Vị Mặn Ngọt Của Các Ông Bố - Chương 114

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 114

“À, Do Kwon à. Tí nữa tôi ra ngoài một lát, khoảng 30 phút được không?”

“Ừm? Đi đâu vậy?”

“Quản lý dưới nhà bảo mang đồ gì đó đến.”

“À, thế à? Được chứ, đương nhiên rồi. Có 30 phút thôi mà. Ngần ấy thời gian thì dù anh có bảo ra ngoài hóng gió vì bí bách tôi cũng đồng ý thôi.”

Cứ thế, hai người vật lộn cả ngày chỉ vì mỗi Seul, cho đến khi con bé ngủ thiếp đi, Yi Ryeong mới ra ngoài và nói sẽ về ngay.

Do Kwon trải chăn ra tấm thảm giữa nhà và cố gắng dỗ Seul ngủ. Vì muốn ở gần con để tiện theo dõi xem con ngủ có ngon không, ngủ ở phòng khách rộng rãi vẫn là tốt nhất. Anh tắt hết đèn, chỉ để lại ánh sáng gián tiếp rồi nằm cạnh Seul và vỗ nhẹ lên ngực con bé. Khi Seul nhanh chóng ngủ thiếp đi mà không mè nheo mấy, có lẽ nhờ tác dụng của thuốc, Yi Ryeong cẩn thận quay trở lại nhà.

Yi Ryeong đi vào bếp nhẹ nhàng nhất có thể để tránh đánh thức Seul, loay hoay trong đó một lúc rồi tiến lại gần Do Kwon và vỗ nhẹ vào vai anh. Anh chỉ mấp máy môi hỏi ‘Sao thế?’, Yi Ryeong làm khẩu hình ‘Chờ chút’ rồi ra hiệu bằng tay. Trước khi đứng dậy, Do Kwon nhìn Seul một lần nữa, kéo chăn lên đắp kín bụng con rồi mới đứng lên.

“Sao thế? Có chuyện gì à?”

“Không. Cái này này.”

Yi Ryeong dùng tay chỉ vào bàn ăn. Trên đó là một chiếc bánh kem trắng tinh và một bó hoa hồng.

“Cái gì thế này? Sao lại có bánh kem…?”

“Sinh nhật anh mà. Ngày 5 tháng 1.”

“À… Yi Ryeong à….”

Những điều đã lãng quên ùa về, Do Kwon không biết phải nói gì, bèn im lặng. Và anh lặng lẽ nhìn vào chiếc bánh đang thắp nến lấp lánh cùng bó hoa Yi Ryeong đang đưa ra.

“Thổi nến nhanh đi chứ. Sáp nến chảy bây giờ.”

“Tôi… tôi không ngờ luôn.”

Mặc cho Yi Ryeong hối thúc, Do Kwon vẫn không thể thổi nến. Thực ra anh còn chẳng biết hôm nay là sinh nhật mình. Anh đã sống mà quên mất ngày sinh của bản thân. Sau khi ba mẹ nuôi qua đời, chẳng còn ai tổ chức cho anh, mà tự tổ chức một mình thì quá đỗi tủi thân. Vì không muốn mình thảm hại đến mức đó, anh cứ thế sống và quên đi sự tồn tại của cái ngày gọi là sinh nhật.

“…”

“Thổi nến đi nhanh lên nào? Phải ước điều ước chứ.”

Chỉ đến khi Yi Ryeong đẩy lưng mấy lần, Do Kwon mới khó khăn lắm mới thổi tắt được nến. Trước mặt anh lúc đó, Yi Ryeong nở nụ cười rạng rỡ.

“Ban đầu tôi định gửi Seul cho mẹ tối nay rồi đưa anh đến nhà hàng sang trọng tổ chức thật lớn, nhưng vì con bé ốm nên mọi thứ đơn giản thế này thôi. Xin lỗi anh.”

“Không đâu. Thế này đủ rồi. Thế này là….”

“Và cái này nữa.”

Yi Ryeong đưa ra một chiếc hộp nhỏ. Do Kwon cầm lấy chiếc hộp đen, bên trong đặt một chiếc nhẫn đơn giản.

“Quà sinh nhật. Nếu được thì tôi muốn tặng anh thứ gì đó tốt hơn nhiều. Nhưng dùng tiền tiêu vặt thì khó quá. Nhẫn đôi cũng khó. Thế nên chiếc nhẫn thật đẹp tôi sẽ để dành làm nhẫn cưới, còn cái này là quà sinh nhật kiêm luôn nhẫn cầu hôn.”

Tiền tiêu vặt hai người thống nhất là 3 triệu won mỗi tháng. Đó là khoản tiền riêng Yi Ryeong có thể dùng mà không cần Do Kwon cho phép. Với người bình thường có thể là số tiền lớn, nhưng với Yi Ryeong thì lại là khoản tiền cậu không biết dùng sao cho hợp lý.

“Tôi đã để dành tiền hai tháng trời để mua đấy.”

Yi Ryeong nói với vẻ mặt đầy tự hào. Chiếc nhẫn có thiết kế bạch kim gắn một viên kim cương nhỏ. Do Kwon cầm lấy chiếc nhẫn, bên dưới còn có thêm một sợi dây chuyền.

Yi Ryeong nhìn Do Kwon chăm chú ngắm chiếc nhẫn rồi hắng giọng.

“Chúc mừng sinh nhật Do Kwon. Anh… cưới tôi nhé?”

Do Kwon nghĩ trong giây lát, liệu khoảnh khắc này có phải là mơ không. Những lúc ở cạnh Yi Ryeong có quá nhiều khoảnh khắc đẹp như mơ, nhưng trong tất cả những khoảnh khắc đó, đây là khoảnh khắc tuyệt vời nhất. Một suy nghĩ ngớ ngẩn thậm chí còn len lỏi trong đầu anh: liệu có phải anh đã chết hay bị thương vào tháng 3 năm ngoái, và mọi chuyện từ đó đến giờ chỉ là ảo giác kéo dài không. Yi Ryeong trước mắt anh quá đỗi xinh đẹp, và khoảnh khắc này quá đỗi hoàn hảo.

“Đáng lẽ tôi muốn cầu hôn ở một nơi lãng mạn hơn cơ…. Anh trả lời tôi đi?”

“Đương nhiên rồi!”

Do Kwon bật khóc nức nở, Yi Ryeong ôm lấy anh và vỗ về lưng.

“Nhìn chiếc nhẫn này xem. Tôi còn lồng thêm sợi dây chuyền vào, đề phòng anh thấy vướng víu khi chăm sóc Seul. Vì anh sẽ phải rửa tay thường xuyên mà. Kiểu dáng này người ta bảo hay dùng làm nhẫn cưới lắm, nhưng tôi nghĩ anh sẽ không thích cái gì quá cầu kỳ. Mà đã là nhẫn cầu hôn thì không thể bỏ qua kim cương được…. Dù sao thì đây là nhẫn đính hôn, nhẫn cưới mình chọn cái nào tốt hơn và đơn giản hơn nhé.”

Nhìn Yi Ryeong thao thao bất tuyệt giải thích, nước mắt Do Kwon càng tuôn rơi nhiều hơn.

“Anh có thích không?”

“Thích à? Hơn cả thích ấy chứ. Thật ra tôi… tôi nghĩ đây là lần đầu tiên tôi nhận được quà sinh nhật.”

“Do Kwon à…”

“Tôi đã sống mà chỉ biết quên đi. Vì đó là một ngày mà tôi không có kỷ niệm đẹp nào. Tự chúc mừng sinh nhật một mình lúc nào cũng thấy cô đơn. Tôi cứ nghĩ đó là chuyện đương nhiên vô nghĩa, và tôi là người chẳng có cảm xúc đặc biệt gì với những ngày như thế.” 

Cái cảm giác cô đơn mà anh cố quên đi ấy, lúc nào không hay đã biến thành lời biện hộ rằng anh là người vốn dĩ không coi trọng những ngày đặc biệt như vậy. Nhưng lần đầu tiên được chúc mừng sinh nhật vui vẻ và cảm động đến thế, nước mắt anh cứ chảy mãi không ngừng.

“Sang năm tôi sẽ tổ chức lớn hơn nữa cho anh.”

“Nhưng tôi lại không tổ chức sinh nhật cho cậu được….”

“Không sao mà. Sinh nhật tôi thì có fan mở quán cà phê, quà cũng gửi đến công ty nhiều lắm.”

“Nhưng như thế vẫn khác với việc tôi tự tay tổ chức cho cậu mà.”

“Đúng là thế. Nhưng sau này chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, nên năm nay anh bù lại cho tôi cũng được mà. Năm ngoái cả hai đứa đều bận tối mắt tối mũi với những việc lần đầu tiên làm.”

“Tôi phải đặt báo thức sinh nhật cậu mới được. Ngày bao nhiêu thế?” 

Do Kwon vừa nói vừa lau nước mắt.

“Tháng Bảy. Ngày 13 tháng Bảy.”

Tháng Bảy thì đã là sau khi họ chính thức trở thành người yêu rồi. Lúc đó Seul cũng đã khỏi ốm được một thời gian, và cũng là lúc họ đi du lịch để anh lấy bằng lái xe… Do Kwon nghĩ mà thấy có lỗi vì mình hoàn toàn không để ý gì cả, để thời gian cứ thế trôi đi.

Do Kwon nhẹ nhàng giữ lấy gáy Yi Ryeong, ấn môi mình lên khóe môi cậu. Yi Ryeong khẽ nghiêng đầu, đáp lại nụ hôn lên môi Do Kwon.

“Năm nay tôi nhất định sẽ tổ chức sinh nhật cho cậu thật đàng hoàng.”

“Ừ. Tôi sẽ mong chờ đấy. Chúc mừng sinh nhật do Choi Do Kwon tổ chức sẽ hoành tráng đến mức nào đây!”

“Đừng có kỳ vọng cao quá như thế.” 

Do Kwon nói với vẻ lúng túng, Yi Ryeong khúc khích cười.

Đúng lúc đó, Seul khẽ ậm ừ trong lúc ngủ. Nghe thấy tiếng con bé như đang khó chịu vì giấc ngủ, lại như đang rên khẽ, cả hai vội vàng chạy đến bên cạnh con.

“Tôi đi tắm một lát.” 

Yi Ryeong hạ thấp giọng nói, Do Kwon gật đầu. Yi Ryeong cứ thế đi về phía phòng, còn Do Kwon lại nằm xuống cạnh Seul.

Tất cả những điều này đều là nhờ có Seul. Việc một ngày bình thường bỗng trở nên đặc biệt với cái tên “sinh nhật”, hay việc nhận được lời chúc mừng sinh nhật từ người mà anh có thể gọi là gia đình. Tất cả mọi thứ đều là nhờ có Seul. Do Kwon cảm thấy thiếu chân thật, anh khẽ nhắm mắt lại và cầu nguyện mọi thứ cứ mãi mãi như thế này.

***

—Hình như có phóng viên bám theo đến tận nơi du lịch đấy.

“Phóng viên ư?”

—Bên công ty quản lý nhận được ảnh nhưng khó xử lý quá nên chuyển cho mẹ.

“Ảnh gì ạ?”

—Một tấm hình như chụp con và Do Kwon đang tay trong tay bế Seul đi dạo nên không có vấn đề gì, còn một tấm hình như chụp từ xa vào trong nhà. Hai đứa đang…

“Mẹ không cần nói con cũng đoán được ạ.” 

Chắc chắn họ sẽ không gửi những bức ảnh quá nhạy cảm đến công ty quản lý, nên hẳn là ảnh đang hôn nhau thôi. Khu đó được bao quanh bởi tường rào cao nên muốn chụp ảnh thì chỉ có cách dùng flycam hoặc chụp từ phía núi. Từ vị trí đó chỉ có thể thấy phòng khách có cửa sổ lớn, mà ở đó họ chỉ hôn nhau chứ không làm gì quá mức, may mắn là không có ảnh nhạy cảm nào bị chụp.

“Thế họ nói gì ạ?”

—Họ muốn tự viết bài về việc công khai giới tính. Bảo rằng như thế sẽ đẹp hơn là bị khui ra. Chắc họ nghĩ công ty mình nhỏ nên xem thường rồi. Họ còn bảo nếu phủ nhận thì sẽ công bố ảnh nhạy cảm hơn. Mấy thằng viết báo lá cải này, không biết sau lưng mình là ai mà dám hăm dọa.

“Con biết rồi ạ.”

—Bài báo sẽ được chặn, nhưng mẹ muốn nói để con chú ý sau này. Nói rõ ràng cho Do Kwon nữa.

Yi Ryeong khẽ nhắm mắt lại khi nghe mẹ nhắc đến tên Do Kwon.

“…Hay là… hay là mình đừng chặn nữa thì sao?”

—Con nói cái gì thế hả?

“Tết này bố bảo mang Seul về mà. Lúc đó con nói với bố luôn, rồi cứ thừa nhận bài báo thì sao ạ? Dù sao thì sống chung thế này sớm muộn gì cũng có tin đồn thôi, lúc nào cũng phải chặn báo rồi nói dối phủ nhận phiền lắm.”

—Con định nói chuyện đó ư? Ông ấy sẽ sung sướng lắm cho xem. Rồi còn công khai nữa chứ. Nói năng vớ vẩn gì thế. Lỡ Seul bị người ta chỉ trỏ thì sao? Con tính làm thế nào?

“Thế cứ để Seul cả đời phải sống dối trá về bố à? Mẹ nghĩ như thế con bé sẽ không tổn thương sao? Nó có hai người bố, nhưng không thể kể cho ai nghe, cứ phải giấu giếm vì mình khác với người khác… Những tổn thương đó Do Kwon và Seul sẽ phải cùng nhau gánh chịu cả. Dù sao thì cũng là tổn thương phải nhận thôi, thà dạy con cách đối diện đàng hoàng thì hơn.”

—Mẹ phản đối. Phản đối vô điều kiện. Con phải kết hôn giả hay tìm cách nào đó để con bé không bị tổn thương ở ngoài chứ.

“Tổn thương từ bên trong còn khó chịu hơn. Kết hôn giả ư? Bố của Seul là Do Kwon, nếu tạo ra một người mẹ hợp pháp giả, mẹ nghĩ Seul sẽ không thấy bối rối và tổn thương hơn sao? Hơn nữa, con không muốn làm vậy với Do Kwon. Nếu có thể, con muốn đăng ký kết hôn với Do Kwon luôn.”

—Mẹ phát điên mất thôi. Con đã bao giờ nghe lời mẹ đâu. Quan điểm của mẹ là phản đối vô điều kiện, còn đâu con muốn nói chuyện với Do Kwon hay làm gì thì làm.

Mẹ cúp máy cái “cạch” như thể rất tức giận. Yi Ryeong nhìn xuống chiếc điện thoại đã tắt.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo