Vị Mặn Ngọt Của Các Ông Bố - Chương 130 - Ngoại truyện 8


Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 130: Ngoại truyện 8

“Vì em không phải chồng hợp pháp của anh sao? Nên anh mới làm vậy à? Vì về mặt pháp lý, em không thể biết, cũng chẳng có quyền ngăn cản hay sao?”

“Xin lỗi, Yi Ryeong à. Đừng nói như vậy mà. Với anh, em là chồng anh mà. Sao lại nói những lời như thế chứ… Anh đâu có thật sự định làm vậy đâu. Chỉ là… chỉ là anh tò mò xem liệu có thể hay không nên mới hỏi thôi. Nếu thật sự phải mổ, thì tất nhiên anh đã nói với em rồi.”

Yi Ryeong bật cười khô khốc. Càng nghĩ, cậu càng không thể tin rằng nếu Do Kwon thực sự xem mình là chồng thì anh lại có thể hành động như vậy.

“Nếu anh báo cho em ngay trước khi phẫu thuật thì có ích gì? Lúc đó, nếu em bảo không được, anh có dừng lại không?”

“Yi Ryeong à… Anh thật sự chưa từng nghĩ tới chuyện đi xa như vậy đâu. Chỉ là tìm hiểu thôi. Thật mà.”

“Vậy sao anh lại muốn xin đơn thuốc hormone?”

“Anh không định lấy, chỉ là muốn biết từ bao giờ có thể bắt đầu dùng thôi. Dù hôm đó họ có bảo là có thể bắt đầu ngay thì anh cũng không lấy đâu.”

“Vậy em phải tin anh kiểu gì đây? Một người đến tận viện nghiên cứu mà không hề nói với em lấy một lời…”

“Anh xin lỗi. Xin lỗi thật sự. Chỉ là… anh nghĩ, nếu có thêm một đứa bé xinh xắn như Seul đang chờ đợi tụi mình đâu đó… thì… thì lòng anh như bị thúc ép vậy.”

“Nếu anh là phụ nữ, em cũng phản đối chuyện có thêm con.”

“Yi Ryeong à…”

Yi Ryeong bước tới, đứng đối diện với Do Kwon. Cậu ngập ngừng một lát rồi cất lời. Tình huống lúc này làm đầu cậu như muốn nổ tung. Do Kwon là người vô cùng quan trọng với cậu, và việc phải cãi nhau với người như thế khiến cho lòng cậu chao đảo, đau đớn không sao tả xiết.

“Không được. Cho dù nghĩ thế nào đi nữa, cũng không được.”

“Chỉ một lần thôi, em suy nghĩ lại được không? Seul xinh xắn biết bao, biết đâu lại có một em bé giống vậy đang chờ tụi mình. Một đứa bé khiến người ta muốn khóc vì quá đẹp, một đứa bé mà nếu có, anh sẽ không tiếc gì cả… Em thử nghĩ xem, nếu ngày đó Seul không được sinh ra thì sao?”

Dù biết giả định như vậy là vô nghĩa, nhưng đôi khi Do Kwon không thể ngăn mình nghĩ đến điều đó. Nếu một đứa trẻ xinh đẹp đến vậy bị tước mất cơ hội ra đời thì sao?

Nhưng Yi Ryeong vẫn cứng rắn. Dù có bao nhiêu đứa bé đáng yêu chờ đợi thì cậu cũng không muốn mạo hiểm để đánh đổi sự toàn vẹn của gia đình hiện tại.

“Sao anh có thể nghĩ như thế? Nếu ngược lại thì sao? Nếu anh gặp chuyện không may trong quá trình đó thì sao? Anh biết là dù an toàn thì vẫn có người mất mạng mà. Nếu chẳng may người đó là anh thì sao? Khi ấy đứa bé còn chưa ra đời, và Seul với em sẽ mất anh mãi mãi. Thế thì tụi em phải sống sao?”

“Nhưng… cũng có thể mọi chuyện sẽ ổn mà.”

“‘Có thể ổn’ cũng có nghĩa là ‘có thể không’ đúng không!”

Yi Ryeong hét lên, gương mặt như sắp bật khóc. Những căng thẳng bị chôn giấu bấy lâu dường như ồ ạt trở lại, hơi thở bắt đầu gấp gáp. Do Kwon hoảng hốt ngồi xuống cạnh Yi Ryeong và vỗ nhẹ vào lưng cậu.

“Yi Ryeong à, từ từ thở nào. Từ từ.”

Cố làm theo lời anh, Yi Ryeong siết lấy tóc mình, cố lấy lại nhịp thở đều đặn. Mọi chuyện phải giải quyết thế nào đây?

“Nếu anh muốn có con đến vậy thì để em làm.”

“…Hả?”

Yi Ryeong lên tiếng. Nếu việc có con quan trọng đến mức Do Kwon sẵn sàng chấp nhận nguy hiểm cho cơ thể mình thì người không thể chịu được việc anh bị tổn thương là Yi Ryeong, vậy nên chính cậu sẽ làm điều đó. Như vậy chẳng phải sẽ giải quyết được mọi chuyện sao?

Cậu chợt ngẩng lên như vừa tỉnh ngộ, nhìn thẳng vào mắt Do Kwon mà nói.

“Để em làm. Ai trong hai ta làm cũng giống nhau thôi mà.”

“Yi Ryeong à, chuyện đó…”

“Em không sống nổi nếu không có anh. Em không sống đâu. Dù có Seul, dù có thêm đứa bé nữa, cũng vậy thôi. Em không chịu nổi chuyện đó. Anh có thể sống mạnh mẽ dù chỉ một mình nhưng em thì không. Nếu ngày xưa không gặp được anh, em đã chết đâu đó trong vài năm rồi cũng nên. Em là như thế đấy. Vậy nên… để em làm.”

“Không được. Em làm thì không được.”

Do Kwon vội túm lấy tay Yi Ryeong. Bàn tay siết chặt như sợ mất cậu làm Yi Ryeong cảm thấy kỳ lạ… nhưng nhẹ nhõm.

“Tại sao em phải làm chuyện đó chứ? Nguy hiểm, đau đớn, cơ thể cũng bị tổn hại. Sao em lại phải gánh lấy điều đó vì anh?”

“Vậy sao anh lại định bắt chồng em làm điều đó?”

“…Anh xin lỗi. Xin lỗi thật sự. Anh không nghĩ là em sẽ ghét đến mức này.”

Do Kwon ôm chặt lấy Yi Ryeong. Cậu chỉ khẽ đáp lại cái ôm ấy.

“Nếu anh muốn làm thì em sẽ phản đối đến cùng. Nhưng nếu anh thật sự muốn có đứa thứ hai thì đồng ý là để em làm. Chỉ như vậy em mới đồng ý.”

Lời nói ấy vang lên trong vòng tay Do Kwon. Anh lại càng siết chặt cậu hơn và khẽ lắc đầu.

Tại sao nhỉ? Từ đầu đến cuối, Do Kwon luôn nghĩ rằng đó là phần việc của mình. Dù Yi Ryeong cũng yêu Seul rất nhiều, nhưng anh luôn cho rằng mình là người yêu con hơn. Và nếu có con thêm lần nữa, đương nhiên người hy sinh cũng nên là anh.

Khi Yi Ryeong phản đối, anh cũng chỉ nghĩ đơn giản rằng đó là vì cậu không yêu Seul đến mức đó. Nhưng vừa nghe cậu nói sẽ làm thay mình, đầu óc anh như bị ai gõ một cú thật mạnh.

À, thì ra là thế. Vì vậy em mới phản đối.

Không phải vì yêu ít hơn, mà là vì nếu việc đó liên quan đến thân thể của người mình yêu thì mới đau đớn đến thế. Vì đó là lựa chọn của bản thân nên Do Kwon mới dễ dàng chấp nhận, còn nếu là Yi Ryeong thì… anh cũng sẽ phản đối bằng mọi giá.

“Em sẽ đến viện nghiên cứu. Tư vấn lại về điều trị hormone và mức độ an toàn…”

“Không. Không cần đâu. Anh cũng không muốn nữa. Anh không muốn em bị đau, cũng không muốn có rủi ro nào. Xin lỗi. Anh đã quá ích kỷ.”

Do Kwon ôm lấy Yi Ryeong, khẽ nói. Anh luôn cho rằng chuyện này thuộc về phần mình, chưa từng nghĩ đến việc đảo vai. Nhưng khi cục diện thay đổi, quá nhiều suy nghĩ chợt ùa về.

“Anh sẽ không nhắc lại chuyện này nữa chứ?”

“Ừ. Anh hứa.”

“Nếu thật sự muốn có con, tụi mình có thể suy nghĩ đến việc… nhận nuôi.”

***

“Seul à, con biết nói rồi mà, sao lại cứ thế hả?”

Do Kwon vừa nói vừa bế Seul đang bám lưng ghế sofa trèo lên trèo xuống. Anh đã đặt một bậc thang nhỏ để con bé có thể tự leo, nhưng mỗi khi anh mải việc, Seul lại cứ bò ra mép sofa và nằm thẳng người nhìn chằm chằm anh.

Con bé biết nếu nằm sát mép như thế, anh sẽ lo mình ngã mà chạy tới ngay, thành ra cứ lấy cách đó để gọi anh.

“Bố cũng phải làm việc nhà chứ. Không có bố Yi Ryeong ở đây giúp mà.”

“Áp-ba! Áp-ba~!”

“Seul cũng nhớ bố Yi Ryeong hả?”

Seul gật đầu. Do Kwon ôm chặt lấy con bé.

Từ hôm đó, sau cuộc cãi vã ấy, Yi Ryeong đã rời đi vội vã đến trường quay mà chưa kịp nhìn Seul cho đàng hoàng. Hai người đã giảng hòa và cũng hứa sẽ không nhắc lại chuyện đó, nhưng dường như vẫn còn điều gì đó chưa kịp buông xuống.

Seul thì chẳng hiểu gì, nhưng vẫn phải ở nhà cùng Do Kwon suốt mấy hôm sau. Tuy thỉnh thoảng vẫn ghé chơi nhà Sang Yoon hay đến khu vui chơi trẻ em, nhưng Do Kwon biết sự vắng mặt của Yi Ryeong là điều thiệt thòi với Seul.

Anh nhìn Seul đang đưa tay chìa cho mình một món đồ chơi, lòng bỗng thấy nghẹn lại.

“Seul à… nếu có em bé thì con thấy sao?”

“Không thích.”

“Con biết em bé là gì không?”

Seul không trả lời, chỉ khẽ vặn người rồi lạch bạch chạy về phía đống đồ chơi khác.

“Nhận nuôi”…

Câu nói mà Yi Ryeong buông ra hôm ấy cứ lơ lửng mãi trong đầu Do Kwon. Lịch quay phim của Yi Ryeong đã gần kết thúc, sắp tới khi cậu trở về, họ sẽ phải nói chuyện nghiêm túc về điều đó. Trước lúc ấy, anh muốn sắp xếp lại mọi suy nghĩ trong lòng mình.

Anh cúi xuống nhặt từng món đồ chơi mà Seul vừa ném ra rồi ôm con vào lòng, hôn chụt chụt lên má.

“Ai cho phép con xinh thế này hả, hm?”

Seul bật cười khanh khách khi bị bố hôn lia lịa. Trong lòng Do Kwon vẫn còn mong có thêm một đứa bé dễ thương như vậy, nhưng những định kiến và nỗi lo về việc nhận con nuôi cứ chồng chéo lên nhau trong đầu anh…

Suy cho cùng, ngay cả bản thân anh cũng là một đứa trẻ được nhận nuôi. Bố mẹ nuôi mất sớm nên ký ức về họ chẳng còn rõ ràng, anh chỉ biết rằng họ là những người tốt. Nếu anh có thể trở thành một gia đình ấm áp như thế cho một đứa trẻ khác, nếu có thể đền đáp lại chút ký ức mờ nhòa mà bố mẹ nuôi đã để lại thì tốt biết bao. Nhưng rồi trong lòng anh lại thoáng có một nỗi lo. Lỡ như đứa trẻ vì không phải con ruột mà sinh ra chệch hướng thì sao?

“Ba ơi, ba ơi!”

“Hử? Có chuyện gì vậy, Seul à?”

Seul lại một lần nữa trườn khỏi vòng tay của Do Kwon, chạy đi lấy một con thỏ bông rồi nhét nó vào lòng anh. Sau đó con bé nhún nhảy tại chỗ đầy sốt ruột. Không hiểu chuyện gì, anh nghiêng đầu nhìn thì thấy con bé đang ưỡn người ra phía sau, uốn éo lắc lư cái mông một mình.

Do Kwon không nhịn được, bật cười thành tiếng. Anh liền hát cho con nghe bài đồng dao về thỏ mà dạo này Seul rất thích.

“Con thỏ trên núi, ơi thỏ con…”

Vừa nghe tiếng anh cất lên, Seul liền đứng dậy, cái mông nhỏ xíu lắc qua lắc lại đầy hứng khởi theo nhịp điệu. Nhìn đứa trẻ mắt lim dim cười toe toét, vừa lắc vừa nhảy, niềm vui cứ thế lan khắp người anh.

Những lúc như thế này, anh cảm nhận rõ rệt rằng Seul đã lớn lên rất nhiều. Con bé giờ đã là một “người hoàn chỉnh” rồi.

Do Kwon tiếp tục hát hết bài này sang bài khác, vừa hát vừa vỗ tay cổ vũ cho đến khi Seul thỏa mãn. Anh cũng không quên ghi lại những khoảnh khắc đáng yêu này bằng video.

Không biết học ở đâu mà Seul bắt chước được đủ kiểu vũ đạo kỳ quặc, cứ thế mà nhún nhảy một hồi lâu. Cuối cùng, con bé ngồi phịch xuống sàn, có vẻ đã dùng hết năng lượng, thở dài “Ehu~” như một người lớn thực thụ.

“Trời ơi, đáng yêu quá đi mất!”

Vừa nói, anh vừa hôn con tới tấp như muốn cắn yêu con bé một cái. Rồi anh nhanh chóng gửi video đó cho Yi Ryeong.

“Ba ơi! Ba ơi! Ding ding!”

Vừa thấy điện thoại của Do Kwon, Seul lại gọi lớn.

“Con muốn ding ding hả?”

Dù không chắc con có đang bắt chước tiếng chuông báo cuộc gọi video không, nhưng Seul gọi việc gọi video là “ding ding”. Bởi từ trước đến giờ, con bé chỉ video call với một người duy nhất là Yi Ryeong. Mỗi lần con đòi "ding ding" là y như rằng đang nhớ bố Yi Ryeong.

Do Kwon ôm chặt lấy Seul, để con bé cầm lấy điện thoại như mong muốn. Đúng lúc ấy, chuông gọi video từ Yi Ryeong vang lên.

“Ding ding! Ding ding!”

Anh lập tức nhấn nút nhận cuộc gọi.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo