Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 116
“Anh vẫn chưa quyết định à?”
“Ừ. Xin lỗi nhé.”
“Không cần xin lỗi đâu. Đâu phải chuyện dễ quyết định. Một năm hay hai năm cũng chẳng sao cả.”
“Cảm ơn cậu… vì đã hiểu cho tôi.”
“Nhưng bây giờ còn một chuyện nữa mà anh phải quyết định ngay.”
Do Kwon tròn xoe mắt nhìn Yi Ryeong. Anh nghiêng đầu vẻ không hiểu, ánh mắt không rời người đối diện. Yi Ryeong liền đưa tay giữ chặt lấy hai má anh.
“Lần này thì chỉ được gật đầu thôi đấy.”
“Chuyện gì cơ?”
“Tết này, khi về nhà, mình sẽ nói với bố về mối quan hệ của chúng ta.”
“Cái gì cơ?”
Thấy Do Kwon ngạc nhiên đến mức mắt mở to, Yi Ryeong dùng cả hai tay ép nhẹ đôi má đang bị mình giữ lấy. Khuôn mặt Do Kwon hơi méo đi.
“Dù có tổ chức họp báo hay không, mình nhất định phải nói với bố. Mình không thể che giấu rồi lén lút làm đám cưới được.”
“Cậu… định thật sự làm đám cưới à?”
“Anh nghĩ màn cầu hôn đó là đùa sao?”
Do Kwon vội lắc đầu. Nhưng trong thâm tâm, anh chỉ nghĩ đó là lời đề nghị cùng sống bên nhau chứ chưa từng tưởng tượng đến một lễ cưới thực sự.
“Dù gọi là đám cưới, chắc cũng chỉ là mời vài người thân quen đến dùng bữa và chụp vài tấm ảnh kỷ niệm thôi. Nhưng tôi vẫn muốn tổ chức. Vì thế trước khi làm điều đó, mình cần phải nói với bố. Chẳng lẽ định giấu suốt đời sao? So với việc cứ bị thúc ép đi xem mắt, thà nói ra còn hơn.”
“Cũng đúng… nhưng mà…”
“Tôi biết anh không thích bị người khác chú ý, biết cả việc anh vẫn sợ hãi nữa. Nhưng bố là người ruột thịt của mình, dù thế nào cũng phải biết chứ? Mẹ thì đã biết lâu rồi. Thật ra tôi cũng chẳng muốn nói với ông ấy làm gì.”
Những người thân cận quanh Yi Ryeong giờ gần như ai cũng biết chuyện. Dù các mối quan hệ không nhiều, nhưng mẹ, các thư ký của mẹ, Min Hyung, Sang Yoon, Ye Kyung, chủ tịch công ty giải trí và cả quản lý đều đã rõ. Việc nói với bố cũng là điều đương nhiên theo lẽ thường.
“Ừ, tôi hiểu rồi.”
Sau một thoáng đắn đo, Do Kwon gật đầu. Vì rõ ràng bố Yi Ryeong là người cần biết chuyện này.
“Cảm ơn anh… vì đã hiểu cho tôi.”
“Không có gì. Chuyện nên làm thôi mà. Nếu mình muốn sống như một gia đình, thì ít nhất chuyện đó phải rõ ràng trước đã.”
Yi Ryeong cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi Do Kwon. Nhìn gương mặt rạng rỡ đầy hạnh phúc của Yi Ryeong, Do Kwon cũng bật cười. Dù vậy, đâu đó trong lòng anh vẫn có chút lo lắng âm ỉ.
Càng gần đến Tết, Do Kwon càng cảm thấy dạ dày như thắt lại. Trong suốt quá trình chuẩn bị để đến nhà Yi Ryeong, cảm giác căng thẳng ấy chưa khi nào rời khỏi anh.
Họ chỉ gặp nhau đúng một lần, nhưng cũng đủ để Do Kwon hình dung phần nào về tính cách của bố Yi Ryeong. Một con người như thế, giờ đây anh lại phải đối diện và nói: “Cháu sẽ sống cùng con trai bác.” Chuyện đó sao có thể nhẹ nhàng cho được.
“Seul dễ thương quá đi mất.”
Con bé mặc bộ hanbok trẻ em với áo khoác lông và đội thêm chiếc mũ len nhỏ, trông như một thiên thần. Mấy cái túi gấm nhỏ đính quanh eo lắc lư đáng yêu đến lạ.
Yi Ryeong và Do Kwon quên hết cả căng thẳng, chỉ mải mê chụp ảnh.
“Anh cũng mau thay hanbok đi.”
“Cả tôi nữa sao?”
“Dù là đến chào hỏi kiểu đột xuất thì vẫn là đi ra mắt. Mặc đi. Như vậy mới thể hiện rõ ràng chứ.”
Yi Ryeong cũng đang mặc hanbok với tông màu tương đồng với bộ của bé Seul. Cậu đề nghị Do Kwon cũng nên ăn mặc tương tự. Do Kwon còn e ngại, nhưng anh vẫn làm theo lời Yi Ryeong.
“Hợp lắm đó.”
“Cảm ơn… À, người ấy gửi quà Tết cho tôi đấy.”
“Người ấy?”
“Cái người mà lần cậu bị ngất đã đến bắt chuyện ấy. Diễn viên đó. Cô ấy gửi quà xin lỗi.”
“Vậy à?”
“Có vẻ là người tốt. Cậu nhắn tin cảm ơn đi. Dù sao hôm đó cậu cũng khá khó chịu với cô ấy mà.”
“Biết rồi, biết rồi mà.”
Yi Ryeong vừa chỉnh cổ áo hanbok cho Do Kwon vừa đáp. Nhưng giọng cậu có vẻ hơi qua loa nên Do Kwon phải nhắc đi nhắc lại: “Nhất định phải nhắn đấy.”
“Ừ, nhắn xong tôi sẽ cho anh xem. Giờ thì xuống nhà trước đã.”
Sau khi khoác áo khoác dày ra ngoài bộ hanbok, cả ba cùng xuống hầm gửi xe. Bé Seul ngồi lên ghế an toàn, hai người lớn vào ghế trước rồi đồng loạt thở dài một hơi.
Thật ra Yi Ryeong cũng chẳng khá hơn gì. Cả đời này, bố cậu chẳng mấy khi quan tâm đến cậu, chỉ luôn độc đoán và lạnh nhạt. Cậu lo lắng không biết bố sẽ phản ứng ra sao. Trong bụng nhói buốt như có sóng cuộn lên, nhưng cậu vẫn nổ máy xe.
Có lẽ vì là ngày Tết nên đường phố Seoul gần như trống vắng. Những con đường vốn đông nghịt đến mức khó nhích nổi giờ lại thông thoáng lạ thường.
Yi Ryeong sốt ruột đến mức gõ gõ tay lên vô lăng. Còn Do Kwon thì cứ hết quay lại nhìn Seul rồi lại nhìn ra ngoài. Chỉ có con bé là thảnh thơi, mải mê nghịch túi gấm trên áo hanbok.
Xe tiến vào một khu biệt thự lớn, nơi có cả bảo vệ đứng chắn ngay từ cổng vào. Do Kwon chưa từng biết ở Seoul lại có nơi thế này.
Không thấy ai đi bộ trên đường. Hai bên là những ngôi nhà to lớn, vây quanh bởi những bức tường cao vút. Chiếc xe chầm chậm leo lên con đường dốc và rẽ vào gara của ngôi nhà nằm cao nhất trên đỉnh đồi.
“Yi Ryeong, cậu cũng từng sống ở đây sao?”
“Ừ, đến khi tôi học hết cấp hai.”
Dù sao thì ba mẹ cũng chẳng đoái hoài gì đến nên Yi Ryeong chỉ việc nhờ thư ký của bố tìm cho một căn nhà rồi dọn ra ngoài sống. Vẫn là cái nhà rộng đến rợn người ấy. Chỉ cần bước chân vào thôi là da thịt cũng thấy tê buốt rồi. Nó luôn quá rộng, quá trống trải, bởi vậy nên nỗi bất an cứ dâng lên mãi.
“Về đây lại thấy hồi hộp ghê.”
“Có tôi đây mà.”
Dù bản thân cũng đang lo lắng đến lạnh cả tay, nhưng Do Kwon vẫn đưa bàn tay ấy ra nắm lấy tay Yi Ryeong. Yi Ryeong khẽ mỉm cười.
“Ừ, vì có anh Do Kwon mà.”
Chỉ cần ôm thêm bé Seul nữa thôi là họ như bất khả chiến bại.
Mấy người làm bước ra chờ ở cửa thang máy để chào đón. Yi Ryeong vội bảo họ không cần phải cúi đầu chào trang trọng như thế.
“Dạo này mọi người vẫn khỏe chứ ạ?”
“Dĩ nhiên rồi. Cậu chủ đã mang con theo về cơ đấy. Xem ra tôi cũng làm việc ở đây lâu lắm rồi nhỉ.”
Yi Ryeong nắm tay người giúp việc lâu năm nhất, người từng giúp đỡ cậu khi mới sống trong căn nhà này, và cùng bà ấy trò chuyện đôi chút. Họ hiếm khi gặp lại sau lần bỏ nhà đi năm đó, nhưng bà ấy vẫn là người đã giúp cậu có thể trụ vững khi còn bé.
Dẫu sao cũng là người làm công nên bà ấy có thời gian tan ca, và giữa họ luôn tồn tại một khoảng cách nhất định. Nhưng chính sự hiện diện của bà ấy đã góp phần không nhỏ giúp Yi Ryeong của ngày ấy có thể chịu đựng được.
“Cô bé này là con của cậu chủ sao?”
“Vâng, dễ thương quá phải không ạ?”
“Trời đất ơi, y như cậu hồi bé vậy.”
Bà dịu dàng vỗ nhẹ lên má Seul như đang cưng chiều. Con bé nhìn người lạ chăm chú rồi cười lên vì thấy thú vị.
“Trời ơi, đáng yêu quá đi.”
“Giờ mấy bé con biết ai thương mình lắm luôn ấy ạ.”
“Bọn trẻ con giờ lanh lắm. Nhất là mấy bé gái thì lại càng tinh ý hơn.”
Người phụ nữ ấy đi trước dẫn đường, Yi Ryeong lặng lẽ bước theo sau. Do Kwon thì ngượng ngùng vì được người giúp việc tự tay mang dép đi trong nhà ra tận nơi nên loay hoay mãi mới chịu bước theo hai người họ.
“À mà… người này là…?”
“Là người cùng cháu chăm sóc bé Seul.”
“À, tôi có nghe nói là đứa bé được sinh ra từ viện nghiên cứu đó. Là người ấy nhỉ.”
“Và cũng là người cháu sẽ cưới.”
“…Hả?”
“Yi Ryeong à…”
Do Kwon gọi khẽ như muốn ngăn lại, nhưng Yi Ryeong chỉ cười như thể chẳng có gì to tát.
“Dù gì thì cũng phải nói với bố, mà đã vậy thì người làm trong nhà biết trước cũng đâu có sao. Anh hiểu mà đúng không? Trong nhà này, họ cần phải biết.”
Do Kwon chần chừ một chút rồi khẽ gật đầu như đã hiểu. Nhưng người giúp việc kia thì vẫn chưa giấu nổi vẻ ngạc nhiên, ánh mắt hết nhìn Do Kwon lại nhìn sang Yi Ryeong.
“Cậu chủ lúc nào cũng khiến người khác phải bất ngờ hết đó. Bộ tôi không biết à?”
“Phu nhân.”
Một giọng nói cất lên từ phía sau. Yi Ryeong và Do Kwon quay lại, thấy mẹ cậu đang bước vào cùng thư ký.
“Con mới về à?”
“Vâng, con mới tới thôi.”
“Có cần thiết phải diện hanbok đầy đủ vậy không?”
“Con đã nói là sẽ nói với bố mà.”
“Con thật sự định nói thiệt hả? Còn định cho đăng báo luôn sao? Do Kwon, con cũng đồng ý với nó à?”
“Chuyện báo chí thì tụi con vẫn chưa quyết định. Nhưng tụi con phải nói với bố nên muốn làm sớm cho xong. Cứ lấp lửng thì cũng chẳng dễ gì mà gặp riêng bố được.”
Mẹ cậu tặc lưỡi, có vẻ không mấy hài lòng nhưng rồi cũng gật đầu.
“Ừ thì, nhìn mặt bố con chẳng bao giờ là chuyện dễ chịu. Nếu chỉ định nói thôi thì mẹ sẽ đứng về phía tụi con.”
“Mẹ…”
“Còn cậu nữa, Do Kwon, cứ đứng thẳng lưng lên. Nhờ có cậu mà Seul lớn lên khỏe mạnh, Yi Ryeong cũng biết sống có trách nhiệm, như vậy là đủ rồi. Tôi không thể nói là lúc đầu thích cậu được, nhưng nghĩ kỹ lại, đến giờ đã có cháu rồi thì việc cậu là trai hay gái cũng đâu còn quan trọng. Cậu là bố của Seul, và tôi công nhận điều đó. Cậu hoàn toàn xứng đáng.”
“Cảm ơn bà. Bà nói vậy làm tôi thấy nhẹ lòng hơn nhiều.”
“Thôi, vào nhà đi. Kéo dài nữa bố con lại làm ầm lên bây giờ.”
Chang Hwa vừa nói vừa đẩy nhẹ hai người họ vào trong. Nói nhiều lời ủng hộ Do Kwon quá nên giờ bà lại thấy ngại, còn hai người kia thì bật cười, để mặc bà đẩy đi.
“Đã hẹn giờ rồi mà giờ mới ló mặt đến à.”
“Có em bé mà bố, phải chờ lúc con bé hợp tác thì mới đi được chứ đâu dễ.”
“Nhưng cũng không nên để người lớn phải đợi như vậy.”
Yi Ryeong đảo mắt khẽ khàng, cứ như vừa gặp đã không chịu nổi nữa. Do Kwon huých nhẹ vào eo cậu.
“Cháu chào bác ạ.”
Anh đứng bên cạnh Yi Ryeong, cúi đầu chào lễ phép.
“Còn cái thằng này là ai nữa?”
“Bố! Làm ơn lựa lời mà nói giúp con cái.”
Yi Ryeong không thể nhịn được khi nghe bố gọi Do Kwon là “thằng này”. Cậu thở mạnh một hơi, cố gắng nuốt cơn giận xuống. Dù gì cũng không phải đến đây để cãi nhau.
“Là bố của Seul đó. Hay bố bị mất trí rồi?”
Và người không thể nhịn cũng không chỉ có mình Yi Ryeong. Chang Hwa nhìn chồng mình, lắc đầu ngao ngán vì cái sự ngốc nghếch của ông.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.