Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 118
“Vậy là vì bố nên cậu mới phải tổ chức họp báo thế này sao?”
“Dĩ nhiên đó là ý bố tôi. Còn nếu anh vẫn thấy không ổn, tôi sẽ không công khai đâu.”
Trên xe trở về, Do Kwon trầm ngâm giữa những dòng suy nghĩ nặng nề. Sau một trận khóc dai dẳng, Seul đã thiếp đi ở ghế sau, và họ trở lại nhà với bụng đói cồn cào, mang theo cả bát canh bánh gạo chưa kịp ăn cùng một đống hỗn loạn trong lòng.
“Nếu tôi thật sự không muốn thì bố cũng không làm gì được đâu. Mẹ đang đứng về phía mình mà.”
“Nhưng tôi vẫn chưa rõ. Trong lòng tôi, mọi thứ vẫn chia đôi. Tôi không thể xác định điều gì sẽ khiến Seul mệt mỏi hơn. Nếu sau này hối hận thì sao? Lúc đó sẽ chẳng còn cách nào quay lại được.”
“Tôi hiểu mà. Dù sao bố tôi cũng chỉ đồng ý nếu điều đó mang lại lợi ích. Ngay từ đầu, tôi đến gặp bố không phải để xin phép mà là để thông báo. Chỉ vậy thôi là tôi thấy đủ rồi.”
“Tôi ước gì cậu có thể quyết định thay tôi. Tự mình đưa ra quyết định này… thật sự mệt mỏi lắm.”
“Rồi sau đó sẽ đổ lỗi cho tôi chứ gì?”
“Ừm…”
“Ha ha, thành thật đấy.”
Vì đang lái xe nên không thể hôn Do Kwon, Yi Ryeong đành đưa tay nắm chặt lấy tay anh như một cách xoa dịu.
“Dù có bị anh trách móc, tôi cũng không sao cả. Bất kể quyết định ra sao, nếu sau này anh hối hận thì cứ trách tôi cũng được.”
“Nhưng thật ra… tôi không nghĩ là mình có thể trách cậu được. Làm sao trách cho nổi chứ.”
Do Kwon đáp lại bằng một giọng buồn buồn, làm tiếng cười của Yi Ryeong càng vang lên trong trẻo hơn.
Khi về đến nhà, họ bế Seul đang ngủ say, xách theo túi bỉm và hộp canh bánh gạo mà mẹ Yi Ryeong đã gói lại cẩn thận.
“Nhà mình cũng còn canh bánh gạo nấu sẵn mà.”
“Chắc phải ăn canh bánh gạo mấy ngày liền thôi.”
Họ nhẹ nhàng đặt Seul lên chiếc giường cũi nhỏ rồi đổ canh bánh gạo ra nồi để hâm nóng lại. Rõ ràng họ đã ra ngoài với ý định ăn trưa, nhưng rốt cuộc chẳng ai ăn được gì. Đói bụng quay về nhà, lại còn bị trì hoãn bởi tiếng khóc của Seul khi con bé chợt tỉnh giữa lúc chuẩn bị ăn nữa chứ. Dạo gần đây Seul rất tò mò với những gì người lớn đang làm nên cứ ngó nghiêng lên bàn ăn. Bởi vậy mà họ cũng chẳng thể ăn uống thoải mái.
Cứ thế, một người phải bế con chơi để người kia tranh thủ ăn thật nhanh.
“Sao con lại bám vào đó mà khóc vậy hả?”
Seul lồm cồm bò tới sát ghế sofa, vịn vào đó đứng lên rồi bất ngờ bật khóc. Yi Ryeong vừa bế con lên dỗ dành, con bé lại nín bặt và lập tức bò lại chỗ cũ.
“Anh thấy chưa?”
“Thấy gì cơ?”
“Cứ bám vào sofa rồi đứng lên khóc ấy.”
“Hôm qua cũng vậy mà. Tôi để ý thấy hình như con có thể đứng lên được nhưng chưa biết cách ngồi xuống, nên khóc để nhờ mình đỡ đó.”
Họ ngồi cạnh nhau, chăm chú theo dõi từng cử động của Seul. Con bé quăng vài món đồ chơi rồi lại bò về phía sofa, vịn tay lên đó như đang cố gắng nhìn xem trên đó có gì. Sau khi quan sát kỹ càng, con bé quay đầu lại nhìn hai người.
“Seul muốn gì thế? Hai bố giúp gì cho con nhé?”
“Appa! Abba!”
Sau vài tiếng gọi không có hồi đáp, con bé bắt đầu khóc ré lên. Yi Ryeong vội vã bế con lên dỗ.
“Không tự ngồi xuống được à? Hả? Con sợ ngã hả?”
Yi Ryeong đội chiếc mũ bảo hiểm xốp quen thuộc lên đầu con. Seul ra sức gỡ ra nhưng bị cài chặt nên đành chịu thua.
“Đội cái này thì có ngã cũng không đau nè.”
“Dù vậy, chắc con vẫn chưa biết ngồi một mình đâu.”
Họ tiếp tục xem Seul nghịch ngợm. Con bé vừa chơi đồ chơi vừa nhào tới ôm lấy hai bố, vừa khóc đòi bế, rồi lại nằng nặc đòi xuống, xuống xong lại bò về sofa đứng lên và tiếp tục khóc.
“Chà…”
“Chắc tiệc thôi nôi của Seul mình làm đơn giản thôi ha.”
“Dạo này nhiều người cũng chẳng tổ chức to tát gì đâu.”
“Nhưng ít ra cũng bày bàn tiệc truyền thống, làm nghi thức chọn vật rồi chụp vài tấm hình với gia đình chứ. Mình cũng làm vậy là được rồi. Chỉ mời mẹ thôi, chụp vài kiểu ảnh cùng nhau.”
“Còn bố cậu thì sao?”
“Bố sẽ tới chắc? Mà nếu có tới thì tôi cũng chẳng mặn mà gì. Hôm nay anh thấy rồi đó.”
“Nhưng ông ấy đang cố cho phép mình còn gì. Vậy thì phải nên mời chứ?”
“Cho phép gì chứ, đó là một cuộc mặc cả thì đúng hơn. Mà bọn mình còn chưa chấp nhận điều kiện đó. Thế thì sao gọi là đồng ý được?”
“Tôi không nghĩ vậy đâu.”
Do Kwon vừa nói vừa bế Seul đang níu lấy áo mình. Yi Ryeong đang cầm món đồ chơi con vừa quăng đi, nhìn anh chăm chú.
“Ông ấy luôn là người quá xa vời với cậu. Tôi nghĩ… sau những lời mẹ nói, ông mới nhận ra rằng chính ông mới là người chưa từng thật sự làm bố. Và chính vì thế, ông không còn có thể ở trong vai trò ấy nữa. Người chưa từng là bố thì làm sao có thể làm bố được?”
Do Kwon nhẹ nhàng vuốt mái tóc Yi Ryeong. Vì lý do để xem nhân vật trong tác phẩm tiếp theo sẽ thế nào, mái tóc ấy giờ đã dài ra trông thấy.
“Ở tình thế đó, ông ấy chẳng còn nhiều lựa chọn. Ông không muốn từ bỏ việc làm bố cậu, nhưng cũng không thể cứ khăng khăng đòi nhận lại vai trò đó. Vậy nên ông đã chọn điều tốt nhất mình có thể làm, đó là trở lại làm người quản lý. Là một CEO, nhưng vẫn là bố cậu. Tôi nghĩ ông ấy đã trao đi sự cho phép tốt nhất có thể.”
“Chỉ là suy đoán vô lý thôi. Anh hoàn toàn không hiểu gì về bố tôi cả. Ông ấy là kiểu người cực kỳ phức tạp, luôn tính toán thiệt hơn. Nhưng đồng thời cũng rất đơn giản, chỉ nghĩ đến cái lợi trước tiên thôi. Anh cứ nhìn cuộc đời bằng đôi mắt quá tốt đẹp.”
“Không phải vậy đâu. Vì là ba mẹ của cậu nên tôi mới nhìn theo hướng tốt đẹp.”
Yi Ryeong dang tay ôm cả Seul và Do Kwon vào lòng. Trái tim cậu đập thình thịch, rộn ràng không kiểm soát được.
Cậu thầm cảm ơn ông trời vì đã cho mình gặp được Do Kwon, vì bố của Seul chính là người đàn ông này. Bao nhiêu lần rồi cậu không nhớ rõ nữa. Cứ mỗi lần nghĩ đến điều đó, cậu lại thấy biết ơn.
***
“Trời đất ơi, nhìn con bé kìa! Thật không thể tin nổi. Con định khóc thật đấy à? Hửm?”
Ngay khi Chang Hwa vừa bước vào, Seul vui mừng tột độ vì bà đến nên lập tức bám lấy chân bà. Con bé vịn lấy cạnh ghế sofa, đứng dậy rồi níu lấy chân bà, mắt ngước lên ngắm gương mặt bà. Có vẻ con bé muốn ngồi vào lòng nhưng còn ngại ngần nên cứ đứng đó ngập ngừng.
Thấy lông mày con bé cụp xuống, miệng cũng hé ra như sắp bật khóc, Chang Hwa bật cười lớn.
“Từ lúc nào con bé thành ra thế này vậy?”
“Mới đây thôi ạ.”
“Ối trời, đúng là đồ nhát gan. Con gái nhà ta đúng là mít ướt rồi!”
Và thế là Seul bật khóc thật. Chang Hwa vội ôm con bé lên, mà chỉ một lúc sau, Seul đã nín bặt như chưa từng khóc, chuyển sang tò mò nghịch ngợm cái túi xách của bà.
“Càng gần đến sinh nhật thôi nôi thì trông con bé càng lớn rõ rệt.”
“Nghĩ lại hồi mới sinh ra, đúng là phát triển nhanh không tưởng được.”
“Nhìn kìa, con bé biết đưa tay ra, giữ thăng bằng rồi điều chỉnh tư thế nữa…”
Yi Ryeong không khỏi ngạc nhiên khi thấy Seul quỳ lên sofa, sờ vào túi xách của Chang Hwa, rồi khi cảm thấy không thoải mái lại tự điều chỉnh chân sang một bên.
Những cảm xúc ngỡ ngàng như thế này cứ liên tiếp xuất hiện trong lòng cậu. Nhớ lại khi Seul mới sinh, thật khó tin rằng con bé đã lớn được đến mức này.
“Con cứ nghĩ con bé sẽ mãi là con sâu nhỏ chỉ biết khóc thôi.”
“Cái gì mà sâu nhỏ chứ? Nói năng kiểu gì vậy!”
“Hồi đó con bé cứ bò lổm ngổm, bé xíu, ngoài việc khóc thì chẳng làm được gì. Như một cục đất sét mềm oặt, mỗi lần bế lên là con sợ đến phát run.”
“Giờ thì lớn quá trời rồi. Không hiểu từ bao giờ nữa.”
Chang Hwa khẽ nuốt nước mắt như đang cố kiềm lại nỗi xúc động. Yi Ryeong cũng thấy lòng mình rung động theo cảm xúc ấy.
“Thế đã quyết định thế nào về buổi họp báo chưa?”
“Chúng con quyết định sẽ tổ chức rồi ạ.”
“Thật á? Thật sự tổ chức à?”
“Thật ra con vốn muốn công khai rồi… Tuy con không thích việc phải làm vậy chỉ vì bố, nhưng Do Kwon cũng đồng ý.”
Ánh mắt Chang Hwa giờ chuyển sang Do Kwon. Anh đang bế Seul lên khi con bé định cho cái túi vào miệng.
“Từ khi Yi Ryeong đề cập đến chuyện đó, con đã suy nghĩ hơn một tháng. Nếu không công khai, có lẽ chúng con không thể giúp Seul vượt qua những tổn thương con bé phải chịu. Nhưng nếu nói ra sự thật, ít ra chúng con còn có thể ở bên để cùng con bé gánh lấy. Nghe nói mẹ phản đối… Thật sự xin lỗi mẹ.”
“Có gì phải xin lỗi mẹ chứ? Cha mẹ của con bé là hai đứa cơ mà. Các con đã suy nghĩ kỹ rồi mới đưa ra quyết định, mẹ tôn trọng điều đó. Vậy đã định ngày tổ chức chưa?”
“Bộ phận truyền thông muốn làm càng sớm càng tốt. Có vẻ họ muốn xong việc này trước khi ra mắt sản phẩm mới.”
“Trời đất…”
Bà lắc đầu tỏ ý không hài lòng. Mặc dù chính Yi Ryeong từng nói muốn công khai, nhưng việc bị tận dụng để hỗ trợ cho công ty rõ ràng khiến bà không vui.
“Đã vậy rồi thì, nhận được gì từ bố con thì cứ nhận hết đi. Ông ấy định tặng gì cho thôi nôi chưa?”
“Chưa nghe nói gì cả ạ.”
“Thì cũng phải xin ít tiền mặt hay tranh ảnh gì đi chứ. Ông ấy ôm lấy đống đó sống cả đời rồi, giữ làm gì nữa.”
“Con hiểu rồi ạ.”
Thấy Yi Ryeong trả lời vậy, Chang Hwa mới chịu nở nụ cười. Với bà, chỉ cần con trai mình được hạnh phúc là đủ. Bà đã coi như đứa con trai đã mất nay sống lại và quyết định sẽ để cậu được làm mọi điều mình muốn. Quyết định ấy đến giờ vẫn chưa thay đổi.
“Ôi trời, Seul đang bắt chước dọn dẹp đấy à?”
Con bé đang cầm chiếc yếm rơi dưới đất, lấy nó lau lau nền nhà, ngẩng lên nhìn bà Chang Hwa rồi lại toe toét cười, dùng những ngón tay vụng về tiếp tục chùi chùi sàn.
“Bọn con lau dọn bao nhiêu trước mặt con bé mà nó học theo hết thế kia.”
“Bây giờ cái gì con bé cũng muốn cho vào miệng nên con cứ phải lau sạch mọi thứ.”
“Đừng lau quá sạch. Không để trẻ tiếp xúc với vi khuẩn chút nào cũng không tốt đâu.”
Chang Hwa lại chơi với Seul như mọi lần. Dĩ nhiên con bé vẫn cứ muốn đi theo hai người bố. Mà để có chút tự do lúc này, hai người kia tuyệt đối không được để lộ mặt.
“Vào phòng đi, vào phòng ngay. Con bé mà thấy thì lại lăn xăn đi tìm.”
Bà đẩy cả hai vào phòng, và họ vừa cười vừa bị “đuổi” vào bên trong.
“Thế này thì ngủ được 30 phút chắc là kỳ tích đấy.”
“Chắc dậy nổi trong 30 phút không đấy?”
“Ừm… không chắc nữa…”
Do Kwon cười rồi kéo nhẹ Yi Ryeong vào lòng. Yi Ryeong cũng ôm chặt lấy lưng anh.
“Nhưng mà… Mấy giờ thì cho con ăn… Ôi trời ơi!”
Đúng lúc ấy, Chang Hwa mở cửa bước vào, thấy hai người ôm nhau trên giường thì vội vàng quay ra ngoài. Do Kwon và Yi Ryeong giật bắn người, lúng túng đẩy nhau ra. Cả ba người đều đỏ mặt rồi phá lên cười.
Tiếng cười của Chang Hwa vang lên từ bên ngoài, và cả hai người trong phòng cũng không nhịn được.
“Biết giữ ý chút coi!”
“Vâng ạ!”
Trong lời của Chang Hwa và câu trả lời của Yi Ryeong, tiếng cười vẫn cứ rộn rã không thôi.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.