Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 102
“Á á!”
Một tiếng hét the thé vang lên từ phía bé con đang bò hối hả về phía Do Kwon. Lúc ấy anh đang bận chia nhỏ thức ăn dặm trong bếp. Tiếng tay chân đập lạch bạch xuống sàn nghe thật gấp gáp. Yi Ryeong đang cố dùng đồ chơi để thu hút sự chú ý của bé Seul, đành đứng ngẩn người nhìn cảnh tượng đó.
“Ái da, đau đấy Seul à.”
Seul bò đến nơi thì lập tức ôm chặt lấy chân Do Kwon rồi… cắn một phát vào bắp chân anh. Vì cú cắn khá mạnh nên Do Kwon hoảng hốt giật chân lại, làm con bé bật khóc òa lên.
“Bố la to làm con giật mình à? Xin lỗi, bố xin lỗi. Tại con cắn bố đấy chứ.”
“Anh không sao chứ?”
Yi Ryeong vội chạy đến bế con bé từ tay Do Kwon. Seul chỉ khóc một chút rồi lập tức nghiêng người về phía món đồ chơi trên tay Yi Ryeong, có vẻ như đã quên mất chuyện vừa xảy ra. Yi Ryeong liền đặt món đồ chơi vào tay con bé.
“Có khi nào con ngứa lợi không? Gần đây cứ hay cắn.”
“Chắc vẫn còn đang mọc răng.”
Yi Ryeong nhẹ nhàng mở miệng con bé để xem. Dù Seul có vẻ khó chịu quay đầu né tránh, nhưng bàn tay kiên nhẫn vẫn theo sau, cuối cùng cũng hé miệng được. Bên trong là những chiếc răng nhỏ xíu trắng như hạt gạo vừa nhú lên.
“Đưa đồ gặm răng cho con nhé?”
Yi Ryeong ôm Seul quay lại phòng khách. Trong khi đó, Do Kwon cho thức ăn dặm vào hộp rồi cất vào ngăn đông. Ngoài kia, Seul đang chơi thì bất ngờ hét toáng lên vì một lý do nào đó.
Dạo gần đây, con bé đặc biệt thích hét. Trước kia khi muốn được bế, con bé chỉ rên rỉ nhẹ nhàng như mè nheo. Nhưng giờ thì cứ mở miệng là hét, âm thanh the thé vang lên nhức cả đầu nếu nghe quá lâu.
“Phải cho con làm ca sĩ mất thôi, chất giọng khỏe ghê.”
“Ừ ha. Mai cậu còn bận không?”
“Có chứ, mai tôi còn vài buổi phỏng vấn với gặp gỡ khán giả. Chắc cũng không về quá trễ đâu.”
Phim của Yi Ryeong đang dần gặt hái thành công. Là một bộ phim tình cảm nên ban đầu không kỳ vọng sẽ quá nổi tiếng, vậy mà nhờ lời truyền miệng rằng phim dịu dàng và cảm động, số lượng khán giả lại vượt mong đợi.
Đây là tin vui lớn với Yi Ryeong khi trước giờ chưa cậu có tác phẩm nào thật sự nổi bật.
Còn với Do Kwon, mỗi khi Yi Ryeong ra ngoài làm việc hay xuất hiện trên truyền hình, anh lại có cảm giác lạ lẫm. Cứ như đó không phải người anh vẫn ở cùng mỗi ngày vậy.
Anh biết rõ Yi Ryeong là người nổi tiếng, từng thấy cậu trên TV khi dính scandal say rượu lái xe. Nhưng kể từ lúc họ sống cùng nhau, hình ảnh nghệ sĩ ấy dường như đã phai nhạt, chỉ còn là người yêu và đồng hành nuôi con bên cạnh anh.
Thế rồi sau khi xem bộ phim, hình ảnh nhân vật đầy xúc cảm kia cứ chồng lên gương mặt Yi Ryeong và làm tim Do Kwon không ngừng xao động. Chính vì vậy, anh vẫn còn thấy ngượng ngập. Không phải vì Yi Ryeong, mà là vì trái tim cứ run rẩy của mình.
“Sao dạo này anh cứ nhìn tôi như thế vậy?”
Yi Ryeong đang chơi với bé Seul thì quay sang hỏi khi thấy Do Kwon ngồi xổm trước mặt và ngắm mình không rời mắt.
“Ừm? Tôi nhìn sao cơ?”
“Cứ thẫn thờ, rồi ánh mắt thì như sắp khóc ấy. Có chuyện gì à?”
Một sự tinh tế mà Yi Ryeong chẳng dành cho ai khác lại đang hướng về phía anh. Do Kwon bỗng cảm nhận rõ ràng: mình đang được yêu rất nhiều.
“Nhân vật cậu đóng ấy… người yêu đầu tiên có thật sự yêu cậu ta không nhỉ?”
“Sao tự nhiên lại hỏi thế?”
“Tôi thì nghĩ là có. Tôi đóng vai một kẻ ngốc không biết mình đang được yêu.”
“Trời, nghe đau lòng ghê.”
Yi Ryeong cười, tay nhẹ nhàng vuốt nơi khóe mắt Do Kwon. Hàng mi khẽ run chạm vào đầu ngón tay cậu.
“Còn cảm xúc của người đến sau… tôi lại thấy thấu hiểu vô cùng. Cứ tưởng sẽ chẳng thể yêu ai nữa, nhưng rồi tình yêu vẫn tìm đến.”
“Ừ, tôi cũng nghĩ vậy. Dù lúc xem phim không nhận ra, nhưng sau đó thì hiểu.”
“Thật không? Vậy mà diễn tốt phết đấy.”
“Thế à? Nghe anh khen thấy vui quá.”
Yi Ryeong đưa đồ gặm răng cho bé Seul đang mải tìm thứ gì đó để cắn. Con bé liền cho ngay vào miệng rồi nằm ngửa ra sàn, gặm lấy gặm để.
“Chuyện scandal hôm nay… cậu không thấy buồn sao?”
“Nói thật thì… hơi buồn. Tôi biết lý do, nhưng vẫn thấy tủi một chút. Dù sao thì cũng thấy ghen tỵ với chị Ye Kyung.”
“Không nên tủi thân chứ nhỉ. Hay là tôi sẽ nói trong buổi phỏng vấn rằng scandal chỉ là hiểu nhầm, còn bạn trai thật sự của tôi chính là người đi cạnh hôm đó?”
“Thôi, khỏi cần.”
Do Kwon nhấn nhẹ vào mũi Yi Ryeong rồi đứng dậy phủi tay.
“Đến 11 giờ phải cho Seul ngủ trưa đấy.”
“Ừ, để tôi ru con ngủ.”
“Đừng có ngủ theo nhé. Mai còn phải đi làm nữa đấy.”
“Chẹp… đó là niềm vui trong ngày của tôi mà….”
Yi Ryeong than thở rồi thả người nằm dài xuống sàn. Bé Seul đang nằm gặm đồ chơi cũng bò dậy, nhào tới ôm lấy cậu như thể cậu là ngọn núi cần phải vượt qua. Yi Ryeong dang tay ôm lấy con bé.
“Seul của bố, bay lên nào!”
Cậu đặt con bé nằm úp lên đầu gối rồi nâng lên hạ xuống như đang bay. Seul thích thú cười khanh khách. Nhưng có lẽ do quá vui nên mỗi lần dừng lại, con bé lại la hét đòi chơi tiếp.
Yi Ryeong đành chơi vài lần nữa rồi mệt lả, ôm con bé vào lòng.
“Bố hết sức rồi, hết sức rồi con ơi…”
Do Kwon đang lau sàn nhà và hàng rào chắn bằng dung dịch tẩy rửa cũng bật cười trước cảnh đó.
“Noel này ba đứa mình đi chơi đâu đó nhé?”
“Đi chơi à?”
“Không cần bay, chỉ cần đâu đó gần gần thôi. Cho Seul ngắm biển chẳng hạn. Giống cái lần tụi mình đi nghỉ ở khu nghỉ dưỡng ít người ấy. Dẫn con bé đi dạo bằng xe đẩy cũng tốt.”
“Vậy hả? Đi đâu cũng được mà.”
Yi Ryeong vẫn ôm lấy cô bé Seul đang nhõng nhẽo rồi đứng dậy. Cậu bước đến bên cửa sổ, vừa chỉ cho con xem khung cảnh bên ngoài vừa ngồi xuống chiếc ghế đẩu nhỏ gần đó.
“Sau lịch trình lần này thì tôi sẽ được nghỉ một thời gian dài đấy.”
“Hay là mình rủ mẹ cậu đi chung luôn?”
“Mẹ tôi á?”
“Ừ, Tết Trung thu mình cũng chẳng làm gì đặc biệt mà.”
Yi Ryeong thoáng đắn đo.
“Mẹ thì….”
“Cậu không thích à?”
“Nói là không thích thì nghe hơi kỳ, nhưng lần nào cũng nhờ bà trông con khi cần….”
“Cũng đúng thôi mà.”
Yi Ryeong nhìn ra ngoài cửa sổ cùng với Seul. Không hiểu bên ngoài có gì lạ mà con bé cứ chăm chú dán mắt nhìn mãi không rời.
“Vậy lần này mình chỉ đi với gia đình nhỏ của mình thôi nhé. Tết Nguyên Đán rồi về thăm bà cũng chưa muộn.”
“Ừ.”
***
Yi Ryeong có lịch trình tại một sự kiện tổ chức ở trung tâm thương mại. Dù không thích mấy kiểu sự kiện nơi mọi người chen lấn để chụp ảnh, cậu vẫn không thể từ chối vì đã trót ký hợp đồng liên quan đến dự án phim trước đây. Hơn nữa, đây còn là sự kiện của một thương hiệu do người quen của mẹ cậu nhập khẩu nên không tiện từ chối.
Bộ phim mới – một tác phẩm lãng mạn hiếm hoi cán mốc ba triệu lượt xem – đã trở thành đề tài nóng. Như bước vào thời kỳ hoàng kim thứ hai kể từ khi ra mắt, Yi Ryeong liên tục nhận được lời mời từ khắp nơi. Tuy nhiên, cậu lại muốn dành thời gian để làm một người bố tận tụy nên vẫn khước từ mọi lời mời công việc. Dù vậy, những việc “khó từ chối” như thế này thì vẫn đành phải nhận.
Ngay cả khi vừa bước vào trung tâm thương mại cho đến lúc đến khu vực sự kiện, tâm trạng Yi Ryeong vẫn chẳng khá lên chút nào. Suốt buổi, dù tạo dáng chụp ảnh, cậu cũng không giấu được vẻ mệt mỏi. Câu từ trả lời thì hờ hững, ngực như bị đè nặng bởi thứ gì đó.
Nhưng ngay sau sự kiện, khi nhìn thấy khu trưng bày thời trang trẻ em ngay cạnh, tâm trạng cậu bỗng chốc nhẹ bẫng. Yi Ryeong thẳng tiến vào khu trưng bày quần áo trẻ em giữa dòng người đông đúc. Hành động đột ngột đó làm cả quản lý, đội vệ sĩ lẫn các nhân viên tổ chức đều ngơ ngác.
“Lịch tiếp theo còn bao lâu nữa?”
“Là buổi chụp hình quảng bá thương hiệu kế tiếp, nên không còn nhiều thời gian đâu ạ.”
Chưa tới 30 phút sao?”
“Chắc cũng được ạ. Nhưng nếu tính thời gian di chuyển thì….”
“Vậy cho tôi 30 phút.”
Ngày trước, Yi Ryeong sẽ chẳng thèm hỏi mà tự quyết luôn, nhưng từ sau khi nghe lời khuyên của Do Kwon rằng nên tử tế hơn với quản lý, cậu đã bắt đầu thay đổi. Nói xong, cậu bắt đầu chọn mấy bộ đồ trẻ con trông dễ thương nhất.
Mẹ cậu thể nào cũng lại chê là “mua đồ rẻ tiền,” nhưng giờ cậu cũng dần biết cách lơ đi rồi.
“Cái này có màu khác không nhỉ?”
Nhân viên đang đứng tại khu trưng bày hàng hiệu kế bên sự kiện trông sững sờ. Có vẻ không tin nổi nam diễn viên nổi tiếng vừa đứng trên sân khấu giờ lại đang ở ngay cửa hàng của mình.
“Chị ơi?”
“Dạ? Dạ vâng! Anh vừa hỏi gì ạ?”
“Cái này có màu khác không? Với lại, có cỡ nhỏ hơn không? Mũ này chỉ có mẫu gấu thôi à? Có mẫu thỏ không? Mua cho bé gái chín tháng tuổi ấy.”
“Bé gái ạ? À vâng, anh đi lối này ạ…”
Nhân viên cố gắng thể hiện sự niềm nở hết mức, trong khi quản lý đi sau Yi Ryeong mà lòng đầy thấp thỏm. Vì sự kiện mới kết thúc, vẫn còn đông người hâm mộ quanh đó, tiếng chụp ảnh vang lên không ngớt. Nhưng Yi Ryeong chẳng hề để tâm, tay ôm đầy những bộ đồ cho trẻ nhỏ.
Có lẽ vì đã lâu không đến trung tâm thương mại nên cậu thấy cái gì cũng dễ thương và muốn mua hết.
“Tôi có thể lên tầng khác xem đồ trẻ em được không?”
“Chắc là hơi khó đấy ạ…”
Quản lý vừa nhìn quanh vừa trả lời. Nếu không nhờ vệ sĩ của ban tổ chức vẫn còn túc trực xung quanh thì cậu cũng chẳng thể đi lại tự do được như thế này.
Nhìn thấy vẻ ngại ngùng của quản lý, Yi Ryeong hơi tiếc nhưng tự nhủ: “Thôi, lần sau đi với Do Kwon cũng được.”
Rời mắt khỏi những bộ đồ trẻ con, Yi Ryeong mới nhận ra xung quanh là vô số ánh mắt đang đổ dồn về phía mình. Cả những chiếc máy ảnh với ống kính tròn xoe nữa. Cảm giác chán nản lại len lỏi trong cậu. Đám đông vây quanh chẳng khác gì những bức tường đang dần khép lại từ mọi phía.
Đội vệ sĩ nhanh chóng dẫn đường, mở lối để cậu có thể đi về phía thang máy. Những tiếng gọi “Yoon Yi Ryeong!” vang lên từ khắp nơi, nhưng cậu không hề quay lại, chỉ cúi đầu nhẹ rồi bước thẳng.
“Chắc ảnh hôm nay sẽ lên nhiều lắm.”
“Cũng là sự kiện chụp ảnh mà.”
“Nhưng có khi cảnh đi mua đồ trẻ em còn gây sốt hơn cả sự kiện…”
“Cả nước ai mà chẳng biết tôi đang nuôi con.”
Dù không quá nóng, nhưng mồ hôi lạnh vẫn rịn ra. Tim đập nhanh, cổ họng như nghẹn lại. Yi Ryeong khẽ kéo lỏng cà vạt rồi hít một hơi thật sâu, cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở đang gấp gáp.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.