Vị Mặn Ngọt Của Các Ông Bố - Chương 18

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 18
Yi Ryeong đã phải tắm bằng nước lạnh để xoá sạch những suy nghĩ lộn xộn trong đầu về chuyện “với Do Won thì chắc không sao đâu”. Dù biết đối phương là gay, nhưng Yi Ryeong – người vốn thích tiếp xúc da thịt với người khác – lại hiếm khi thân thiết với ai ngoài người khác giới. Cậu cũng hiểu rất rõ rằng các mối quan hệ với người khác giới của mình đều chẳng tốt đẹp gì. Vậy nên, cậu không thể tránh khỏi những suy nghĩ điên rồ thoáng qua, khi đã sắp xếp lại mọi thứ trong đầu, mọi thứ càng trở nên rõ ràng hơn.
Dù ban đầu hơi lúng túng, nhưng chỉ một lúc sau, Yi Ryeong đã quên bẵng đi và cảm thấy rất thoải mái khi bước ra khỏi phòng tắm, thậm chí còn ngân nga một điệu nhạc vui vẻ.
“Cậu đi cẩn thận nhé.”
“Không cần nhắc tôi.”
Cậu mỉm cười, đáp lời Do Won khi anh tiễn cậu ra cửa. Yi Ryeong bật cười khi thấy cánh tay em bé cứ vung vẩy trong không trung, bởi nó trông như đang thực sự vẫy chào cậu vậy.
Cậu lái xe đến quán rượu quen thuộc. Nhân viên đỗ xe nhận ra cậu, lập tức chào hỏi. Nếu là bình thường, Yi Ryeong có thể sẽ bỏ qua, nhưng hôm nay cậu lại gật đầu nhẹ nhàng đáp lại. Ánh mắt bất ngờ nhìn cậu cũng không làm cậu thấy khó chịu như mọi khi.
Vượt qua tiếng nhạc xập xình ồn ào, cậu bước vào căn phòng quen thuộc.
Buổi nhậu hôm nay thật vui vẻ. Đã lâu lắm rồi cậu mới cười và uống rượu thoải mái như vậy. Có lẽ là do cậu giúp Do Won chăm sóc đứa bé hoặc cái cảm giác mình đã làm được điều gì đó đáng giá, nên tâm trạng cậu nhẹ nhõm hơn hẳn. Chiến thắng Do Won trong vụ máy pha sữa cũng khiến cậu cảm thấy phấn khởi. Nếu tâm trạng cứ dễ chịu thế này, cậu nghĩ có khi đêm nay sẽ ghé thẳng khách sạn với ai đó cũng chẳng sao.
“Nghe bảo nhà có con nhỏ hả?”
Một giọng nói vang lên, ai đó ngồi xuống bên cạnh cậu. Yi Ryeong giữ nguyên nụ cười trên môi, nhìn thẳng vào người kia.
‘Ai vậy nhỉ?’
Một gương mặt quen thuộc, có vẻ là người hay xuất hiện ở những buổi nhậu, nhưng tên thì cậu không nhớ ra.
Dù thấy người đó tỏ vẻ thân thiết rất giả tạo, nhưng Yi Ryeong chỉ khẽ cười và gật đầu.
“Mọi người cứ đồn cậu thay đổi rồi. Đúng là lớn thật rồi. Con bé dễ thương không? Tôi thì cứ ở gần trẻ con là phát điên thôi.”
Giọng điệu cợt nhả làm nụ cười của Yi Ryeong chợt cứng lại. Nhưng vì không muốn phá hỏng tâm trạng tốt của mình, cậu đáp lại qua loa.
“Ồn lắm, khóc cả ngày trời.”
“Ai mà ngờ được Yoon Yi Ryeong lại ở nhà chăm con cơ chứ?”
Nhìn tên kia cười khoái trá, bầu không khí quanh bàn nhậu như đóng băng lại. Mọi người bắt đầu quay sang Yi Ryeong, ánh mắt dè chừng.
Dù sao vị trí này ai cũng có thể thay thế, chưa kể còn khiến Yi Ryeong khó chịu thì càng dễ dàng bị loại khỏi cuộc chơi. Tiền rượu là do cậu chi, người ta tụ tập quanh cậu, tạo ra những buổi nhậu như thế này.
Không ai nhớ chính xác những buổi nhậu như thế bắt đầu từ bao giờ, nhưng chắc chắn đã có từ trước khi cậu nổi tiếng. Khi Yi Ryeong trở thành người của công chúng, việc tham gia vào các buổi tiệc càng trở nên khó khăn hơn. Dù mọi người gọi cậu là bạn, nhưng sự thật là họ vẫn luôn dò xét cậu mọi lúc mọi nơi.
Người ngồi cạnh khẽ kéo tay cái tên vẫn đang vô tư hàn thuyên, nhưng hắn gạt ra như thể không hiểu lý do.
“Ừ, ai mà nghĩ được tôi lại nuôi con. Cậu muốn nhận nuôi nó không?”
“Con thì không, còn mẹ nó đâu rồi?”
“Không đọc báo à? Cả người kia cũng là đàn ông.”
“Cái gì? Thật hả? Cảm giác sống với đàn ông thế nào? Cậu thử lần nào chưa?”
Yi Ryeong ngẩng lên, nhìn thẳng vào hắn với ly rượu trên tay. Cậu không bận tâm khi có ai đùa cợt mình, nhưng Do Won thì không đáng bị đối xử như thế.
“Nghe nói là con gái? Thế thì, nếu nuôi nó đến…”
Trước khi hắn kịp nói hết câu, Yi Ryeong đã đập thẳng ly rượu vào đầu hắn. Tiếng la hét và tiếng kêu thất thanh vang lên từ xung quanh, nhưng Yi Ryeong chỉ nhìn chằm chằm vào tên khốn trước mặt.
Sự tức giận khiến đầu ngón tay cậu run lên. Cảm giác ghê tởm này, đã bao lâu rồi cậu mới cảm nhận lại? Đáng kinh tởm đến mức khó mà nhớ nổi.
“Mày biết tao là ai không?”
“Đéo biết mày là ai, mà tao cần biết làm gì?”
Hắn định vung chai rượu lên tấn công Yi Ryeong, nhưng những người xung quanh đã can ngăn kịp thời, tạo cơ hội cho cậu dội cả chai rượu và đá lạnh lên đầu hắn.
“Toàn thân mày là rác rưởi, tao không chắc là rượu này có tác dụng không, nhưng ít nhất cũng tiệt trùng được một chút.”
Cuối cùng, cậu ném cái chai rỗng vào ngực hắn rồi nhấc áo khoác lên.
“Yi Ryeong, về sớm vậy?”
“Mày thử hỏi xem uống nổi nữa không?”
Cậu đẩy nhẹ ngực người bạn đang định giữ mình lại và bước ra ngoài. Một vài người cũng theo sau cậu.
“Yi Ryeong à, không thể cứ bỏ đi thế này.”
“Mày lo gì. Tao trả tiền rồi, cứ nhậu đi.”
“Đâu phải lo tiền bạc.”
Dù nói vậy, nhưng chẳng ai thật sự cố ngăn anh lại. Yi Ryeong cảm thấy mọi thứ đều thật vớ vẩn, nhưng cứ ở lại thêm chỉ tổ lãng phí thời gian.
“Để tao dỗ dành thằng đó cho. Dù sao mọi người cũng nghe hết những lời rác rưởi hắn nói. Hắn chỉ cần gây sự một lần nữa là bị bố mẹ đuổi ra đường thôi, chẳng dám làm to chuyện đâu.”
“Ừ, làm vậy đi.”
Yi Ryeong đẩy nhẹ những người bạn đang cố theo mình ra, rồi đứng cạnh chiếc xe của mình. Tâm trạng vốn đang tốt của cậu bỗng chốc bị ném thẳng vào đống rác.
‘Đáng lẽ phải đập vỡ đầu thằng đó bằng chai rượu mới đúng.’
Cậu chưa bao giờ cảm thấy mối quan hệ bạn bè của mình tệ như lúc này. Yi Ryeong rút điện thoại ra, định gọi xe dịch vụ, rồi lại chợt khựng lại. Cậu mở cửa xe, lấy từ ngăn chứa đồ bên ghế phụ một gói thuốc lá.
Đã lâu đến mức Yi Ryeong không nhớ lần cuối cùng cậu hút thuốc là khi nào. Không phải vì cậu có ý định bỏ thuốc, mà ngay từ đầu thuốc lá đã chẳng phải thứ hợp với cậu. Trong những buổi nhậu, khi mọi người cùng nhau ra ngoài hút thuốc, cậu cũng chỉ vô tình tham gia cho có lệ. Nhưng Yi Ryeong chưa bao giờ thấy thuốc lá có vị ngon hay bổ béo gì, nên dần dần cậu cũng tự nhiên mà rời xa nó.
Yi Ryeong rút ra một điếu, châm lửa. Có lẽ do lâu không hút, hoặc do thuốc để quá lâu, hương vị không còn được như trước, nhưng Yi Ryeong vẫn hít một hơi sâu, cảm nhận nicotin tràn ngập trong phổi.
Khi cậu từ từ thở ra, những ký ức về cảm giác mà thuốc lá từng mang lại ùa về. Dải khói mở ảo như tượng trưng cho một tiếng thở dài khiến cậu cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Thuốc lá giống như một chiếc máy có tác dụng lọc đi tất cả những sự ngu ngốc và cặn chất trong cuộc sống đầy rác rưởi của cậu. Một kẻ đầu đất, vô vọng, nhưng bỗng một ngày, lại trở thành một người chứa đựng đầy nỗi đau và suy tư.
“Ôi trời, làm thế này sẽ không tốt cho em bé đâu.”
Như chợt nhớ ra điều gì, Yi Ryeong vứt điếu thuốc vừa mới hút được vài hơi xuống đất rồi nhanh chóng ngồi vào ghế phụ.
Cậu bắt đầu thấy lo lắng. Cậu vừa thở hắt ra đợt khói thuốc cuối cùng, vừa nhìn ra ngoài cửa sổ với sự bồn chồn.
May mắn là không phải đợi lâu. Người lái xe dịch vụ đến rất nhanh. Dường như đối phương có nhận ra cậu nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, khởi động xe và bắt đầu lái đi.
Chiếc xe lao nhanh trên đường. Khi đến nơi, Yi Ryeong không thèm chào hỏi, chỉ vội vàng chạy vào nhà.
Đứng trước cửa, cậu hít một hơi sâu, rồi nhấn chuông.
“Ai đấy?”
Giọng của Do Won vang lên. Cậu biết chắc chắn anh sẽ nhìn thấy mình qua màn hình camera. Sau một khoảnh khắc với tiếng “Chờ chút nhé,” thì tiếng khóa cửa kêu lên, Do Won xuất hiện, bế đứa bé trên tay, nhìn cậu ngạc nhiên.
Ánh đèn sáng chói và trang phục thoải mái của Do Won, cùng với dáng vẻ tò mò của bé trong vòng tay anh, ngay lập tức thu hút ánh nhìn của Yi Ryeong.
“Sao nay cậu về sớm vậy? Mà tự nhiên cậu bấm chuông làm gì thế?”
Không hiểu sao, Yi Ryeong thấy nhớ khoảnh khắc có người chào đón mình về nhà, lâu rồi cậu không có cảm giác này. Có lẽ, ký ức cha mẹ chào đón cậu cũng đã dần mờ đi theo năm tháng cậu trưởng thành.
“Chỉ là… đột nhiên muốn vậy thôi.”
Dù rất muốn nói rằng cậu nhớ anh và em bé, nhưng cuối cùng Yi Ryeong chỉ bước nhanh vào nhà, khiến Do Won nhăn mặt.
“Cậu đổ rượu lên người à? Mùi nồng quá.”
Yi Ryeong nhìn xuống người mình. Quần áo cậu có hơi ướt. Chắc lúc đổ rượu lên tên khốn đó có mấy giọt không may bắn lên người cậu. Yi Ryeong không nhận ra điều này, nên bối rối phủi nhẹ quần áo.
“Cả mùi thuốc lá nữa phải không?”
Có lẽ vì hầu hết thời gian anh đều ở nhà với đứa bé, không ra ngoài nên Do Won nhạy cảm hơn với mùi hương lạ. Anh nhanh chóng nhận ra và lùi lại vài bước.
Nếu là người khác, có lẽ Yi Ryeong đã cảm thấy khó chịu với hành động đó, nhưng lần này, cậu không hề tức giận. Thậm chí, cậu còn ngượng ngùng lùi lại.
“Lâu lắm rồi tôi mới hút, mà chỉ đúng hai hơi thôi…”
“Nhanh đi tắm đi. Quần áo để tôi đem ra giặt cho.”
“À, ừ.”
Yi Ryeong vội vã vào phòng, thay đồ rồi bước vào phòng tắm. Khi cậu tắm xong và bước ra thì đã không còn thấy bộ đồ ám mùi thuốc lá và rượu nữa.
“Con bé ổn chứ?”
“Chỉ một chút thế này không sao đâu.”
Yi Ryeong tiến về phía đứa trẻ đang nằm trên đệm giữa phòng khách. Vào mấy hôm thời tiết như thế này, sàn nhà thường rất lạnh, nếu không đi dép thì sẽ vô cùng khó chịu. Nhưng nhờ có đứa bé nên nền nhà trở nên ấm hơn bao giờ hết. Cái đệm ấm áp đó là nơi mà em bé đang nằm, chân tay bé tí xiu không ngừng ngọ nguậy, đôi mắt tròn xoe đáng yêu liên tục nhìn ngắm xung quanh.
“Nhóc con, bố tắm xong rồi đây.”
Có lẽ vì đã uống rượu nên Yi Ryeong lại thấy đứa trẻ trước mặt đáng yêu hơn bao giờ hết. Cậu đặt mặt mình lên bụng bé và thở dài một hơi.
‘Đáng lẽ phải giết chết thằng khốn đó, ít nhất cũng nên xé toạc miệng nó.’
Sự ấm áp của em bé thật dễ chịu, nhưng có vẻ nó không thích đầu của Yi Ryeong, nên bắt đầu mè nheo.
“Xin lỗi, xin lỗi con nhé. Bố sai rồi.”
Cậu ngay lập tức bế em bé lên, nhưng dường như đã quá muộn vì nó đã bật mode khóc quấy dữ dội. Nhưng kỳ lạ làm sao, dù những âm thanh inh ỏi đó đang khuấy động màng nhĩ cậu, Yi Ryeong lại cảm thấy tâm trạng mình dịu đi như thể những tiếng khóc đó đã cuốn trôi đi tất cả những cảm xúc tồi tệ của cậu.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo