Vị Mặn Ngọt Của Các Ông Bố - Chương 117

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 117

“À, tôi nhớ ra rồi. Lúc đó ở nhà hàng, chính thằng đó đã nói nhăng nói cuội gì đó về chuyện là người nhà. Nhưng tại sao giờ nó lại mò đến tận đây?”

“Thật thô lỗ. Ông nên sửa cách nói chuyện đi. Người lớn rồi, còn nuôi cháu nữa mà nói năng kiểu gì thế?”

“Tôi mà thô lỗ chỗ nào hả?!”

“Sao lại hét toáng lên trước mặt con nít? Bộ tưởng tôi không biết hét chắc?”

Chang Hwa quay đầu đi, chán ngán trước cách hành xử của chồng mình. Rõ ràng hồi trẻ ông không như vậy, nhưng càng lớn tuổi, càng ngồi lâu trên cái ghế quyền lực, ông lại càng bị ám ảnh bởi thứ quyền uy vô nghĩa.

“Thôi được rồi, dù sao hôm nay cũng là buổi gặp mặt gia đình. Đuổi người ta đi đi.”

“Do Kwon là gia đình của con. Nếu có ai không thuộc về gia đình mà phải rời khỏi đây thì chắc chắn không phải là anh ấy. Nếu bố vẫn cố chấp đuổi anh ấy, cả con và Seul cũng sẽ đi.”

“Con không thấy chán với cái điệp khúc ‘gia đình’ đó à?!”

“Không, con không thấy chán.”

Yi Ryeong trả lời dứt khoát rồi quay sang bảo Do Kwon ngồi xuống ghế sofa. Cha cậu, ông Yoon Dong Guk, nhìn vợ mình với vẻ ngỡ ngàng. Dường như ông muốn bà nói gì đó. Nhưng Chang Hwa chỉ lặng thinh, tỏ ý không muốn can dự.

“Dù con có xem nó là người nhà hay không, thì đây vẫn là buổi gặp mặt của gia đình bố. Là dòng máu bố.”

“Vậy nên chúng con mới đang ngồi ở đây. Vì dòng máu của bố… cũng chảy trong người Do Kwon.”

“Con nói gì mà vớ vẩn vậy?!”

“Có gì vô lý đâu ạ? Một nửa gen của Seul là từ anh ấy. Trong khi chỉ có một phần tư là từ bố thôi.”

“Cái thằng mất dạy này!”

“Mấy đứa nhỏ đến chúc Tết mà làm rối tung cả không khí lên.”

“Là tôi làm rối à?!”

Dong Guk giờ đây đã thực sự nổi giận. Ông nhăn nhó đầy bất mãn, tỏ rõ sự khó chịu.

Yi Ryeong ôm trán, còn Do Kwon vẫn im lặng. Seul thì bắt đầu khóc thét lên vì sợ ông gào thét.

“Cái con bé này, lại khóc om sòm lên làm gì?!”

“Vì bố hét nên con bé mới khóc đấy ạ.”

“Thật chẳng vừa lòng chuyện gì cả!”

Chang Hwa thở dài như đã đoán trước mọi chuyện sẽ thành ra thế này. Bà nhìn Yi Ryeong với ánh mắt như muốn hỏi “Giờ con định làm gì đây?”, và Yi Ryeong chỉ có thể thở ra thêm một tiếng dài hơn nữa. Mới chỉ là chuyện Do Kwon đến đây thôi mà đã thế này, vậy cậu còn có thể nói gì thêm về mối quan hệ giữa họ?

“Nếu con đến đây làm bác không vui thì cho cháu xin lỗi. Nhưng với tư cách là bố của Seul và là người đã quyết định sẽ sống cùng Yi Ryeong cả đời, cháu nghĩ mình có trách nhiệm phải chào hỏi bác.”

“Cái… cái gì cơ?”

“Do Kwon à…!”

Trong lúc Yi Ryeong còn đang đắn đo thì Do Kwon đã lên tiếng trước. Không còn cúi đầu chịu đựng những lời lẽ xúc phạm như nãy giờ, anh ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Dong Guk mà nói rõ ràng:

“Cháu muốn sống cùng Yi Ryeong suốt đời, nên cháu cần sự đồng ý của bác.”

“Cái… cái thằng này đang nói gì vậy?!”

“Ý cháu là… cháu muốn kết hôn.”

“Cái trò nực cười gì thế này…!”

Phản ứng của Dong Guk hoàn toàn nằm trong dự đoán. Nhưng Do Kwon lại thấy nhẹ nhõm vì mình đã giữ được bình tĩnh khi nói ra điều đó.

“Chuyện này là thật. Con sẽ kết hôn với Do Kwon.”

Không thể để một mình Do Kwon gánh hết mọi thứ, Yi Ryeong cũng vội tiếp lời. Dong Guk nhìn họ sững sờ, miệng há hốc chẳng thể khép lại, dường như không tin nổi vào những gì mình vừa nghe. Ông nhìn sang Chang Hwa để tìm sự xác nhận, nhưng bà chỉ giữ vẻ bình thản.

“Không thể nào… là con trai… con trai mà lại….”

“Thời đại này rồi, chuyện đó có gì quan trọng đâu bố. Với lại, họ còn có cả con chung nữa. Đã có con rồi thì kết hôn đâu có gì lạ.”

“Con trai mà cưới con trai thì sao mà được?!”

“Có gì không được? Tôi cũng vẫn sống với ông đấy thôi. Còn họ yêu thương nhau, có con, sống hòa thuận… nhìn chẳng phải giống vợ chồng hơn chúng ta à?”

“Cái con đàn bà này… già rồi lú lẫn à?! Dù thế nào đi nữa, gán con trai với thằng đàn ông khác là chuyện gì không tưởng! Nếu lộ ra ngoài thì hình ảnh công ty sẽ ra sao?!”

“Lý do ông phản đối chỉ vì hình ảnh công ty thôi sao?”

Chang Hwa bật cười như không tin nổi vào tai mình. Bà tự hỏi tại sao ông vẫn chưa thấy chán cuộc hôn nhân đầy ngột ngạt này.

“Chỉ vì cái lý do đó mà chúng ta mới có được ngày hôm nay! Chỉ vì cái lý do đó mà cả nhà này mới có cơm ăn đấy!”

Giọng Dong Guk càng lúc càng lớn, kéo theo tiếng khóc của Seul cũng vang to hơn. Yi Ryeong ôm con đứng dậy để dỗ dành.

“Ôi trời, rối cả đầu! Mau dỗ cái đứa nhỏ đó đi!”

Trước tiếng quát tháo của ông, một người giúp việc vội tiến đến định bế Seul, nhưng Yi Ryeong ngăn lại.

“Để con, con sẽ dỗ con bé.”

Cậu bế con đi quanh phòng khách, vừa nhẹ nhàng vỗ lưng con vừa thì thầm an ủi. Seul đang khóc trong vòng tay Yi Ryeong, bỗng quay đầu nhìn Dong Guk rồi bật khóc to hơn. Có vẻ con bé không muốn ở gần ông chút nào.

“Con không muốn gặp ông à? Cố chịu một chút thôi con.”

Yi Ryeong thì thầm vào tai con bé, cố gắng giữ cho những lời này không lọt vào tai người khác.

“Không được. Phải lập tức sắp xếp cho Yi Ryeong đi xem mắt rồi kết hôn ngay.”

“Ai cho phép chứ?”

“Còn ai nữa! Tất nhiên là tôi!”.

“Cứ thử đi. Tôi sẽ ly hôn ngay. Bằng chứng ông ngoại tình thì đầy ra đấy, việc ly hôn chẳng khó khăn gì đâu. Mà chia tài sản ra thì một nửa cổ phần cái công ty ông tự hào kia cũng sẽ thuộc về tôi. Còn tiền bồi thường tổn thất tinh thần á? Cũng không ít đâu.”

“Cái, cái gì? Bà điên rồi à!”

Tiếng quát văng vẳng làm tai ai nấy đều ù cả lên. Do Kwon khẽ cau mày, còn Seul thì òa khóc to hơn nữa. Riêng Yi Ryeong quay người lại như muốn che chắn con khỏi người bố đang giận dữ.

“Không. Tôi không điên!”

Nhưng chỉ có Chang Hwa là không tránh ánh mắt chồng. Bà đứng bật dậy. Cả Yi Ryeong lẫn Do Kwon đều sững sờ nhìn bà.

“Nó là con tôi! Cả đời này tôi chưa từng giúp nó hạnh phúc, thậm chí chưa từng chăm sóc nó cho ra hồn, nhưng nó vẫn là con tôi! Tôi chọn đứng về phía con mình, vậy mà tôi là người điên à? Không, người điên là ông mới đúng!”

“Cái… gì cơ?”

“Chẳng phải thế sao? Suốt đời này, ông đã từng làm được gì tử tế cho con chưa? Chính vì thế mà ông mới đưa tiền cho cô của nó đấy thôi. Chẳng làm được gì, giờ lại bảo không đồng ý chuyện cưới xin? Nếu là tôi thì tôi cũng chẳng nghe đâu!”

Bà gào lên, và Dong Guk như bị đánh gục xuống ghế sofa. Đôi mắt ông chớp liên tục như thể không tin vào những gì vừa nghe được. Nhưng Chang Hwa thì chỉ thấy nhẹ cả lòng.

“Tôi nói sai chỗ nào? Trong lúc mải mê ngoại tình, ông coi nó như đã chết rồi, mặc kệ nó như không tồn tại. Rồi bây giờ lại mở miệng bảo phản đối vì là con trai trưởng ư? Nghe có hợp lý không? Người từng ruồng bỏ đứa con đó mới là kẻ không có tư cách phản đối chuyện cưới xin!”

Dong Guk không thể tin nổi những lời lẽ tuôn ra như thác lũ từ miệng Chang Hwa. Người phụ nữ vốn luôn lạnh lùng với ông lẫn con trai mình, ông tưởng bà sẽ sống dửng dưng như thế đến cuối đời.

Đây là lần đầu tiên kể từ sau khi Yi Ryeong chào đời và ông bị phát hiện ngoại tình, Chang Hwa mới nổi giận đến mức này.

“Ông đâu có quan tâm đến nó. Cả đời này sống cũng vậy thôi. Lần này cũng thế, cứ giả vờ như không biết gì rồi sống tiếp đi. Thế mà nó còn đến tận nơi để nói chuyện, chẳng thấy đáng quý sao?”

Nói xong, bà ngồi phịch xuống sofa với vẻ mặt bình thản. Sau khi trút hết tâm sự, bà thấy nhẹ nhõm đến lạ. Trong khi đó, Dong Guk chỉ ngồi bất động, ngơ ngác nhìn vợ như thể bà là người hoàn toàn xa lạ.

“Bà… nói thật đấy à? Bà định ly hôn thật sao?”

“Chúng ta sống như đã ly hôn từ lâu rồi, thì làm thật có gì mà không được?”

Dong Guk dường như bị chấn động, không nói nổi lời nào. Chang Hwa thoáng thấy khinh bỉ trong lòng. Có vẻ như cuối cùng thì, chuyện ly hôn là điều mà ông chẳng bao giờ thực sự muốn.

“Bác à….”

Do Kwon cẩn trọng cất tiếng gọi. Dong Guk vẫn còn thất thần, quay sang nhìn anh.

“Cháu tin rằng, khi Yi Ryeong ra đời, hẳn bác cũng từng có một khoảnh khắc cảm thấy hạnh phúc. Chính vì thế mà cháu muốn được bác chấp thuận. Cháu và Yi Ryeong đã học được rất nhiều khi cùng nuôi dạy Seul. Chăm sóc một đứa trẻ nhỏ không hề đơn giản, nó cần rất nhiều sự kiên nhẫn và tình thương. Có lẽ trước kia cũng từng có người đã làm vậy cho bọn cháu. Khi con bé ốm, cháu chỉ ước mình có thể thay nó chịu đau. Khi nó cười, cả thế giới như bừng sáng.”

Do Kwon liếc nhìn Yi Ryeong, cậu vẫn quay lưng lại và ôm chặt lấy Seul. Trong lòng anh dấy lên một nỗi lo. Liệu cậu có đang âm thầm khóc không?

“Cháu chỉ mong Yi Ryeong có thể sống hạnh phúc. Vì thế, cháu thật lòng mong bác có thể cho phép.”

Dù Yi Ryeong từng nói chỉ cần thông báo, Do Kwon vẫn hy vọng cha cậu có thể thừa nhận và cho họ lời chúc phúc.

“Ta….”

“Cứ cho phép đi. Ông đã bao giờ làm tròn bổn phận làm cha đâu. Coi như lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, ông thật sự làm điều đúng đắn.”

Trước lời vợ, Dong Guk cúi đầu trầm ngâm. Những suy nghĩ hỗn loạn lướt qua trong đầu ông.

“Ta… ta không biết nữa. Cứ cảm thấy chuyện này mình không nên đồng ý, nhưng lời mẹ nó nói cũng có lý. Bao năm qua ta sống như thể không có đứa con này, trước khi nó sinh ra thì ta cũng nghĩ đó là đứa con bị bỏ rơi rồi… nhưng giờ đây lại thấy thèm muốn cái danh ‘trưởng nam’….”

Ông ôm đầu, mặt đầy rối rắm. Rồi chẳng mấy chốc, ông như đã hạ quyết tâm, đứng dậy với vẻ mặt cứng cỏi. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía ông.

“Yi Ryeong, con hãy mở họp báo đi.”

“…Dạ?”

“Công khai chuyện con sống chung với người này, và cả chuyện con là con trai thứ hai của tập đoàn Seo Hak.”

“Cha, chuyện đó… là sao?”

Yi Ryeong ngơ ngác nhìn bố, không hiểu nổi ý định đằng sau. Do Kwon và Chang Hwa cũng chau mày nhìn ông với vẻ khó tin.

“Làm vậy thì bố sẽ chấp nhận. Đừng suy nghĩ theo cảm xúc. Dù sao bố cũng đã đối xử với con như đứa con không tồn tại. Chỉ là vì đứa bé mà bố thấy tham lam một lúc thôi. Bố vẫn muốn có nó, nhưng… hãy tổ chức họp báo, nói hết sự thật. Nhờ đó, hình ảnh tập đoàn Seo Hak có thể trở nên tiến bộ và văn minh hơn.”

“Ý bố là… lợi dụng con và Do Kwon để quảng bá cho công ty ạ?”

“Đúng thế. Cần gì cứ phải nhìn theo hướng tiêu cực. Biết cách đón đầu xu hướng, không chỉ nước ngoài mà trong nước cũng có thể xây dựng hình ảnh tốt đẹp. Bố sẽ liên hệ với phòng truyền thông để chuẩn bị buổi họp báo.”

“Bố thật là…!”

“Đây là một cuộc giao dịch. Hai đứa được bố chấp thuận, còn bố thì nhận được lợi ích từ đó. Cũng có thể tranh thủ mối quan hệ với các nghị sĩ đang thúc đẩy luật về quyền lợi của bạn đời. Cả công ty lẫn hai đứa đều không thiệt thòi gì, đúng không?”

Dong Guk đã lựa chọn làm một nhà kinh doanh chứ không phải người cha. Dù có chút dao động, ông vẫn quay trở về đúng bản chất vốn có của mình.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo