Chương 93 - Ngoại Truyện 1 (2)
Người khiến gương mặt Ji Wook chìm dưới nước hiện lên không ai khác chính là Woo Jin. Nhưng rốt cuộc Woo Jin dựa vào đâu, có tư cách gì để nói với cậu những lời này? Lòng Joo Yeon trào dâng phẫn nộ, giận dữ xoa khóe mắt.
"Giờ anh đang nguyền rủa ai đây?"
"Thôi vậy."
Woo Jin làm lơ quay đi. Nhìn thấy sự thờ ơ giả tạo của anh ta chỉ càng thúc đẩy một cảm giác quyết tâm kỳ lạ trong Park Joo Yeon. Một sự thôi thúc thách thức trỗi dậy – để đứng hiên ngang trước Kwon Ji Wook và tuyên bố rằng cậu sẽ không đắm chìm trong cuộc sống quá khứ vô nghĩa đó.
Park Joo Yeon biết rất rõ những suy nghĩ như vậy ngớ ngẩn và vô nghĩa đến mức nào. Hơn nữa, cậu có thể đạt được điều gì khi nói chuyện với một người có ký ức không đầy đủ? Nó không hơn gì một cảm giác chiến thắng tinh thần trống rỗng. Tuy nhiên, quyết tâm mà cậu đã củng cố để chôn vùi mọi thứ và tiếp tục cuộc sống đã bắt đầu lung lay. Thành thật mà nói, cậu thậm chí có thể gọi đó là quyết tâm khi suy nghĩ của cậu dễ dàng bị lung lay bởi vài lời nói sao?
"..."
‘Thật sự có thể quên không? Liệu việc đối mặt trực tiếp với Kwon Ji Wook có phải là cách duy nhất để rũ bỏ những ký ức bám víu lấy mình như một giấc mơ tồi tệ không?’
Joo Yeon nhìn chằm chằm gương mặt thanh niên một lúc lâu, rồi chậm rãi bước đi. Đích đến đã rõ. Lần này, anh ta cũng không giữ cậu lại.
Rõ ràng cậu đến ban công chỉ để hóng gió. Đón làn gió xuân mát lành, sắp xếp suy nghĩ, định lập tức về phòng mẹ, nhưng không hiểu sao cuộc gặp luôn xảy ra trong hoàn cảnh ngoài dự kiến. Dù đó là điều không mong đợi.
‘Cậu nghĩ mình có thể quên được sao? Cậu sẽ nghĩ về nó trước khi đi ngủ, nó sẽ quay trở lại một cách ngẫu nhiên khi cậu đang sống cuộc đời mình. Cậu sẽ bị mắc kẹt với thằng khốn đó suốt đời.’
Giọng điệu kiên quyết đến mức tưởng như người tiên đoán tương lai của Joo Yeon cũng không thể chắc chắn hơn. Vì thế, lời khẳng định của Woo Jin vẫn quanh quẩn trong đầu.
‘Phải, lẽ nào là mình? Đến giờ vẫn bị Ji Wook hành hạ, lẽ nào cả đời sau cũng bị anh trói buộc? Không. Điều đó không thể xảy ra. Nếu vậy, tốt hơn hết là đối mặt với anh ngay bây giờ và cắt đứt mọi mối quan hệ vĩnh viễn.’
Quyết tâm đó đã đưa cậu đến đây.
“Xin lỗi, tôi đang tìm phòng bệnh của một bệnh nhân.”
"Anh là người giám hộ của Park Ye Won phải không?"
"À, vâng. Nhưng có người quen mới đến đây... nên."
Park Joo Yeon nở một nụ cười gượng gạo với y tá nhận ra cậu. Đồng thời, cậu vô nghĩa chỉ tay về phía hành lang, tỏ ra bối rối.
"Tên bệnh nhân là?"
"...Kwon Ji Wook."
"Quan hệ thế nào?"
"À..."
Y tá đảo mắt giữa hồ sơ giấy và màn hình điện tử, hỏi theo thủ tục. Không phải câu hỏi quan trọng, nhưng Joo Yeon lại ấp úng. Nhưng còn có thể nói gì? Muốn nhìn mặt bệnh nhân, nhưng không thể thốt ra những từ như "kẻ hiếp dâm" hay "người tôi từng thầm thương trộm nhớ". Cuối cùng, câu trả lời của cậu dù vô hại nhất nhưng cũng là điều cậu ít muốn nhắc đến nhất.
"Là bạn."
Dù lời nói nhạt nhẽo, phản ứng của y tá cũng tẻ nhạt không kém.
"Xin mời đến phòng 501."
"Vâng..."
Phòng 501 nằm cuối hành lang, cạnh cầu thang sang khu bệnh khác. Dù là phân bổ tạm thời, nó xa nhất so với phòng mẹ cậu, nằm ngay cạnh trạm y tá.
Thứ Tư, khoảng 2 giờ chiều. Joo Yeon vừa kiểm tra điện thoại vừa chậm rãi bước đi. Với học sinh ưu tú, giờ này lẽ ra đang ở trường. Nhưng cũng có ngoại lệ như Lee Woo Jin, có lẽ đồng bọn hắn cũng đang túc trực bên Ji Wook. Cảm giác căng thẳng vô cớ trào dâng, nước bọt trong miệng khô lại.
Nhưng khi thực sự đến trước cửa phòng, lại yên tĩnh đến lạ. Joo Yeon áp tai vào cửa, bên trong vẫn im ắng. Lùi lại một bước, cậu kiểm tra tấm biển cạnh cửa. Dù là phòng 6 giường nhưng chỉ có mỗi tấm biển [Nam/15 Kwon Ji Wook] cô đơn.
"..."
Không có dấu hiệu của ai khác, rõ ràng trong phòng chỉ có mình Ji Wook. Nào, hít sâu, từ từ thôi. Nếu những lời của Woo Jin là thật, không cần phải lo lắng. Và ngay cả khi không, cậu cũng không có lý do gì để cảm thấy xấu hổ. Cậu không phải là người có lỗi.
Với suy nghĩ đó, Park Joo Yeon nắm chặt tay nắm cửa và từ từ đẩy nó ra. Cánh cửa mở ra không một tiếng động, để lộ một căn phòng rộng rãi, ngập nắng chan hòa.
Trong ánh nắng cam tạo cảm giác bình yên, đối tượng đáng lẽ Joo Yeon phải căm hận lại đang ngủ say, chẳng hay biết gì. Dù cậu cẩn thận tiến lại gần, đối phương vẫn chỉ thở đều, ngực nhấp nhô theo nhịp.
Vào viện đã được một thời gian rồi nhỉ. Khoảng ba tuần trước nghe tin ẩu đả và nhận tin nhắn của Woo Jin, nếu là vết thương nhỏ hay sau phẫu thuật thì cũng lành rồi. Trong giấc ngủ, Ji Wook trông không hề hấn gì, những đường nét của anh là của một người gần trưởng thành, đẹp trai nổi bật và khác xa với vẻ trẻ con.
Nhận thấy động tĩnh, Ji Wook từ từ mở mắt. Khi đôi mắt đen đang ngủ say kia gặp ánh mắt Joo Yeon, cậu cảm thấy trái tim mình chùng xuống. Nhưng cậu hiểu, đó không phải cảm giác rung động. Chỉ là phản ứng khó chịu của tim trước nỗi sợ hãi.
"..."
"..."
Ánh mắt họ không chịu rời đi, nán lại trong không khí căng thẳng giữa họ. Sao tim lại đập nhanh thế. Dù không nói, cổ họng và tai cũng cảm nhận được nhịp đập thình thịch. Nhưng khác với Joo Yeon đang cực kỳ căng thẳng, Ji Wook chỉ nhíu mày, im lặng.
"Anh... tỉnh rồi à."
‘Anh tỉnh rồi à? Thậm chí còn lắp bắp? Thật là một màn thể hiện ngu ngốc thế nào. Không thể tin được mình lại thốt ra lời vụng về như vậy.’
Hình ảnh đứa trẻ lanh lợi, đáng yêu ngày xưa thoáng hiện. Joo Yeon quên mất việc hầu hết mọi người đều khó nói năng bình thường khi run rẩy, chỉ tự trách mình.
Kwon Ji Wook vẫn không phản ứng trong một lúc lâu, mắt anh quét qua khuôn mặt Park Joo Yeon như thể đang cố gắng ghép các mảnh ghép lại với nhau. Sau đó, cuối cùng, anh lên tiếng.
"Mày là ai vậy?"
"..."
Đúng như dự đoán. Ji Wook thật sự quên Joo Yeon. Khoảnh khắc biết được sự thật, đầu óc cậu trống rỗng. Như bị đánh mạnh vào sau gáy, như chính mình chịu tổn thương. Joo Yeon nhìn anh đờ đẫn, cơn lạnh từ đỉnh đầu lan khắp người. Máu trong tay chân lạnh giá. Không phải cảm giác căng thẳng tan biến, mà là trải nghiệm lạnh lẽo hơn.
"Anh không nhớ sao?"
"Ý mày là giờ tao ngu ngốc hay gì đó? A, đm, phiền thật, phải xuất viện sớm thôi."
Giọng nói trầm thấp, gầm gừ mang theo một chút đe dọa, càng trở nên thô ráp hơn vì khàn đặc. Giật mình, Park Joo Yeon bản năng lùi lại một bước trước khi thận trọng tiến lên lại, như thể đang cố gắng tiếp cận với loài mèo chưa thuần hóa.
"Không phải thế, chỉ là, em là hậu bối quen biết... Anh thực sự không nhớ sao?”
"Không nhớ, sao, mày cũng nghĩ tao bị tâm thần à? A, đm, phiền thật."
"Không phải tâm thần. Em nghĩ có lẽ anh đã quên em..."
"Ừ, quên rồi. Mày trông thế nào, tao chẳng có ấn tượng gì."
Vẻ mặt Park Joo Yeon hơi biến dạng trước những lời đó. Những đường nét xinh đẹp của cậu, méo mó vì tổn thương, lại kỳ lạ thay khiến Kwon Ji Wook hài lòng, anh nhếch mép cười nhẹ.
"Bác sĩ bảo thế. Vốn chẳng có gì to tát, đập đầu đôi khi sẽ quên."
"..."
“Bác sĩ nói việc quên những điều không quan trọng sau chấn thương đầu là bình thường. Chắc có nghĩa là mày không quan trọng đối với tao.”
"Anh, nhưng chúng ta… chúng ta từng đi chơi với nhau đôi khi…”
“Ừ, sao cũng được. Tao không quan tâm.”
Anh tùy tiện đáp một câu, rồi nhanh chóng kéo tấm chăn mỏng màu xanh lên vai, quay lưng lại Joo Yeon. Thái độ không muốn trò chuyện rõ ràng.
“Và đừng gọi tao là ‘Anh (Hyung)’.”
"Hả?"
"Gọi tiền bối. Đm, lũ nhóc bây giờ vô lễ thật..."
Bóng lưng rộng của Ji Wook dựng lên bức tường trước mặt Joo Yeon. Vẻ khó chịu hiển hiện. Đến lúc này, cậu mới hoàn toàn tin chắc. À, người này thật sự đã quên cậu rồi. Joo Yeon đứng như trời trồng, bất động.
Mặc dù Kwon Ji Wook đã quay lưng lại, phớt lờ cậu, nhưng sự hiện diện dai dẳng của Park Joo Yeon dường như vẫn làm anh khó chịu.Hơi thở từng đều đặn của anh trở nên không đều, cho thấy sự khó chịu của anh. Tuy nhiên, lòng kiêu hãnh của Ji Wook sẽ không cho phép anh quay lại và đối mặt với Park Joo Yeon một lần nữa. Hình ảnh đó lại sinh ra dũng khí vô cớ. Joo Yeon cẩn thận lên tiếng với hắn đang giả vờ ngủ.
"Ngày mai em sẽ đến. Em nghe nói tuần này anh xuất viện."
"Mày đến làm gì, tưởng chúng ta có gì để làm chung à. Đừng quấy, biến đi."
"Ngày mai em sẽ đến thật, biết chưa?"
"A đm, phiền thật..."
Thái độ Joo Yeon có chút cứng rắn. Ji Wook tức giận giật chăn, bật ngồi dậy. Hoảng hốt, Park Joo Yeon chạy vội ra khỏi phòng, đóng sầm cửa lại sau lưng. Từ phía bên kia cánh cửa, những lời chửi rủa bị bóp nghẹt và tiếng anh nằm xuống lại vọng đến tai Joo Yeon. May là hình như anh không đuổi theo.
Dù nghe tiếng anh lẩm bẩm chửi rồi nằm xuống, tim Joo Yeon vẫn lâu không bình tĩnh, ngón tay vừa thả lỏng đã lại run nhẹ. Cậu cúi nhìn bàn tay mình, bỗng giật mạnh. Bản thân lúc nãy đã làm gì, giờ chẳng nhớ nổi.
‘Định làm gì vào ngày mai vậy, Joo Yeon? Thử một khởi đầu mới sao? Người đó không biết gì sao? Dù nói đã quên, cũng chỉ là quên ký ức một năm qua thôi. Bản chất Ji Wook rõ ràng không đổi, biết vậy mà còn định bắt chuyện, đúng là thảm hại.’
"Thế nào?"
"!"
Một giọng nói lạ - không, giờ đã hơi quen - vang lên gần đó. Joo Yeon giật mình cứng người, quay lại thấy Woo Jin đang khoanh tay trong hành lang nhìn mình. Cậu gắng tỏ ra bình tĩnh, như không bị hù, hỏi lại.
"...Sao?"
"Tôi nói đúng không? Vô liêm sỉ quá nhỉ. Phá hủy cuộc đời người ta xong giờ sống tốt thế."
“Ai nói tôi đã hủy hoại ai? Tôi vẫn ổn."
Joo Yeon không giấu vẻ ghê tởm, đáp lạnh lùng. Cậu không muốn nghe những lời này từ Woo Jin. Vì bản chất hai người cùng loại, đều giỏi thao túng người khác mà không chút áy náy.
"Thế cảm tưởng thế nào? Thật sự không nghĩ gì sao? Vẫn không có ý định trả thù?"
"Dù sao... ngày mai tôi sẽ đến xem."
"Hừ, tùy mày."
"Nhưng tiền bối, tại sao anh cứ bảo tôi trả thù? Dù sao thì chuyện này cũng không phải việc của anh mà?”
Woo Jin mấp máy môi, hình như muốn nói gì đó, nhưng lại thở dài, nắm lấy đầu mối từ nơi bất ngờ.
"Này, sao đột nhiên đổi sang gọi tiền bối? Nãy còn 'anh anh' dạy bảo tôi kia mà."
“Anh ấy nói gọi ai đó là ‘anh’ khi không thân là thô lỗ.”
"Ai? ...À, phải rồi. Vậy đi."
Mắt anh ta hơi nheo lại, dù Joo Yeon không trả lời, cũng đoán ra đại khái, vẻ mặt cười nhạo không che giấu. Trong khi tai Joo Yeon nóng lên, đó là câu nói buột miệng lúc nào không hay. Những khoảnh khắc như thế này nhắc nhở cậu rằng mọi dây thần kinh trong cơ thể cậu dường như đều hướng về Kwon Ji Wook. Lần đầu tiên, lời khẳng định của Lee Woo Jin – rằng Joo Yeon bị ràng buộc với hắn – cảm thấy thật.
Trong khi Park Joo Yeon vật lộn với cảm giác tự ghê tởm, Lee Woo Jin lại bận tâm đến một vấn đề nhẹ nhàng hơn. Liệu họ có nên chia tay bây giờ, hay anh ta ít nhất nên mua cho thằng bé một bữa ăn?
‘Khi ở cùng hậu bối quen biết thì nên làm gì nhỉ? Chỉ nhớ ký ức đối mặt nhìn nhau... Thằng nhóc này với mình hôm nay mới gặp lần đầu, có quen không? Không, chính vì không quen nên phải mời ăn chứ... Dù nó gầy trơ xương cũng hơi bận tâm.’
Mỗi người chìm đắm trong suy nghĩ chẳng liên quan, Joo Yeon tỉnh táo trước, lên tiếng.
"Tiền bối biết vấn đề não của Ji Wook thế nào?"
“Tôi không thể bỏ qua mọi chuyện sau những gì đã xảy ra. Cảm thấy bất an. Tôi đến kiểm tra tình trạng của hắn và tình cờ nghe được bác sĩ của hắn giải thích.”
“Chắc là hỗn loạn lắm…”
“Ừ. Hắn bắt gặp tôi lén lút và quát tôi biến đi, nhưng tôi không định đánh một người bệnh, nên tôi đã đi.”
Park Joo Yeon thấy kỳ lạ khi Lee Woo Jin trả lời câu hỏi của cậu dễ dàng như vậy. Ngay cả khi câu trả lời của anh ta có xen lẫn những lời thô tục, đây là lần đầu tiên sau một thời gian dài cậu cảm thấy mình đang có một cuộc trò chuyện đúng nghĩa, giữa người với người.
Trước sự xa lạ đó, Joo Yeon ngây người nhìn Woo Jin, anh ta cười khẽ đẩy đầu cậu, "Nhìn gì mà nhìn." Phản ứng này cũng khác thường. Bất cứ khi nào Joo Yeon nhìn chằm chằm vào ai đó trong quá khứ, chín trong mười lần họ sẽ đỏ mặt, và người cuối cùng sẽ bối rối. Nhưng ánh mắt của Lee Woo Jin không hề giả tạo. Joo Yeon thích điều đó.
"Đói không?"
"À."
Nhìn lại, từ sáng đến trưa bận rộn chuẩn bị đồ ăn và thuốc cho mẹ, quên mất bữa trưa của mình. Joo Yeon cúi nhìn bụng, khẽ nuốt nước bọt. Cậu cẩn thận gật đầu, Woo Jin liền chỉ về hướng cầu thang.
“Có một quầy đồ ăn nhẹ trong khu ẩm thực của bệnh viện. Họ có đồ ăn ngon hơn những nơi gần trường cậu.”
“Anh đãi tôi à?”
“Gì, cậu nghĩ tôi sẽ để một đứa trẻ đãi tôi sao?”
Một nụ cười nhẹ kéo khóe môi Joo Yeon. Đó là cách cậu thể hiện sự đánh giá cao lời đề nghị. Cậu không thể vui vẻ nhảy nhót hay nở những nụ cười tinh nghịch như trước đây khi cậu hạnh phúc – cậu quá mệt mỏi để làm điều đó.