Chương 92 - Ngoại Truyện 1 (1)
Ngoại truyện 1. Ý nghĩa của sự sống
⌈Cậu là Park Joo Yeon?⌉
⌈Đây là bệnh viện OO, nếu không có việc gì thì qua đây chút đi.⌉
Joo Yeon cúi nhìn điện thoại. Hai ngón tay cái lướt trên màn hình. Hiện tại chẳng còn ai liên lạc, nếu có cũng không phải số lạ gửi tin nhắn kiểu này, nên cậu thấy nghi hoặc là đương nhiên. Suy nghĩ một hồi, Joo Yeon thở dài, nhét điện thoại vào túi.
Bệnh viện được nhắc đến trong tin nhắn là nơi Joo Yeon đã quá quen thuộc, và sẽ còn lui tới thường xuyên. Chỉ ba tháng trước, cậu đưa mẹ mình vào đó. Đó là lựa chọn bất đắc dĩ. Và để thực hiện lựa chọn ấy, cậu cần sự giúp đỡ của những "người lớn". Joo Yeon không bao giờ quên ánh mắt của họ hàng và kẻ được gọi là cha ruột khi gặp lại sau bao năm.
“Đm, tình cảnh tồi tệ thế này, lẽ ra phải giúp sớm hơn chứ.”
Bỗng nhiên, Joo Yeon cũng trở thành đứa trẻ biết chửi thề trơn tru.
Dù chỉ hai người cũng có thể tạo không khí ấm áp, nhưng giờ ngôi nhà chỉ còn không khí lạnh lẽo. Joo Yeon đi qua đi lại trong căn phòng tối chỉ bật một ngọn đèn nhỏ, dần hình thành thói quen mới, rồi trở thành sinh hoạt thường ngày. Cậu dần quen với việc ở một mình.
Mấy ngày, không, mấy tuần sau khi nhận tin nhắn, cậu vẫn không thể phản hồi. Đúng hơn là không có tinh thần để trả lời. Dù năm học mới đã bắt đầu, gần đến tháng tư, nhưng tin đồn khắp trường khiến cậu không những không thể đến lớp, mà còn phải chuẩn bị chuyển trường.
Kwon Ji Wook - kẻ đã bị bảo vệ thư viện tố giác vì việc anh đã làm với cậu, từ đó không còn quấy rầy Joo Yeon nữa. Thay vào đó, anh tùy ý phát tán những bức ảnh và video do bọn kia quay được. Park Ye Won buộc phải chứng kiến cảnh đó, sự suy sụp tinh thần của bà là điều dễ hiểu.
Ngày hoàn tất thủ tục nhập viện cho Ye Won, cậu trở về nhà và bật một trong những video cậu đã nhận được. Nó khiến lòng cậu đau nhói.
Chỉ cần cảnh đầu tiên, ký ức hôm đó đã sống dậy. Ji Wook dùng thỏi son đủ màu vẽ những từ ngữ tục tĩu khắp ngực, đùi, cơ thể cậu, lũ đàn ông vây quanh cười nhạo, và chiếc máy quay ghi lại tất cả...
"..."
Từ đó, thế giới của Ye Won mất hết màu sắc. Đặc biệt là màu đỏ, trở thành điều cấm kỵ. Đó là lý do tại sao tủ quần áo của cậu gần như chỉ toàn những tông màu trung tính. là lý do Joo Yeon không bao giờ mặc đồ sặc sỡ.
Giờ đây, Park Joo Yeon ngồi gục trên một chiếc ghế đá công viên trống rỗng, hoàn toàn tránh đến trường, khuôn mặt mệt mỏi khi cậu đưa tay vuốt mặt. Ở tuổi mười lăm, lớn lên được nuông chiều như một bông hoa trong nhà kính, quá trình học cách sống một mình còn lâu mới suôn sẻ. Đầu cậu, không quen suy nghĩ nhiều, rên rỉ dưới sức nặng của việc nghiên cứu các thủ tục và chính sách chuyển trường. Cậu đọc đi đọc lại cùng một câu, vật lộn với ngôn ngữ khó hiểu. Ngay cả bây giờ, cậu vừa chạy trốn khỏi biển thông tin choáng ngợp sau khi cố gắng hiểu nó.
“Khổ thật.”
Joo Yeon lẩm bẩm vô thức thò tay vào túi quần, tìm bao thuốc lá. …Đó là một thói quen khác mà Kwon Ji Wook đã dạy cậu. Dù bảo không hút, nhưng bị quấy rầy mãi rồi cũng quen. Ji Wook rất giỏi chuyện này. Joo Yeon nghiến răng ném hộp thuốc đi.
“Có kẹo hay gì đó không?”
Lục lại túi, tay cậu chạm vào điện thoại. Cậu chợt nhớ đến tin nhắn cậu đã nhận được vài tuần trước.
"..."
Nghĩ lại thì, cậu đã thường xuyên đến bệnh viện, nhưng cậu thậm chí còn không nghĩ đến việc trả lời người đó. Có phải là do thiếu khả năng cảm xúc không? Mải suy nghĩ, điện thoại cậu lại rung lên, như thể nó đã đọc được suy nghĩ của cậu.
[Đến Bệnh viện OO. Đây là tuần cuối cùng.]
[?? Đây không phải số của Park Joo Yeon sao?]
"Cái gì đây, rốt cuộc..."
Đúng là thời điểm không thể trùng hợp hơn. Joo Yeon nhìn chằm chằm chiếc điện thoại vô tội, không chút do dự bấm gọi.
______
Nói thẳng, người gửi không bắt máy. Joo Yeon cũng thản nhiên cất điện thoại, thế là một ngày vô nghĩa lại trôi qua.
Nếu không định nghe máy, sao lại nhắn tin gây rối? Joo Yeon bĩu môi đứng trên ban công bệnh viện ngắm xa xăm. Đó là một nơi được thiết kế như một vườn trên cao, và làn gió phù hợp với mùa một cách hoàn hảo, tâm tình đặc biệt thư thái.
Thấy đã nghỉ ngơi đủ, Joo Yeon định quay về phòng bệnh, thì từ xa vọng đến tiếng gào quen thuộc xé màng nhĩ.
"A, đm. Sao lại đối xử với người bình thường như tâm thần, nói nhảm cái gì thế!"
"...!"
Trong chốc lát, trái tim đập thình thịch. Nhân vật chính vở kịch này lại là người Joo Yeon quá rõ.
‘Tại sao? Sao anh lại ở đây?’
Khung cảnh vốn yên bình bỗng chốc méo mó.
Chân nặng trịch không nhấc lên được, chỉ biết đứng sững. Vểnh tai, dán mắt về hướng tiếng ồn. Giọng nói quá đỗi quen thuộc, nhưng phải tận mắt thấy mặt anh mới được. Không biết từ lúc nào, nắm đấm đã đẫm mồ hôi.
"..."
Dù sao tiếng cũng đã xa dần, cứ thế về phòng là được. Nhưng sao chân không bước nổi? Joo Yeon tức giận vì cơ thể không nghe lời, nghiến chặt răng.
Đúng lúc đó, bàn tay rắn chắc của ai đó đặt lên vai cậu.
Trái tim đập thình thịch như ngừng đập, đồng thời cơn lạnh từ đỉnh đầu chạy dọc sống lưng. Đầu óc trống rỗng, cảm giác sắp gục xuống. Nhưng giọng nói bên tai lại ngoài dự đoán.
"Cậu là Park Joo Yeon."
"...!"
Joo Yeon giật mình quay lại. Lần đầu gặp... người này? Khóe mắt cậu hơi nhíu. Không, gương mặt này không phải lần đầu.
"Gặp mặt thế này là lần đầu nhỉ. Vinh hạnh."
"..."
"Sao căng thẳng thế? Đừng lo, không có chuyện gì đâu."
Chỉ khi nhận ra người trước mặt không phải Ji Wook, gương mặt tái nhợt của cậu mới dần hồng hào trở lại. Dù nhịp thở vẫn loạn đến đau lòng, Joo Yeon cố gắng bình tĩnh, điều chỉnh hơi thở.
Người đàn ông trông giữa thiếu niên và thanh niên ngậm điếu thuốc quan sát Joo Yeon. Anh ta dường như rất hiểu tại sao cậu có phản ứng bất ổn thế. Đối phương là học sinh trung học, có vẻ hiểu rõ tình cảnh của mình. Rốt cuộc là học sinh nào? Tiếc là ứng viên quá nhiều. Joo Yeon đối mặt với ánh mắt anh ta, vắt óc nghĩ, cuối cùng nhớ ra một cái tên: "Lee Woo Jin".
Biệt danh Ji Wook thường xuyên nhắc đến, thói quen buột miệng gọi, cùng mối quan hệ căng thẳng tuy chưa đến mức đao kiếm nhưng cũng đủ khiến hai bên đau đầu, tự nhiên hiện lên trong đầu.
"Tin nhắn, là anh gửi à?"
"Ừ."
"Sao anh biết số này?"
“Tôi hỏi mấy thằng bạn.”
“…”
Điều đó có nghĩa là ngay cả những đứa trẻ ở phe đối lập với Kwon Ji Wook cũng biết thông tin cá nhân của cậu. Nó đã lan truyền đến mức nào? Chỉ nghĩ về điều đó thôi cũng khiến cậu kiệt sức, Joo Yeon nhíu mày đáp, bực bội không giấu nổi.
"Sao tìm tôi? Không lẽ nghĩ tôi đến đây vì người đó?"
"Thế cậu đến đây làm gì?"
"Tôi đến thăm mẹ. Vì người đó khiến mẹ tôi điên loạn nên tôi mới đến. Tôi không muốn dính dáng nữa, anh cứ về đi. ...À, anh đến trước rồi? Vậy tôi đi đây. Tạm biệt."
Joo Yeon nói nhanh, lộ rõ sự cảnh giác, cố gắng chỉnh đốn biểu cảm. Định bước đi, Woo Jin từ nãy mang vẻ lo lắng khó hiểu do dự một lúc, cuối cùng lên tiếng.
"Dù sao hắn cũng không nhớ cậu."
"...Gì cơ?"
Chuyện vớ vẩn gì thế này? Đôi mắt đẹp của Joo Yeon nhíu chặt. Thật khó tin. Dù nói thế nào, Woo Jin vẫn tiếp tục với vẻ mặt ưu tư.
"Là mất trí nhớ. Kwon Ji Wook."
"...Cái gì... vô lý."
“Nếu không thì tại sao hắn lại ở đây? Đừng tin tôi nếu cậu không muốn.”
Tại sao Ji Wook lại điên cuồng trong phòng bệnh tâm thần? Nghĩ kỹ cũng có lý. Nhưng cũng không thể tin hoàn toàn lời Woo Jin. Mất trí nhớ? Đó không phải là một sự kiện phổ biến; đó là một điều gì đó thẳng thừng từ một bộ phim truyền hình. Cậu bật ra một tiếng cười trống rỗng, lắng nghe những lời của Woo Jin với sự hoài nghi.
"Ji Wook nói, ngày cuối cùng đánh nhau với lũ trẻ nhà tôi, đầu bị đập mạnh."
"..."
"Vì chuyện đó nên nằm đây mấy tuần rồi. Tôi liên lạc với cậu vì tôi nghĩ cậu nên biết.”
"...Tại sao tôi phải gặp hắn?"
Joo Yeon nghiêng đầu, vẻ ngang ngạnh. Từ lúc nhắc đến Ji Wook, Woo Jin đã thành cái gai trong mắt cậu. Tuy nhiên, chính Woo Jin giờ đây lại quét mắt nhìn cậu từ đầu đến chân, như thể phản ứng của Joo Yeon là điều kỳ lạ. Trong một khoảnh khắc, anh ta thậm chí còn trông bực bội.
“Cái gì mà tại sao? Cậu cứ đứng yên như vậy sao? Cậu không cảm thấy gì đối với thằng khốn đó sao?”
“…”
“Sau tất cả những chuyện đó, làm sao cậu có thể bỏ qua nó?”
“Nghe này. Tôi chỉ muốn sống yên ổn.”
"..."
"Hắn còn sống, cậu chỉ biết chịu trận, không thấy bất công sao?"
Lời nói của anh ta thật sự vượt quyền. Joo Yeon khẽ nhắm mắt, hít sâu. Tình huống này chỉ khiến cậu thêm mệt mỏi.
“Nhưng tôi không thể làm gì lúc này. Điều duy nhất tôi có thể làm là quên đi, giả vờ không biết, và sống một cuộc đời mà tôi không bao giờ xuất hiện trước mắt ai nữa. Sao anh cứ muốn kéo tôi vào?"
"Park Joo Yeon."
"Nếu vẫn không hiểu, tôi nói rõ hơn. ...Tôi không có ý định trả thù."
Joo Yeon nhếch môi kìm nén cảm xúc sôi sục, nghiến răng nói ra. Woo Jin có vẻ hoang mang. Anh ta có lẽ không ngờ phản ứng này. Park Joo Yeon bật ra một tiếng khịt mũi chế giễu.
Cậu không đoán được ý đồ của anh ta, cũng không hiểu nếu thật sự quyết tâm trả thù, sao lại nhắc chuyện hoang đường thế này. Hình như anh ta cố tình đảo ngược suy nghĩ của cậu, với ý đồ không trong sáng.
"Chuyện khác nhớ hết, duy nhất quên lúc ở cùng cậu. Không thấy oan ức sao? ...Không biết với cậu là tốt hay xấu, nhưng giờ hắn không biết cậu, sẽ không đối xử tệ. Thử nói chuyện đi."
Anh ta toàn nói những lời không xét đến lập trường của Joo Yeon. Dù từ ngày kết thúc rắc rối với Ji Wook đã hơn nửa năm, nhưng khoảng thời gian ấy không dài. Không đủ để cơ thể và tinh thần bị dày vò hồi phục. Đừng nói đến chuyện bắt chuyện, ngay cả ý nghĩ tiếp cận cũng không có.
“Ha. Lẽ ra tôi không nên làm điều ngu ngốc như vậy…”
“Điều ngu ngốc?”
Woo Jin vừa lau mặt vừa lẩm bẩm, lông mày Joo Yeon giật nhẹ. Từ lúc đối mặt, thái độ anh ta đã khả nghi, những lời nãy giờ có lẽ chỉ là dạo đầu, giờ mới vào chủ đề.
“Không, không. Chính thằng khốn đó mới là người sai ngay từ đầu.”
“Được rồi, vậy thì cứ nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra đi.”
“Cậu biết trường chúng tôi và mấy thằng đó có vụ đánh nhau lớn gần đây, đúng không?”
Tất nhiên, cậu biết. Ngay cả một người như Park Joo Yeon, người hiếm khi đến trường, cũng đã nghe nói về nó. Đó là một sự cố lớn đến mức còn lan truyền trên mạng xã hội, với những đứa trẻ địa phương ẩn danh gây náo loạn. Rõ ràng, đó là một cuộc đánh nhau lớn và dữ dội đến mức cảnh sát cũng phải can thiệp.
"Đương nhiên biết. Sao không biết được."
"Lúc đó thằng khốn Ji Wook, đm, dám lấy em trai tôi ra đe dọa. Đánh nhau thế nào cũng được, nhưng động đến gia đình thì còn tính người nữa không? Thái độ đó không tức sao được? Phải dạy cho nó bài học mới tỉnh ngộ được."
Giọng nói càng lúc càng cao, mặt đỏ dần như đang sống lại cảnh tượng hôm đó. Trong khi biểu cảm Joo Yeon dần lộ vẻ chán ngán. Biết Woo Jin không làm hại mình, cậu bớt cảnh giác, chống cằm. Dù sao Woo Jin vẫn chìm đắm trong suy nghĩ, túm lấy tóc mình.
"Nhưng sao chuyện lại thế này..."
"Này, anh chuẩn bị gậy gộc gì đập vào đầu hắn à?"
Nghe câu nói bất ngờ, Woo Jin ngơ ngác nhìn Joo Yeon.
"...Sao cậu biết?"
"Thật sự đánh à? Nên đầu mới có vấn đề?"
Woo Jin đành gật đầu. Nhìn phản ứng của anh ta, cậu không nhịn được thở dài.
"Học sinh trung học mà làm chuyện này...?"
Từ ẩu đả, đến nhập viện, rồi mất trí nhớ. Như tự mình đóng phim ba xu, toàn chuyện lố bịch.
Dù vậy, Woo Jin có lẽ không chỉ vì điểm này mà bồn chồn thế. Anh ta đã hành động vì mong muốn làm hại Kwon Ji Wook, vậy tại sao anh ta lại bị dày vò bởi cảm giác tội lỗi khi người đó bị mất trí nhớ? Chờ đợi anh ta tiếp tục, Park Joo Yeon nhìn chằm chằm vào anh ta, không chớp mắt.
“Nhưng thằng đó cuối cùng lại quên hết mọi thứ trong năm qua. Điều đó có nghĩa là cậu thậm chí còn không thể trả thù hắn… Xin lỗi.”
Lời Woo Jin dừng ở đây. Không, rõ ràng còn điều muốn nói. Woo Jin và Ji Wook dù như nước với lửa, nhưng cùng loại. Anh ta không phải người sẽ khuyên nhủ hay xin lỗi thế này. Nếu anh ta không nói lảm nhảm không lý do, Joo Yeon không có việc gì để làm với anh ta. Với suy nghĩ đó, Joo Yeon cúi đầu nhẹ, định bỏ đi.
“Tôi hiểu ý anh rồi. Tôi đi đây.”
“Cậu thực sự nghĩ mình sẽ cảm thấy tốt hơn nếu chỉ quên đi và tiếp tục cuộc sống sao?”
“Cái gì?”
“Ý tôi là, cậu nghĩ mình có thể quên được sao? Cậu sẽ nghĩ về nó trước khi đi ngủ, nó sẽ quay trở lại một cách ngẫu nhiên khi cậu đang sống cuộc đời mình. Cậu sẽ bị mắc kẹt với thằng khốn đó suốt đời.”