Vị Mặn Ngọt Của Các Ông Bố - Chương 103

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 103

Sau khi lên xe, họ di chuyển đến địa điểm quay. Dù ngồi trong xe, cảm giác ngột ngạt vẫn không buông tha. Yi Ryeong chỉ có thể nhắm mắt lại. Chỉ đến khi xe dừng lại ở một phim trường nằm tận vùng ven Gyeonggi, cậu mới từ từ mở mắt ra.

“Cậu không lạnh à?”

“Thấy ngột ngạt thôi.”

Yi Ryeong từ chối chiếc áo khoác lông dày mà người quản lý định khoác lên vai mình rồi bước thẳng vào bên trong studio. Dù nơi đây đã được bật sẵn máy sưởi ở nhiều góc, nhưng không gian rộng lớn nên cái lạnh vẫn len lỏi khắp nơi. Nhân viên ai cũng mặc đồ dày sụ đi lại, còn Yi Ryeong chỉ khoác chiếc áo mỏng do vừa dự một sự kiện.

Trong suốt quá trình trang điểm và làm tóc để chuẩn bị quay, cơn đau đầu cứ âm ỉ giày vò. Yi Ryeong nhắm mắt, cố gắng cắt đứt bản thân khỏi thế giới xung quanh.

Ngay khi lớp trang điểm hoàn tất, việc đầu tiên Yi Ryeong làm là tìm chiếc điện thoại của mình. Người quản lý liền đưa nó cho cậu, và Yi Ryeong lập tức đi về một góc khuất không có ai qua lại trong phim trường rồi bấm số gọi video.

Ngay khi gương mặt rạng rỡ của Do Kwon hiện lên màn hình, cơn đau đầu tưởng chừng không dứt nãy giờ bỗng tan biến trong phút chốc chỉ bởi một nụ cười của người kia. Yi Ryeong cũng nở nụ cười y hệt, thậm chí còn tươi hơn.

“Con bé đã ngủ chưa?”

—Ừ, con ngủ rồi. Nhưng chắc sắp dậy đấy. Cậu muốn nhìn con không?

“Nếu được thì cho tôi xem một chút.”

Do Kwon cầm điện thoại, khẽ đẩy cửa phòng con ra. Yi Ryeong đưa điện thoại lại gần mặt hơn, và hình ảnh bé Seul đang say ngủ trên giường hiện lên màn hình. Yi Ryeong bất giác đưa tay bịt miệng. Đáng yêu đến mức tay chân cậu ngứa ngáy, muốn ôm chầm lấy con bé.

“Anh đang làm gì vậy ạ?”

Bỗng có người nghiêng cả người vào vai cậu. Yi Ryeong giật mình, vội đưa tay che phần micro.

“Cái gì đây?”

Quay lại với giọng nói đầy bực dọc nhưng nhỏ nhẹ, Yi Ryeong thấy cô diễn viên trẻ từng dự sự kiện với mình ban nãy đang đứng đó với vẻ mặt đầy ngượng ngùng. Cô lùi lại một chút rồi nói.

“À… tôi thấy anh chăm chú nhìn điện thoại, nên tò mò một chút…”

—Alo?

“Ờ, xin lỗi. Có người nói chuyện với tôi. Tôi gọi lại sau nhé.”

“Là ai vậy ạ?”

“Cô tò mò làm gì?”

Yi Ryeong đáp với giọng gắt gỏng. Cậu vừa tranh thủ được một chút thời gian để gọi điện, vậy mà cũng bị cắt ngang. Không thể giấu nổi sự cáu kỉnh, ánh mắt cậu lạnh dần. Cô gái kia khựng lại.

“À… tôi chỉ muốn nói là đã xem phim của anh… rất hay…”

“Thế là lý do để xen vào giữa lúc người ta đang gọi điện sao?”

“Tôi… không biết là anh đang gọi điện…”

“Không biết phép lịch sự là gì à? Tôi với cô có quen biết gì không?”

Yi Ryeong thở dài, sự khó chịu dâng lên trong từng lời nói.

“Dù tôi đang làm gì đi nữa, việc cô bất ngờ đến gần, nhìn vào màn hình người khác, rồi còn xen vào… Đó là cách mà cô học được về sự lịch sự à? Chỉ biết cư xử kiểu đó thôi sao?”

Yi Ryeong biết mình đang trút giận lên cô gái ấy. Nhưng cậu không thể dừng lại. Cơ thể rã rời, tâm trạng tệ đến mức mọi cảm xúc chỉ có thể bộc lộ bằng cơn giận.

Cô gái chần chừ một lúc, rồi khi những lời của Yi Ryeong tiếp tục trút xuống, cô trông như sắp khóc.

“Cô khóc đấy à? Thật không tin nổi.”

Yi Ryeong ghét phải đối mặt với những người quá trẻ. Cứ như tuổi trẻ là một cái cớ để họ luôn sẵn sàng rơi nước mắt vậy. Dù gì thì cũng chẳng còn nhỏ như bé Seul nữa.

“Có chuyện gì vậy?”

Một người đàn ông, có lẽ là quản lý của cô diễn viên kia, chạy đến. Cô gái lí nhí điều gì đó rồi òa lên khóc. Yi Ryeong bật ra một tiếng cười lạnh đầy chán chường.

“Có chuyện gì thế ạ?”

Người quản lý của Yi Ryeong cũng vội bước lại. Cậu nhíu mày, đưa tay day nhẹ thái dương đang đau nhức dữ dội.

Cơn đau đầu đeo bám Yi Ryeong suốt cả ngày. Và cảm xúc mà cậu tưởng đã quên cũng quay trở lại. Cái cảm giác khó chịu khi ở giữa đám đông, cái ngày dài nặng nề và kết thúc bằng rượu. Tựa như cậu vừa bị kéo ngược về quá khứ, ngồi lại một mình ở một thời điểm nào đó không tên.

Yi Ryeong im lặng. Tiếng đối thoại giữa hai người quản lý vang lên mơ hồ bên tai cậu.

Hơi thở trở nên gấp gáp. Lồng ngực Yi Ryeong như bị đè nén, không khí quanh cậu xoáy tròn dữ dội. Cậu thậm chí không thể hít thở đúng cách, một cơn đau buốt lan khắp ngực.

“Cậu diễn viên, cô Jin Kyung xin lỗi. Cô ấy nói mình thật sự đã cư xử thiếu lễ độ… Cậu diễn viên?”

Người quản lý đặt tay lên vai Yi Ryeong thật nhẹ, nhận ra sắc mặt cậu tái nhợt và mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Yi Ryeong không đáp lại. Rồi cậu khuỵu người, ngã sang một bên.

***

“Phải vào phòng cấp cứu sao?”

—Vâng, bây giờ thì cậu ấy đã tỉnh lại rồi ạ. Bác sĩ nói có thể là cơn hoảng loạn. Nhưng để chắc chắn, họ đề nghị cậu ấy làm thêm vài xét nghiệm.

Do Kwon sững người, đánh rơi món đồ chơi trên tay. Anh vội nhặt lại, nhưng ánh mắt vẫn chưa hết kinh hoàng. Bé Seul tò mò nhìn điện thoại, níu tay anh đòi cầm lấy. Do Kwon nhẹ nhàng lùi người lại.

“Anh đang ở bệnh viện nào?”

—Anh định đến à? Cậu diễn viên bảo không muốn ai biết. Nếu biết tôi nói, chắc chắn cậu ấy sẽ mắng tôi…

“Anh cứ yên tâm. Tôi sẽ nói khéo. Chỉ cần cho tôi biết bệnh viện ở đâu thôi.”

—Vậy… để tôi nhắn tin cho anh địa chỉ.

Do Kwon bế gọn Seul vào lòng. Anh chẳng còn đầu óc đâu mà thu dọn gì cả. Anh chỉ mang theo con bé rồi vội vàng lao xuống tầng hầm.

Chiếc SUV đã được chuyển đi trước nên anh tạm sử dụng xe mà Yi Ryeong thường dùng. Mọi thao tác đều thành thạo. Seul được đặt vào ghế ngồi trẻ em phía sau, còn anh thì lập tức vào vị trí lái rồi vội vã khởi động xe.

Khi kiểm tra điện thoại, anh thấy tin nhắn có địa chỉ bệnh viện. Nhập địa chỉ vào bản đồ, anh chỉnh lại gương chiếu hậu để có thể nhìn rõ bé Seul rồi cho xe lăn bánh.

Tim anh đập thình thịch. Ngất đi giữa lúc quay phim ư? Anh lo đến nghẹt thở. Lỡ đâu là bệnh gì nghiêm trọng thì sao?

May mắn thay, khi Do Kwon đến bệnh viện và gọi cho quản lý thì được biết Yi Ryeong đang ngồi chờ khám ở hành lang.

“Yi Ryeong à!”

Do Kwon bế Seul trên tay, vội vã lao đi. Anh sải bước dài, băng nhanh qua hành lang bệnh viện. Khu vực chờ khám không đông người, nhưng bất cứ ai đi ngang cũng đều ngoái nhìn họ. Trông cậu vẫn ổn, ít ra là nhìn bằng mắt thường thì thế. Điều đó khiến anh yên tâm phần nào.

“Do Kwon? Cả Seul cũng đến à?”

Yi Ryeong ngẩng lên đầy ngạc nhiên, dường như không lường trước được việc họ sẽ đến. Rồi ánh mắt cậu khẽ lướt về phía quản lý đang ngồi hơi chếch bên, rõ ràng là đang cố tránh mặt.

“Là do tôi hỏi mãi mới biết được chuyện gì xảy ra. Đừng nhìn quản lý như thế.”

“Tôi đã làm gì đâu?”

“Nhìn mặt là biết ngay. Rõ ràng đang giận mà.”

“Giận gì chứ. Tôi chỉ bảo đừng nói ra, vậy mà anh ta vẫn nói.”

“Tôi là người nhà. Nếu có chuyện gì nghiêm trọng, tôi phải là người biết đầu tiên chứ. Quản lý làm đúng rồi, sao cậu lại hờn dỗi?”

“Không phải chuyện lớn đâu. Họ nói có vẻ là rối loạn hoảng loạn, nhưng để chắc chắn nên đề nghị làm kiểm tra chuyên sâu.”

Do Kwon thở dài nặng nề rồi ngồi xuống bên cạnh Yi Ryeong. Seul hình như rất vui khi được gặp lại Yi Ryeong sau cả ngày xa cách. Con bé liên tục vươn người về phía cậu.

Yi Ryeong đón bé từ tay Do Kwon và ôm chặt vào lòng. Hương thơm dịu dàng từ cơ thể em bé như xua tan cơn nhức đầu âm ỉ. Bao nhiêu khó chịu thoáng chốc cũng tan biến.

“Gọi là rối loạn hoảng loạn nghe nghiêm trọng quá. Chỉ là chút phản ứng nhất thời thôi mà.”

“Nếu nó lặp lại thì không còn là nhất thời nữa. Bác sĩ nói cần điều trị thì phải điều chỉnh lịch trình để điều trị ngay.”

“Nhưng bây giờ tôi thực sự ổn mà.”

Do Kwon khẽ nhíu mày, vẻ mặt không giấu được nỗi chua xót. Không phải ngày một ngày hai làm việc trong ngành, vậy mà sao bỗng dưng lại lên cơn hoảng loạn vào lúc này? Lỡ đâu nguyên nhân là do anh thì sao? Nghĩ đến đó, lòng anh nặng trĩu.

Hơn nữa, Do Kwon không vui khi nghe thấy tiếng phụ nữ vang lên ở cuối cuộc gọi trước đó, nhưng rồi nhìn Yi Ryeong nằm viện thế này, anh lại thấy hối hận vì mình đã giận dỗi vì một điều không đâu.

“Cậu Yi Ryeong, mời cậu vào trong.”

Một y tá bước tới gọi tên. Yi Ryeong đứng dậy, giao Seul lại cho Do Kwon rồi đi theo. Do Kwon đưa tay lên xoa mặt như muốn xua đi nỗi mệt mỏi vừa ùa đến.

Kết quả kiểm tra thật may là bình thường. Phần khám chuyên khoa thần kinh để chẩn đoán rối loạn hoảng loạn thì được hẹn đến một bệnh viện gần nhà khác, nên tạm thời họ rời khỏi bệnh viện đại học.

Quản lý được cho về trước, Yi Ryeong ngồi lên chiếc xe do Do Kwon lái. Tuy không có gì bất thường nữa, cậu vẫn ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ, phần vì lo Do Kwon lại lo lắng.

“Không cần phải chăm tôi quá mức như vậy đâu.”

“Không phải chăm quá mức. Ai từng vào phòng cấp cứu thì cứ ngồi yên đó.”

Yi Ryeong nghe thế thì không cãi thêm, chỉ lặng lẽ khép miệng lại. Xe vừa lăn bánh chưa lâu thì Seul bắt đầu khóc òa lên vì đói. Do Kwon vội vàng chạy ra khỏi nhà nên chẳng mang theo thứ gì, đành lấy đồ chơi ra dỗ bé. Cuối cùng, Do Kwon đành tấp xe vào lề để Yi Ryeong ra ghế sau dỗ Seul.

Về đến nhà, cả hai lại quay cuồng vì Seul quấy khóc. Không ai có thời gian nghỉ ngơi hay nói chuyện tử tế. Những cơn đau, những nỗi lo lắng, tất cả đều trở nên vô nghĩa khi đứng trước một em bé đang nhăn mặt khóc. Cả những phút hoảng sợ ban nãy cũng bị đẩy lùi lại, nhường chỗ cho tiếng khóc trong trẻo của đứa trẻ.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo