền bạc là vì ông ta có khả năng đó.

Dù sao đi nữa, chỉ cần thân cậu sống sót thì trấn Cheong Hwa cũng theo lẽ đó không bao giờ chìm. Tuy nhiên, đó là sự thật không thể tiết lộ và đem khoe khoang. Để Cheong Yeon có thể sống, cậu muốn ở nơi nào đó trên trấn Cheong Hwa vững chãi an toàn… Chẳng phải nếu nơi nào đó bị nước nhấn chìm thì cậu cũng thế mà chết đi sao?

Cheong Yeon tự an ủi mình khi đang đứng trước hoàn cảnh khốn khó, cố gắng mặc cả với ông chủ Oh.

“Cháu thực sự chỉ có 700 hwan thôi, không thể làm gì với số đó à? Nếu không được nữa thì cháu chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc ở lại, cứ coi như cháu chưa yêu cầu gì.”

Ông chủ văn phòng như đang chìm trong suy nghĩ liền thở dài thườn thượt.

“Cheong Yeon, ta đã chứng kiến cháu lớn lên từ thuở bé, vậy nên ta sẽ bớt thêm cho cháu, được chứ?”

“Vâng, cảm ơn bác.”

“Đừng nói với người quận C rằng ta chỉ lấy cháu 700 hwan, nếu không ta sẽ bị mắng vô cớ.”

Ở quận E này, ông Oh là người duy nhất có văn phòng bất động sản, vậy nên chẳng rõ giá cả có hợp lý không.

“Chắc chắn rồi ạ, trăm sự nhờ bác.”

Mặc dù nói vậy, Cheong Yeon dự định sau này sẽ gặp người trao đổi kia và bàn bạc phí môi giới. Ông Oh nổi tiếng là gã môi giới độc ác, chuyên bòn rút kẻ yếu thế. Khả năng rất cao người trao đổi kia đã bị lừa tiền, bởi chẳng có ai làm người chống lưng. Nhưng ngay cả khi như vậy, Cheong Yeon cũng không thể nào yêu cầu hoàn phí.

Lí do là vì con trai ông Oh vẫn đang lườm cậu. Cho đến nay, chẳng có người nào bị ông chủ Oh nhắm trúng lại được an toàn. Con trai ông ta, kẻ có hình xăm khắp người, chăm chăm trừng mắt, liếc nhìn Cheong Yeon suốt từ nãy giờ.

“À, phải rồi! Cheong Yeon, thuốc sắc lần trước ta mua tốt lắm.”

Cheong Yeon đang định ra về bỗng trong bí mật siết chặt nắm tay. Có vẻ ông ta đang cố lợi dụng phí môi giới được giảm giá vào các mục đích khác dễ dàng hơn.

“Đó là thuốc sắc tăng cường miễn dịch. Vì bác thường xuyên bị cảm nên cháu sẽ điều chế thêm thuốc tốt cho bác.”

“Này! Còn tao?”

Con trai ông Oh bỗng hét toáng lên. Cheong Yeon gần như sắp không giữ nổi biểu cảm trở nên ngày một nhăn nhó.

“Tôi sẽ làm thêm một loại thuốc sắc bồi bổ cơ thể và đưa cho anh.”

“Chỉ một thôi á?! Mày đùa tao à? Ít nhất mười liều.”

Gã tiếp tục giọng oang oang, hệt như bề ngoài thô kệch của gã. Dường như Cheong Yeon vừa mới nghe phải mệnh lệnh thay vì yêu cầu.

“Anh trông vô cùng khoẻ mạnh dù không dùng thuốc của tôi. Tuy nhiên, tôi cũng sẽ làm cho anh 10 gói.”

Gã ta lúc này mới tạm vơi bớt tâm trạng tồi tệ, ngồi phịch xuống ghế, càu nhàu Cheong Yeon lẽ ra nên nói vậy ngay từ đầu.

Thực tế, Cheong Yeon có thể điều chế tận 20 liều, đủ dùng cho 20 lần. Và do hiểu lầm nên việc mặc cả được giảm mức phí nhiều hơn mong đợi.

Cheong Yeon thầm nghĩ cậu đã thành công trong việc trả thù, dù vẫn còn hơi nhát tay một chút. Cậu lên kế hoạch cho việc thu thập dược liệu rẻ tiền, sau đó điều chế ra loại thuốc sắc kém chất lượng hơn.

Cheong Yeon dự định sẽ ký hợp đồng sau khi cùng người trao đổi kiểm tra nhà cửa vào ngày hôm sau, đoạn cậu đứng dậy rời khỏi văn phòng. Dược sĩ lên chiếc xe đạp và về thẳng đến tiệm thuốc của mình. Lúc đi khó khăn khi phải leo dốc, tuy nhiên đường về chỉ cần thả dốc nên dễ dàng hơn.

Cheong Yeon bắt đầu thu xếp đồ đạc chuẩn bị chuyển đi. Dù rằng hợp đồng vẫn chưa hoàn tất và ngay cả khi mọi chuyện không thành, cậu vẫn quyết định một mực chuyển đi.

Cậu đóng những món đồ quan trọng nhất như bếp gas, đồ dùng, các loại thảo dược và số hoa khô. Trong số đó, thứ đắt tiền nhất là trà sen khô. Hoa sen nổi tiếng là loài cây quý mọc trong bùn lầy, đặc biệt hoa sen trồng ở Cheong Hwa còn có tác dụng chữa nhiều loại bệnh.

Một trong những số dược liệu bổ dưỡng.

Hoa sen có số lượng nở vô cùng hạn chế, cũng là sản phẩm đắt nhất trong các tiệm thuốc, cửa hàng thảo dược. Ngoài ra, việc phơi hoa sen một cách bừa bãi cũng không mang lại được dược tính cao. Vì là Cheong Yeon nên cậu có thể thực hiện điều đó. Các loại thảo dược và cả trà hoa thông qua tay cậu cho thấy hiệu quả gấp đến hàng chục, thậm chí hàng trăm so với ban đầu.

Cheong Yeon chưa bao giờ nghĩ đến việc điều chế loại trà tăng cường sinh lực. Trừ khi có người đến tiệm trực tiếp và ra yêu cầu. May mắn là, khách hàng dùng trà có vẻ hài lòng cùng với hiệu quả mà nó mang lại, không than phiền gì về loại trà đó cho đến tận giờ. Hoặc là người đó cố tình che giấu tác dụng của thuốc để tuyên bố ngầm sinh lực bản thân trời sinh đã khoẻ.

Khách hàng mua trà tăng cường sinh lực chẳng ai xa lạ, chính là Jang Ho Cheong, cố vấn của Feira.

“Nghe nói dưới bóng đèn đường chập choạng tối qua, tên khốn nạn đó lại gây sự với thuyền trưởng tàu buôn lậu à?”

“Hử? Gã họ Jang? Ý mày là cố vấn của Feira à?”

Giờ cậu cũng chẳng thoát khỏi số phận bị làm mồi cho cá mập, không thì cũng giống thuyền trưởng con tàu buôn lậu, các bộ phận trên cơ thể sẽ bị phân mảnh rồi tống vào trong cái túi chứa rác.

‘Được rồi, số còn lại mình sẽ mang đến quận C để bán.’

Cheong Yeon cẩn thận gói hoa sen khô trong miếng vải mềm. Cậu nghĩ bản thân chẳng có bao nhiêu hành lý vì cậu vốn dĩ luôn sống một mình, song số hành lý mà cậu tích luỹ từ bé đến giờ cũng rất đáng kể. Lúc này, Cheong Yeon mạnh dạn vứt bỏ những gì mình phải vứt đi, thật may nhờ quyết định này mà số hành lý giảm đi kha khá.

Mặc dù cơ thể thấy hơi khó chịu, Cheong Yeon dự định sẽ cố hoàn thành mọi việc trong hôm nay. Tâm trí tràn ngập ý nghĩ phải rời quận E, địa điểm lúc này Feira chiếm đóng.

Một bao cành dâu được kéo sang bên thì cũng là lúc chuông cửa reo vang.

Chuyển nhà thì chuyển nhà, kinh doanh thì kinh doanh. Cheong Yeon nhấc người lên và chào khách.

“Chào mừng quý khách.”

Quả tim Cheong Yeon đột nhiên thắt lại sau khi ánh mắt chạm phải người kia. Trước người đàn ông cao to vạm vỡ đang quay lưng lại với cửa ra vào, thậm chí như có ảo giác khiến cho tiệm thuốc trông nhỏ lại còn nhỏ hơn.

“Bỏ trốn ngay trong đêm à?”

Mu Won nghiêng đầu. Tương tự hôm trước, lại một lần nữa chiếc vest hắn mặc được trang trí bởi hoa văn sặc sỡ.

“….Sao chứ?”

Khoảnh khắc cơn gió theo cánh cửa mở ùa vào bên trong, Cheong Yeon ngửi thấy mùi hương gì đó. Mùi hương là sự pha trộn giữa sự ngọt ngào và cả thanh mát.

Hoa báo thù…!

Ngạc nhiên hơn nữa, đó là mùi hương chỉ đến từ hoa còn tươi.

Cheong Yeon giật mình, cố gắng trấn tĩnh trái tim đập loạn. Không rõ do sự xuất hiện bất ngờ của Tae Mu Won hay do cậu đã ngửi thấy mùi hoa báo thù.

“Bỏ trốn… không.”

Thình lình, Mu Won bước lên một bước thu hẹp khoảng cách. Chỉ mỗi một bước mà đã đủ khiến Cheong Yeon sợ sệt, hệt như hắn đang đứng trước mũi cậu. Mùi hương ngọt ngào xen lẫn thanh mát cũng vì lẽ đó mà nồng nàn hơn.

‘Hắn ta đã hái hoa ư? Ở đâu trên thế giới chứ?’

Hoa báo thù đặc biệt ở chỗ nở hoa không có mùi thơm, tuy nhiên khi hoa được hái, nó lại toả ra hương thơm nồng nàn, vương lại dấu vết trên người hung thủ đã làm hại nó. Mùi hương dai dẳng bám chặt rất lâu, tận hơn mười ngày.

“Nếu không chạy trốn thì…, chuyển đi à?”

Trong lúc chậm rãi quan sát khung cảnh bừa bộn do Cheong Yeon tạo ra khi đang thu dọn hành lý, hắn muộn màng hỏi.

“Phải.”

Hai tay Cheong Yeon khoanh lại ngay ngắn và đặt trước ngực.

“Đến đâu?”

“Tôi vẫn chưa chắc chắn.”

“Vậy có khác gì trốn chạy giữa đêm đâu?”

“Tôi đang cố đến quận A.”

Cheong Yeon buột miệng, nói ngay trước khi khơi gợi bất kì sự nghi ngờ nào từ người đối diện.

‘Quan trọng hơn là, hắn lấy hoa tươi từ đâu?’

Mu Won nhanh chóng nhấc bao cành dâu mà mới vừa nãy, Cheong Yeon còn phải kéo lê một cách khó khăn.

“Quận A?”

“Đúng vậy.”

Cheong Yeon nhìn hắn bằng ánh mắt dè chừng, lo sợ bản thân tiết lộ mọi chuyện. Hắn ta đơn giản ném bao cành dâu vào nơi tập trung mớ bao tải khác. Là lẽ dĩ nhiên khi hắn ném nó một cách cẩu thả, một vài cành dâu lổn ngổn rớt ra trông không vừa mắt.

“Tại sao, không bán hàng ở đây à?”

“…..Vâng.”

“Không bán hàng à?”

Mu Won tiến lại gần hơn, Cheong Yeon trong vô thức lùi một bước. Đột nhiên, đùi cậu chạm vào cạnh bàn.

Hắn quét đôi mắt vàng kim kì lạ, chầm chậm nhìn lấy Cheong Yeon. Trông cậu chẳng mấy hài lòng bởi lẽ dễ dàng đọc được ý nghĩa ẩn sau ánh nhìn thô lỗ. Thỉnh thoảng, vài tên đồng tính tán tỉnh Cheong Yeon trong quán bar hoặc trên đường. Lần nào cũng luôn kèm theo vài lời cười nhạo, cho rằng tốt hơn cậu nên bán thân thay vì bán thuốc.

Mu Won bật cười cùng với giọng điệu đầy sự thô lỗ, như thể ngay từ ban đầu, hắn chẳng hề có ý định che giấu sự thô tục đó. Dẫu vậy, trường hợp của hắn không giống kẻ khác, tên đàn ông này không phải là một đối tượng để mặc Cheong Yeon có thể dễ dàng bộc lộ cảm xúc khó chịu từ mình. Nếu cậu làm thế đồng nghĩa với việc quẳng cả tính mạng.

Tuy nhiên, dù biết sự thật thế nhưng mặt khác, một sự an ủi theo chiều méo mó lại khuyên nhủ ngầm nếu cậu chết đi, cả trấn Cheong Hwa sẽ chìm trong nước và người đàn ông này cũng toi đời.

“Không phải anh đến đây vì cần mua thuốc hay trà hoa à? Đó là tất cả những gì tôi bán.”

Cheong Yeon lạnh lùng phản hồi.

‘Hắn đã hái hoa báo thù ở đâu cơ chứ? Hoa báo thù có thể mọc trên trấn Cheong Hwa sao?’

Ngược lại, trong thâm tâm cậu vô cùng ồn ào.

“Thân cây.”

“….Hả?”

Rầm! Mu Won duỗi thẳng tay ra, giam giữ Cheong Yeon giữa bàn và mình. Cheong Yeon phải ngước lên nhìn Mu Won cùng với hương hoa báo thù lan toả. Chẳng biết có phải do vì thiết kế áo vest được đính những bông hoa lớn, to bản hay không mà mùi của hoa lại giống hệt mùi của cơ thể hắn.

Trước mắt Cheong Yeon là một sinh vật hoàn hảo đến mức cảm giác giống như chẳng phải con người. Thoạt nhiên, cậu có thể ngửi thấy mùi biển cả, khiến cậu ảo giác rằng vị thần biển đã đặt chân lên lãnh thổ người trần. Người đàn ông này, cả cơ thể hắn như toả hào quang giống với sinh vật buộc phải tôn kính.

Giọng nói trầm thấp bất ngờ xuyên qua tai của Cheong Yeon trong lúc ánh mắt chăm chú người nọ, là thứ ánh nhìn như bị mê hoặc.

“Chuyện gì xảy ra với thân cây rồi?”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo