Vị Mặn Ngọt Của Các Ông Bố - Chương 115

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 115

Lời mẹ nói cũng có lý. Nhưng với Yi Ryeong, bản thân cậu không cho là mình sai. Dù có che giấu hay không, bé Seul cũng sẽ trở thành tâm điểm chú ý vì là con của người nổi tiếng. Ngay từ khi sinh ra, đứa trẻ ấy đã không giống với người thường.

Ai rồi cũng sẽ tò mò về bố mẹ của Seul. Trong hoàn cảnh đó, nếu phải sống với một bí mật lớn, phải dối trá về điều quan trọng nhất cuộc đời mình thì Seul sẽ biết dựa vào ai?

Yi Ryeong thà chọn cách thành thật. Cậu muốn cùng Do Kwon trở thành chỗ dựa vững chắc cho Seul vì họ là một gia đình. Nếu cùng nhau đối mặt, hẳn là họ sẽ vượt qua được.

Nếu họ chọn lên tiếng khi Seul còn chưa hiểu chuyện, chỉ cần cậu và Do Kwon đủ vững lòng để bước tiếp cùng nhau, đến lúc Seul đủ lớn để nhận ra mọi điều thì những xôn xao ngoài kia cũng sẽ lặng đi theo thời gian.

Yi Ryeong lại bước ra khỏi phòng. Trước mắt cậu là hình ảnh Do Kwon đang chơi đùa cùng bé Seul. Anh nằm cạnh con, vừa đọc sách cảm giác mà Seul thích vừa để con bé tự do lật giở. Nhìn cảnh đó, Yi Ryeong bước đến gần.

“Gì vậy? Có chuyện à?”

Cậu ôm lấy eo Do Kwon từ phía sau. Anh đặt sách xuống và đưa tay lên xoa đầu cậu.

“Chuyện tụi mình… công khai thì sao?”

“Hả? Cậu nói gì cơ?”

“Tôi đang nói là… nói với ba tôi luôn. Rồi để báo chí đưa tin. Rằng hai người cha ruột của bé Seul quyết định cùng nuôi con. Anh nghĩ sao?”

“Bất ngờ quá vậy…”

Do Kwon bật dậy ngồi, Yi Ryeong cũng làm theo. Bé Seul đang kéo quyển sách mà Do Kwon vừa bỏ xuống thì quay sang nhìn hai người. Anh liền bế con lên.

“Thật ra tôi đã nghĩ đến chuyện đó từ trước rồi. Chẳng lẽ tụi mình cứ sống mà phải mãi che giấu chuyện là bố của Seul sao? Tôi vốn là người nổi tiếng, chuyện về tụi mình chắc chắn sẽ bị đồn thổi. Mỗi lần như vậy, mình sẽ phải nói dối và phải phủ nhận nhau. Tôi không muốn như vậy, thật sự không.”

Yi Ryeong khẽ lắc đầu.

“Dù trên pháp lý vẫn chưa có cách để cả hai cùng trở thành bố chính thức, nhưng ít ra mình có thể thẳng thắn nói ra. Tôi nghĩ như vậy tốt hơn.”

“Còn Seul thì sao? Con bé vốn đã bị quá nhiều người để ý rồi. Nếu mình còn công khai cả mối quan hệ này, liệu Seul có chịu thêm áp lực không?”

“Vì thế nên tôi nghĩ… chính là bây giờ. Khi con bé còn chưa hiểu chuyện. Mọi sự chú ý chỉ kéo dài chừng hai đến ba năm thôi. Rồi người ta sẽ quên. Dư luận luôn thay đổi nhanh mà. Trong lúc hình ảnh của tôi vẫn còn tốt, và khi con vẫn đang được bảo vệ bởi chính gia đình mình… thì hãy nói ra.”

Yi Ryeong siết chặt bàn tay nhỏ bé của Seul. Đứa trẻ đang lần lượt nhìn hai người bố với ánh mắt ngơ ngác.

“Anh, và cả Seul… sẽ phải sống mà không được gọi nhau là cha con, tôi sẽ phải phủ nhận anh hết lần này đến lần khác. Như vậy sao gọi là sống vì Seul được?”

“Tôi thì không sao. Tôi có thể sống như thể mình không tồn tại. Nhưng tôi không chịu được việc Seul phải nhận thêm sự chú ý tiêu cực, phải bị chỉ trích chỉ vì bố mẹ là hai người đàn ông. Cậu cũng biết mà, những lời chỉ trích đó đau đớn đến thế nào. Cậu hiểu rõ nhất mà.”

“Ừ. Tôi biết chứ. Tôi hiểu quá rõ. Nhưng tôi cũng biết rằng nếu có gia đình bên cạnh, mình có thể vượt qua được tất cả. Giờ tôi không còn sợ bị ai phán xét nữa. Vì tôi có anh và có Seul. Và tôi tin Seul cũng có thể vượt qua như vậy.”

“… Yi Ryeong à, tôi không chắc chắn lắm. Tôi vẫn thấy sợ… sợ việc phải công khai chuyện này.”

Giọng Do Kwon chùng xuống. Yi Ryeong hiểu cảm giác ấy. Cậu không trách anh.

“Tôi sẽ bảo vệ anh. Và cả Seul nữa. Chỉ cần mình hạn chế để lộ mặt con trên truyền thông thì con bé sẽ ít bị ảnh hưởng hơn. Đương nhiên, những người xung quanh như bạn bè, thầy cô sẽ biết. Nhưng đến mức đó, tôi nghĩ mình có thể cùng nhau vượt qua được.”

Do Kwon ôm chặt lấy Seul. Đứa trẻ chẳng hiểu gì, chỉ biết mình đang được bố ôm nên cười tít mắt. Anh nhìn cảnh ấy rồi chợt tự hỏi liệu mình có đang quá ích kỷ không?

Đây thực sự là điều tốt nhất cho Seul sao? Hay là… lẽ ra nên để con bé có một gia đình bình thường? Câu hỏi mà họ tưởng đã trả lời xong từ lâu giờ bỗng trỗi dậy.

“Choi Do Kwon.”

“Ừm…”

“Anh đang nghĩ linh tinh phải không. Chắc là đang nghĩ đến việc chia tay, rồi để tôi đi lấy một người phụ nữ đúng không?”

Do Kwon không trả lời. Bởi đúng là anh đã nghĩ đến điều đó. Nếu anh không phải là đàn ông, Seul đã chẳng ra đời theo cách này. Nhưng cũng có thể… con bé đã được sống hạnh phúc hơn…

“Trước đây tôi từng nói với mẹ rồi. Nếu tụi mình chia tay và cả hai cùng bất hạnh thì Seul mới là người đau khổ nhất, thế nên tụi mình sẽ không rời bỏ nhau.”

Do Kwon khẽ gật đầu. Đó là chuyện họ đã quyết định từ lâu. Nhưng khi nghe Yi Ryeong nói đến chuyện công khai, những nỗi lo cũ lại trào dâng.

“Bố mẹ tôi cũng từng là một cặp vợ chồng bình thường. Nếu bỏ qua quy mô tài sản thì… có thể nói là quá lý tưởng. Họ học thức cao, có xuất thân tốt, lớn lên trong những gia đình hạnh phúc. Không có tiền án tiền sự, không bệnh di truyền, đúng kiểu ‘cặp đôi hoàn hảo’. Vậy mà tôi và anh đều biết cái kết của gia đình ấy là gì.”

Yi Ryeong kéo tay Do Kwon lại, đan vào bàn tay nhỏ bé của Seul. Bé con vùng vẫy rút tay ra, cậu cúi xuống hôn nhẹ lên đỉnh đầu con rồi khẽ cười.

“Chính anh đã dạy tôi rằng, hình thức của một gia đình chẳng quan trọng.”

“…Cho tôi thêm chút thời gian suy nghĩ nhé.”

“Ừ, tôi sẽ không ép nếu anh không muốn. Tôi chỉ xin anh một điều thôi: đừng bao giờ nghĩ đến chuyện chia tay.”

“Không đâu. Tôi thề sẽ không bao giờ làm vậy.”

Yi Ryeong cười rồi buông tay ra. Nhưng ngay cả khi cậu đã rút tay khỏi, Do Kwon vẫn nắm lấy tay bé Seul. Trong đầu anh có hàng vạn suy nghĩ, nhưng chẳng cái nào đủ rõ ràng để đưa ra quyết định ngay. Nếu có thể quyết đoán được như Yi Ryeong thì tốt biết bao. Nhưng nỗi lo rằng Seul có thể sẽ tổn thương… vẫn làm anh không thể dứt khoát.

Anh cố gắng nghĩ đến Seul, chỉ mình Seul thôi. Một quyết định duy nhất dành cho Seul. Nỗi sợ và sự lo lắng về việc công khai tạm thời được gác lại.

—Vậy nên cậu mới gọi cho tôi à?

“Vì tôi chẳng biết tâm sự với ai…”

Sau một hồi đắn đo, cuối cùng anh cũng gọi cho Sang Yoon. Anh không biết còn ai để chia sẻ chuyện này.

—Cậu tin tưởng tôi đến vậy, tôi thật cảm kích. Nhưng sao lại để mình vướng vào một chuyện khó thế này?

“Tôi cũng không biết nữa. Giờ đầu tôi như muốn nổ tung rồi đây.”

—Nếu là tôi thì chắc chẳng quyết định nổi đâu.

Nghe Sang Yoon than vãn, Do Kwon khẽ bật cười. Rốt cuộc thì nếu rơi vào tình cảnh này, anh ta cũng sẽ chọn vì gia đình mình thôi.

—Vậy, cuối cùng thì cậu đã suy nghĩ ra kết luận gì trong suốt thời gian vừa rồi?

“Không có, nên tôi mới gọi cho anh đấy.”

—Nhưng ít nhất cũng phải có vài điều cậu nghĩ tới chứ? Gần với đáp án nhất, theo suy nghĩ của cậu là gì?

“Tôi thấy… kiểu gì cũng sẽ có vấn đề. Nếu nói ra thì sẽ có chuyện theo kiểu nói ra, mà giấu thì cũng sẽ có chuyện theo kiểu giấu. Lời của Yi Ryeong cũng đúng, việc che giấu không dễ dàng gì, chắc chắn sẽ có những tổn thương. Nhưng nếu nói ra thì những tổn thương ấy sẽ như thế nào?”

—Được rồi. Nếu chỉ nhìn từ phía Seul thì hai phương án là như nhau, vậy còn cậu thì sao? Với cậu, khi che giấu và khi nói ra, cảm xúc sẽ khác nhau như thế nào?

Do Kwon trầm ngâm một lúc trước câu hỏi đó. Từ trước đến nay, anh luôn đặt Seul lên hàng đầu nên chưa từng nghĩ đến bản thân mình.

“Tôi nghĩ… được công khai là bố của Seul thì sẽ tốt hơn. Nhưng… tôi cũng sợ chuyện đó bị lộ ra, và nếu điều đó khiến Seul bị tổn thương…”

—Đừng nghĩ phức tạp thế. Hãy đơn giản hóa mọi chuyện. Nếu cộng trừ các mặt lại thì việc công khai sẽ hợp lý hơn chứ? Seul tổn thương dù là giấu hay nói, còn cậu thì rõ ràng bị tổn thương nhiều hơn nếu cứ tiếp tục giấu. Nếu tính tổng lại thì nói ra sẽ giảm được tổn thương. Dĩ nhiên, vì chưa từng trải qua nên sẽ thấy mông lung và đáng sợ, nhưng không nói ra thì chắc chắn sẽ rất mệt mỏi.

“Nhưng đây không phải chuyện đơn giản như vậy đâu. Nó liên quan đến tương lai của Seul mà…”

—Nhưng đôi khi những chuyện tưởng phức tạp lại đơn giản hơn cậu nghĩ. Dù cậu có nghĩ rối rắm đến đâu thì kết quả vẫn vậy thôi. Giả sử, mỗi lần ra ngoài cậu phải vờ như không phải là ba của con bé, phải giấu giếm, phải chịu áp lực, cậu nghĩ áp lực đó sẽ không ảnh hưởng đến Seul sao? Không phải chính việc con bé phải giấu đi người bố mà mình yêu thương mới là nỗi đau thật sự à?

Do Kwon nằm phịch xuống giường. Anh biết Sang Yoon nói đúng, nhưng lại không hiểu sao vẫn muốn phản bác.

—Cậu đau khổ thì Seul cũng sẽ cảm nhận được tất cả. Những tổn thương mà cậu nhận lấy không phải chỉ của riêng cậu. Nó sẽ dồn gấp đôi. Còn Yi Ryeong thì sao? Cậu ấy có thật sự ổn khi thấy cậu đau khổ như vậy không? Cuối cùng, về mặt xã hội, người được công nhận là bố của Seul sẽ là Yi Ryeong, còn cậu thì không. Cậu ấy sẽ thấy thế nào khi người mình yêu phải sống giấu mặt như vậy?

“…Có lẽ cậu ấy cũng sẽ đau khổ cùng tôi thôi.”

—Cậu đã hỏi ý kiến tôi, thì tôi trả lời thế này. Tôi sẽ chọn công khai. Tôi hiểu việc đó khiến cậu đau đầu, khiến cậu buồn, nhưng mình đều biết rõ mà, không thể cứ trốn tránh mãi được.

“…Vâng.”

Tiếng cười khẽ vang lên từ đầu dây bên kia.

—Tôi vừa có một khoảnh khắc trông giống đàn anh đúng nghĩa đấy, đúng không?

“Anh lúc nào mà chẳng giống đàn anh.”

—Ha ha, cậu nói vậy tôi vui đấy. Thế có đỡ rối hơn chút nào không?

“Cũng có đỡ phần nào… Tôi sẽ cần suy nghĩ thêm, nhưng dù Yi Ryeong có quyết định đăng bài báo đi nữa thì cho đến tận ngày hôm đó, tôi vẫn sẽ tiếp tục đắn đo. Bởi chỉ một quyết định của tôi thôi cũng có thể định đoạt tương lai của Seul…”

Do Kwon thở dài một tiếng nặng nề, gần như không tin được chính mình đang ở giữa ngã rẽ ấy.

—Đây đâu phải chuyện có thể quyết ngay được. Tôi hiểu mà. Tôi nói nghe có vẻ nhẹ nhàng vậy đấy, nhưng nếu là tôi thì chắc cũng chẳng thể quyết nổi cho đến phút cuối.

“Cảm ơn anh, thật sự…”

—Ừ, nhớ gửi lời hỏi thăm Yi Ryeong nhé.

“Vâng…”

Do Kwon ngắt máy. Lắng nghe ý kiến của người khác làm anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào. Nhưng anh cũng hiểu rõ đây không phải là chuyện có thể để người khác quyết định thay. Nó vẫn là một bài toán lớn chưa có lời giải, và vẫn sẽ là điều day dứt khôn nguôi trong lòng anh.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo