Chương 91
"Hả?"
"Tôi nói, tôi tin cậu."
"..."
Đôi mắt Park Joo Yeon từ từ mở to. Ngay cả với giọng nói khàn khàn của Kwon Ji Wook, những lời đó vẫn rõ ràng. Điều đó chỉ khiến tim cậu đập nhanh hơn. Cậu không thể đoán được Kwon Ji Wook sẽ nói gì tiếp theo.
‘Vậy thì sao? Có gì khác biệt khi anh tin tôi?’
Cậu sợ hãi rằng Kwon Ji Wook sẽ hành động như thể không có chuyện gì xảy ra.
"..."
"Và... xin lỗi. Tôi... sai rồi."
"...Anh."
Lần này, chính Kwon Ji Wook là người quay mặt đi. Cúi đầu trước Joo Yeon không phải vì bỗng giác ngộ hay hối cải, mà vì nhận ra muộn màng những ký ức bị lãng quên cùng cảm xúc hắn luôn chối bỏ.
Phải đến tận tám năm sau, Ji Wook mới có thể nhìn lại mình một cách khách quan. Lúc đó, rõ ràng anh đã thích Park Joo Yeon.
Vì không giỏi bày tỏ tình cảm, nên không muốn nói mấy lời bào chữa vô nghĩa. Dù sao, anh cũng biết tình yêu bình thường là thế nào. Chỉ là không thể chấp nhận mình lại rung động trước một gã đàn ông. Anh đồng thời muốn ở gần Park Joo Yeon và muốn đẩy cậu ra xa càng nhanh càng tốt. Đối với một người như Kwon Ji Wook, vẻ bề ngoài quan trọng hơn bất cứ điều gì, và mong muốn thứ hai đã chiếm ưu thế.
Lúc đó, nếu không làm thế, liệu giữa họ có tốt hơn không? Có lẽ đã không bị bạo hành, nằm viện, cũng có thể sống yên ổn như người khác?
Hành động của một bản thân mà anh hầu như không nhận ra, giờ lại níu chân hiện tại. Tinh thần kiệt quệ bị tâm hồn yếu đuối xâm chiếm. Thật vô lý, vùng ngực bỗng nóng lên, thứ gì đó từ sâu thẳm trào dâng.
“Anh đang nói anh xin lỗi à?”
“…Ừ.”
Giọng nói nghẹn ngào trong tiếng khàn, Joo Yeon lặng nhìn Ji Wook. Joo Yeon ngày đó không bị thương nặng như Ji Wook bây giờ. Nhưng ngay cả khi còn là một cậu bé, Park Joo Yeon chắc hẳn cũng đã cầu xin sự tha thứ như thế này, xin lỗi vì những điều mà cậu thậm chí còn không làm, giống như Kwon Ji Wook đang làm bây giờ.
"Anh, hồi nhỏ tôi cũng nói tôi sai rồi. Tôi cầu xin anh đừng làm thế, nhưng anh không thèm nghe."
"..."
"Lời tôi nói bây giờ, anh hiểu không?"
"...Ưm..."
“Anh nhớ và khóc vì chuyện đó sao? Hay anh đang khóc vì nó không công bằng? Bởi vì thật lòng mà nói, tôi mới là người nên khóc ở đây, không phải anh.”
Giọng Park Joo Yeon ngày càng kích động. Đối với cậu, có vẻ như Kwon Ji Wook hoàn toàn không biết gì, chỉ đơn thuần lắng nghe và bày tỏ lòng thương hại sai chỗ. Hoặc tệ hơn, khóc vì cảm giác bất công. Suy nghĩ đó chỉ khiến cậu tức giận hơn.
"Anh không biết, mấy năm nay tôi luôn theo sau anh. Suốt ngày nghĩ cách hủy hoại anh tàn nhẫn hơn, khiến anh đau đớn hơn, chỉ nghĩ đến những thứ đó. Vì tôi đã từng như thế. Vì tôi từng thảm hại vì anh... Kết quả anh chẳng nhớ gì về tôi."
"Xin lỗi, thật sự xin lỗi..."
"Quên là xong à? Không nhớ, mọi lỗi lầm của anh đều biến mất sao? Chỉ mình tôi chịu khổ là đủ?"
"...Không phải, không phải thế..."
"Tôi không hiểu nổi sao có người lại ích kỷ từ đầu đến cuối như vậy. Anh, chắc anh chỉ nghĩ đến bản thân thôi."
Giọng điệu vốn như súng liên thanh của Joo Yeon giờ run rẩy không ngừng. Ji Wook hoảng loạn, quên lau nước mắt, ngẩng đầu lên.
Mắt Park Joo Yeon đã đỏ hoe, long lanh những giọt nước mắt chưa rơi, dường như sắp tràn ra bất cứ lúc nào. Khuôn mặt cậu, nặng trĩu cảm xúc, trông rất giống cậu bé trong giấc mơ của Kwon Ji Wook, đang nuốt những tiếng nức nở của mình..
“Cứ như thể… cứ như thể tôi là người duy nhất sống trong quá khứ, anh. Tôi luôn bị quá khứ trói buộc, không thể tiến lên."
"..."
Tự biết mình sai rành rành, có mười cái miệng cũng không biện bạch nổi. ‘...Sai rồi.’ Ji Wook nhắm nghiền mắt, thì thầm. Đến lúc này, cả hai đều đang đứng trên bờ vực giới hạn cảm xúc của mình.
Joo Yeon, người đã nhìn chằm chằm vào Ji Wook, cuối cùng cũng quay ánh mắt về phía không khí trống rỗng. Khi cậu chớp mắt, một giọt nước mắt đã đọng lại lặng lẽ rơi xuống.
"Nhưng... anh, tại sao anh chỉ nói anh sai? Ít nhất cũng nên biện hộ chứ? Hay anh thậm chí không nhớ tôi là ai...?"
"Tôi nhớ. Chính vì nhớ... và đó là lý do tại sao tôi thậm chí không thể biện hộ."
Ánh nhìn Joo Yeon dán chặt vào đôi môi khô nứt của Ji Wook, cố gắng nắm bắt từng lời.
"Anh nói đi."
“Tôi… Hồi đó, tôi ghét cậu, Park Joo Yeon."
"..."
“Ừ, tôi ghét bản thân mình vì liên tục dán mắt vào mặt cậu, ghét cảm giác bồn chồn mỗi khi trêu chọc hay được cậu quan tâm. Tôi sợ hãi ai đó có thể nhận ra và bắt đầu bàn tán. Tôi, thích một người đàn ông ư? Điều đó không bao giờ có thể…”
Đúng là kiểu biện hộ điển hình của Ji Wook. Joo Yeon bật ra một tiếng cười cay đắng. Lòng tự trọng cao ngất trời, lại khổ sở vì một lý do tầm thường như vậy, đúng là Ji Wook đến không thể chê vào đâu được. Chỉ vì lý do đơn giản ấy...
"...Ừ, không thể chấp nhận được. Bản thân tôi cũng không hiểu. ...Xin lỗi."
"Không, không sao. Giờ tôi biết rồi, không cần xin lỗi. Tôi chỉ… Tôi đã thích một người quá sức mình. Một người mà tôi không thể kiểm soát.”
Ji Wook ngày đó, với Joo Yeon vừa là thần tượng vừa là anh hùng. Đồng thời, cũng là đối tượng cậu khao khát yêu đương. Trong chớp mắt, cậu mất tất cả. Tưởng rằng những tổn thương ấy đã theo cảm xúc trôi đi.
Nhưng những cảm xúc mà cậu đã kìm nén bấy lâu nay, không cần tư vấn hay trị liệu, giờ đây lại tuôn trào không kiểm soát được khi cậu mở miệng. Ngay cả Park Joo Yeon cũng ngạc nhiên về điều đó. Sau vài tiếng hít hà, cậu thở dài thật sâu. Đã đủ chưa? Cậu cuối cùng đã gỡ bỏ tất cả cảm xúc của mình dành cho Kwon Ji Wook chưa? Cậu đã thực sự thoát khỏi những hối tiếc còn sót lại chưa? Cậu không chắc. Cậu cần thời gian để đầu óc thanh thản.
"Thật đấy, tôi thậm chí không biết đây là loại hỗn độn gì nữa.”
"..."
Joo Yeon như vội vàng tạo ra tiếng động, hấp tấp bước ra ngoài.
Ji Wook ở lại phòng bệnh một mình, nhắm mắt lại. Trong suốt cuộc trò chuyện, anh đã bí mật nắm chặt ga trải giường, khớp ngón tay trắng bệch vì căng thẳng. Chỉ đến bây giờ ngón tay anh mới bắt đầu thư giãn, mặc dù chúng vẫn tiếp tục run rẩy không ngừng.
Ji Wook ghét Joo Yeon nổi giận. Mỗi khi cậu bắt đầu chất vấn, anh chỉ biết cúi đầu che giấu sợ hãi. Nước mắt trào ra, vừa vì cảm giác tội lỗi sau khi thổ lộ, vừa vì sợ hãi bị bỏ rơi lần nữa, bị đám đàn ông ném đi. Vì thế, anh chỉ biết cầu xin vô điều kiện.
“…Hức… ực…”
Một khi suy nghĩ đó bén rễ, những nỗi sợ hãi phi lý tràn ngập tâm trí anh. Anh không thể gạt bỏ ý nghĩ rằng Park Joo Yeon, vì khó chịu với lời nói của anh, đã xông ra ngoài và có thể sẽ không bao giờ quay lại.
Ký ức vài ngày trước cũng hiện về. Joo Yeon không rời mắt khỏi anh, nhưng chỉ lạnh lùng đứng nhìn. Nỗi bất an lớn dần chiếm lấy toàn thân. Nếu trong phòng bệnh trống vắng này, Lee Woo Jin hay những tên khác đột nhập thì sao?
KKhông, điều này không được. Phải tìm Joo Yeon. Ngay khi Kwon Ji Wook, hoảng loạn và sắp gọi to, cố gắng hạ thanh chắn giường xuống, cánh cửa phòng bệnh lại mở ra. Joo Yeon với ánh mắt nghi hoặc quét qua giường bệnh, nhanh chóng tiến đến Ji Wook. Không khí có vẻ nặng nề hỗn loạn. Ji Wook mấp máy môi.
"Vừa rồi có chuyện gì... Sao thế?"
"Joo Yeon à. Anh sai rồi, thật đấy. Xin lỗi. Đừng bỏ anh một mình, được không?"
Ji Wook dùng bàn tay lành lặn nắm chặt cổ áo Joo Yeon. Đôi lông mày hơi nhíu lên phản ánh tinh thần cực kỳ bất ổn.
"Đừng, đừng rời đi. Đừng bỏ anh một mình. Anh sẽ tin lời em. Xin em... vì vậy, đừng giận. Tất cả là lỗi của anh, Joo Yeon à."
"Anh."
Bàn tay đầy thương tích không ngừng run rẩy. Joo Yeon lặng lẽ nhìn xuống bàn tay đó, rồi nắm chặt tay Ji Wook. Ngay cả khi đó, sự run rẩy vẫn không dừng lại.
“...Hu...ư…”
"...Thật sự, sao một người có thể như thế này?”
Người này đã trói buộc cậu, cả quá khứ và hiện tại. Cứ như thể sự tồn tại của Kwon Ji Wook đang cầu xin cậu đừng nghĩ đến việc trốn thoát. Và bất chấp bản thân, Park Joo Yeon vẫn yếu đuối trước anh, giống như cậu đã từng trong tám năm qua.
Thật là một khởi đầu mới. Park Joo Yeon bật ra một tiếng cười cay đắng.
"Anh à, vậy thì giờ... giờ phải thực sự ghi nhớ kỹ. Anh phải biết ơn vì em chấp nhận anh."
Trước lời nói của cậu, Kwon Ji Wook gật đầu không ngừng, cố gắng kìm nén nước mắt. Joo Yeon dùng tay kia hạ thanh chắn giường xuống, nhẹ nhàng ôm vai Ji Wook, thì thầm an ủi.
"...Ừ, em biết rồi. Sau khi kết thúc điều trị, chúng ta sẽ về nhà."
"Ừ."
"Phòng ngừa có người tìm đến đánh anh, nên đeo vòng cổ."
"...Ừ."
"Đi lang thang bên ngoài có thể bị cưỡng bức, nên chỉ ở nhà thôi."
“Hiểu rồi.”
Mỗi lời thì thầm của Joo Yeon bên tai, Ji Wook đều run rẩy đáp lại. Dù là lời lẽ vô lý, anh cũng chỉ biết gật đầu. Có lẽ, Joo Yeon nghĩ, người có khiếu hài hước thực sự méo mó không phải Ji Wook mà là chính cậu. Nếu không, làm sao cậu có thể thấy mọi hành động đáng thương, đầy sợ hãi của người đàn ông đáng thương này lại đáng yêu đến vậy?
"...Lần này em sẽ nuôi anh thật tốt."
"Lần này... anh nói thật, anh sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Hức, vì vậy đừng bỏ anh lại."
Cậu cũng chẳng buồn đối đáp, chỉ liên tục gật đầu. Vỗ về lưng anh một lúc lâu, cuối cùng anh cũng bình tĩnh lại. Không nghe thấy tiếng nói nên Joo Yeon liếc nhìn, thì ra anh đã thiếp đi vì kiệt sức sau cơn xúc động ngắn ngủi. Joo Yeon lặng lẽ nhìn, từ từ đặt anh nằm xuống, hạ đầu giường.
"..."
"Kwon Ji Wook" lại có thể trở nên yếu đuối đến thế, ai ngờ được? Chắc chắn không phải Park Joo Yeon của tám năm trước. Nếu cậu có thể quay lại thời điểm đó và cảnh báo bản thân, liệu cậu có thể tìm thấy một mục đích khác trong cuộc đời không? Liệu cậu có thể buông bỏ những cảm xúc cũ và giải thoát bản thân khỏi sự kìm kẹp của Kwon Ji Wook không?
Joo Yeon nhẹ nhàng ngồi xuống giường đơn, nghiêng đầu tựa vào thành giường nơi Ji Wook đang ngủ, nhắm mắt lại. Quay về lúc đó... không thể được. Với Joo Yeon - kẻ chỉ vì quá khứ mà hành hạ hiện tại, mơ ước viển vông đó chỉ là ảo tưởng vô nghĩa.
Nhưng nếu thực sự có thể trở lại, cậu chỉ muốn hỏi Ji Wook một điều:
“Anh đã chuẩn bị tinh thần gánh chịu hậu quả cho mọi hành động của mình chưa?”
Mải suy nghĩ, Joo Yeon vô thức vươn tay ra nắm chặt ngón tay Ji Wook, khẽ lắc lắc.
<Tư Duy Ngược, Hết.>