Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 19
“Nay cậu xong việc sớm vậy à?”
“Ừ, đại khái là thế.”
“Cậu vào phòng nghỉ ngơi đi, chắc cũng mệt lắm rồi.”
Do Won bế đứa bé đang mè nheo lên. Dường như nó chỉ không thích cảm giác đầu của Yi Ryeong, bởi ngay sau đó, tiếng khóc cũng dừng lại.
“Nhóc con làm tôi tỉnh ngủ luôn rồi.”
Dù nói vậy, Yi Ryeong vẫn nằm lăn ra ngay cạnh chỗ đứa bé từng nằm. Nằm trên sàn nhà ấm áp, cậu cảm thấy cơ thể mình tan ra, mắt cũng bắt đầu híp lại.
“Nếu cậu muốn ngủ thì vào phòng ngủ đi.”
Do Won cúi xuống, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu mà khuyên bảo.
Cảm nhận được người đến gần, Yi Ryeong mở mắt và liếc nhìn Do Won cùng em bé. Cậu vươn tay ra, nắm lấy bàn chân nhỏ bé đang đung đưa trong vòng tay của Do Won. Bàn chân nhỏ xíu đó có đầy đủ ngón và móng chân, thật ngạc nhiên làm sao.
Sự thật rằng đây là con gái mang trong mình dòng máu của cậu khiến cậu có chút ngỡ ngàng. Lần đầu tiên, Yi Ryeong cảm nhận điều đó rõ ràng khi nhận thấy các ngón chân dài và bắp chân của bé giống hệt mình.
“Chân nó giống y hệt tôi này.”
“Không thì giống ai nữa chứ.”
Yi Ryeong liếc nhìn Do Won. Những lời mà kẻ điên kia nói trước đó chợt vang lên trong đầu cậu. Nếu không phải do cách sống tệ hại của mình, có lẽ cậu đã không phải nghe những lời lẽ như thế. Cậu cảm thấy hối hận về những chuyện đã xảy ra mà bản thân không nhận ra.
“Xin lỗi anh.”
Yi Ryeong lẩm bẩm một lời xin lỗi. Đó là một lời xin lỗi bất ngờ khiến Do Won không biết phải phản ứng thế nào. Sự im lặng ấy làm Yi Ryeong cảm thấy lúng túng, cậu định đứng dậy nhưng lại bị Do Won giữ lấy tay.
“Sao…?”
“Chờ chút.”
Bàn tay ấm áp của Do Won chạm vào trán của Yi Ryeong. Cậu ngước nhìn anh, ánh mắt bối rối, nhưng Do Won lại trông rất nghiêm túc.
“Cậu đang sốt đấy, vào phòng nằm nghỉ đi.”
Do Won đặt đứa bé xuống đệm rồi vội vã kéo tay Yi Ryeong.
“Hả? Tôi sốt sao?”
Yi Ryeong tự đặt tay lên trán mình. Vì khi say rượu nên cảm giác da thịt có phần đờ đẫn hơn mọi khi, nên cậu cũng không chắc mình có sốt hay không.
“Cậu nằm xuống đi, tôi đi lấy nhiệt kế.”
Yi Ryeong nằm xuống giường, đầu óc hơi mơ màng. Yi Ryeong nghĩ rằng mình chỉ say rượu chứ không nghĩ đến việc bị sốt.
‘Mình thật sự bị ốm sao?’
Cậu sờ vào mặt mình nhiều lần nhưng gần như không cảm nhận rõ được điều gì.
‘Chắc do tắm nước lạnh? Hay là do rượu đổ lên người rồi ra ngoài hút thuốc? Hôm nay trời cũng khá lạnh mà.’
Khi đang cố tìm lý do, mắt cậu dần khép lại, và cậu suýt chìm vào giấc ngủ nếu không phải vì Do Won quay lại phòng với đủ thứ trên tay.
“Để tôi xem nào.”
Nhiệt kế chạm vào tai cậu, phát ra một tiếng bíp ngắn.
“Cậu sốt rồi. Tôi có mang theo thuốc cảm từ hộp thuốc khẩn cấp, nhưng… ôi không, thuốc hết hạn rồi.”
Do Won đặt hộp thuốc xuống và lấy một chiếc khăn ướt nhúng nước lạnh, nhẹ nhàng lau trán cho Yi Ryeong.
Lúc này, khi khăn lạnh chạm vào, cậu mới bắt đầu lờ mờ nhận ra nhiệt độ cơ thể mình nóng đến mức nào.
“Để sáng mai khi giúp việc đến, tôi sẽ đi mua thuốc cho cậu. Giờ thì uống chút nước ấm đi rồi ngủ nhé.”
Dù không muốn ngồi dậy, nhưng Do Won vẫn nhẹ nhàng đỡ cậu ngồi lên. Cậu hơi ngạc nhiên khi thấy bản thân mình ngoan ngoãn làm theo, bởi bình thường cậu sẽ nổi cáu nếu ai đó làm phiền mình như vậy.
“Ít nhất uống một nửa đi.”
“Tôi uống rồi mà.”
“Được rồi, giờ thì nằm nghỉ đi.”
Do Won cẩn thận đỡ Yi Ryeong nằm xuống. Ánh mắt lo lắng của anh rất rõ ràng. Kỳ lạ thay, nhờ vậy mà Yi Ryeong cảm thấy mình sẽ mau khỏi bệnh.
Cậu ngủ thiếp đi nhưng không sâu. Cậu bị đặt mơ màng với cái đầu nặng trĩu, cảm giác y như vừa trải qua nhiều ngày không ngủ. Thỉnh thoảng, Yi Ryeong nghe tiếng cửa mở và cảm nhận được Do Won đi qua đi lại trong phòng. Mỗi khi anh đến gần, cậu lại cảm nhận được bàn tay của anh chạm vào trán mình hoặc chỉnh lại chăn. Những cử chỉ chăm sóc ấy thật ấm áp và chu đáo, khiến cậu thấy rất dễ chịu.
Khi Yi Ryeong tỉnh dậy, toàn thân cậu đã đẫm mồ hôi.
Cậu hất tấm chăn ra, cử động tay một cách nặng nề. Song, cậu bỗng nhận ra có ai đó đang ngồi cạnh mình.
Yi Ryeong quay đầu nhìn và thấy Do Won đang ngồi trên ghế bên cạnh giường, dựa đầu vào ngực và ngủ gật với đôi tay khoanh lại trước ngực.
Yi Ryeong lặng lẽ nhìn Do Won hồi lâu. Khuôn mặt anh lộ rõ sự mệt mỏi, đôi mắt anh nhắm nghiền, cơ thể lảo đảo theo mỗi lần gật gù.
“Này, Do Won à…”
Yi Ryeong nhẹ nhàng chạm vào Do Won, khiến anh giật mình tỉnh giấc. Anh nhanh chóng sửa lại tư thế ngồi và lau qua miệng.
“Chắc tôi đã ngủ thiếp đi rồi.”
“Sao anh lại ngủ ở đây? Bé con đâu? Cô giúp việc đến chưa?”
“À, cô ấy đang trông đứa bé. Tôi đã mua thuốc rồi. Định đợi cậu uống xong mới nghỉ ngơi, nhưng cậu ngủ say quá nên tôi đợi luôn.”
Do Won đưa cho Yi Ryeong viên thuốc đã chuẩn bị sẵn. Khi chuẩn bị đưa ly nước, anh nhận ra nước đã nguội lạnh, nên lập tức xin lỗi rồi vội đi lấy nước ấm.
Trong nhà lúc nào cũng có sẵn nước ấm để pha sữa cho bé, nên việc lấy đầy một ly nước ấm không mất quá nhiều thời gian.
Yi Ryeong nhận lấy ly nước và uống thuốc. Cảm giác nước ấm chảy qua cổ họng khiến cơ thể cậu như được xoa dịu.
“Cảm ơn anh.”
“Vì cái gì cơ?”
“Vì đã chăm sóc tôi.”
“Chăm sóc gì đâu. Tôi chỉ mua thuốc thôi mà.”
“Anh còn vào phòng theo dõi tôi suốt đêm nữa.”
“Cùng sống với nhau rồi thì ai ốm cũng phải lo chứ.”
Yi Ryeong nhớ đến những người từng sống chung với mình nhưng chưa bao giờ làm được những điều “nhỏ nhặt” đó. Đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được sự chăm sóc chân thành khi mình ốm, và điều đó khiến cậu cảm thấy thật ấm áp. Yi Ryeong chợt nghĩ rằng nếu được, cậu muốn ốm thêm vài ngày nữa để kéo dài cảm giác này.
Yi Ryeong uống thêm vài ngụm nước ấm. Có lẽ vì đã ngủ chập chờn nên cơn buồn ngủ lại kéo đến nhanh chóng, cậu lại chìm vào giấc ngủ lần nữa.
* * *
“Cậu thấy đỡ hơn chưa?”
“Cơ thể còn hơi nặng nề, nhưng tôi đi lại được rồi.”
Nhìn qua, cậu trông không có vẻ gì là đỡ hơn cả. Nhưng thực tế là không phải vậy. Lúc cậu tỉnh dậy và không thấy Do Won đâu, Yi Ryeong đã đi ra phòng khách để tìm. Nhìn thấy Do Won đang bế đứa bé và làm gì đó trong bếp, Yi Ryeong tiến lại gần, phát hiện có thứ gì đó đang sôi trên bếp từ.
“Anh đang làm gì đấy? Đun sôi quần áo trẻ con à?”
“Không, tôi hâm nóng cháo.”
“Cháo á?”
“Lúc người giúp việc đến, tôi có nấu nhưng nguội mất rồi. Cậu ngủ nhiều quá cũng không tốt, nên tôi đang định gọi cậu dậy ăn. May mà cậu tỉnh đúng lúc.”
“Để tôi múc cho. Anh đang bế con mà.”
Yi Ryeong cầm muôi, ngăn anh lại. Trong cháo không có gì nhiều, chỉ là vài loại rau từ tủ lạnh. Hạt gạo vẫn chưa thật nhừ, cháo đặc sệt vì thiếu nước, trông hơi kém hấp dẫn so với cháo mà người khác làm hoặc mua ngoài. Nhưng đây là do Do Won tự tay nấu.
Yi Ryeong múc cháo ra bát, rồi ngồi xuống bàn. Do Won ngồi đối diện, vừa dỗ bé vừa nhìn cậu, có vẻ lo lắng về hương vị của món cháo.
“Tôi không cho gia vị. Cậu có thể thêm xì dầu hoặc muối, hoặc ăn với kim chi.”
Rõ ràng là Do Won cảm thấy ngại vì cháo của mình không ngon, nhưng Yi Ryeong chỉ lặng lẽ ăn món cháo mà anh đã nấu. Dù không thực sự ngon, nhưng đối với cậu, món cháo ấy lại có hương vị vô cùng đặc biệt.
Nếu ai đó khác đưa cho cậu bát cháo này, có lẽ cậu sẽ đổ ngay xuống bồn rửa. Nhưng vì là do Do Won đã nấu riêng cho nên Yi Ryeong cảm thấy từng thìa cháo trôi qua cổ họng một cách dễ dàng.
“Câu này nói ra nghe có vẻ buồn cười.”
“Gì cơ?”
“Tôi chưa bao giờ được ai chăm sóc khi ốm cả.”
Do Won định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi. Chỉ cần nhìn cách Yi Ryeong ăn món cháo không ngon ấy là anh biết lời nói của cậu là thật.
“Chỉ là vậy thôi.”
Nói xong, Yi Ryeong không nhìn Do Won, có lẽ vì cậu cảm thấy ngượng ngùng sau khi bộc lộ cảm xúc.
“Tôi cũng vậy mà. Tôi sống một mình nên cũng chưa từng được ai chăm sóc.”
Do Won hiểu rõ cảm giác cô đơn khi bị ốm mà không ai quan tâm, và đó là lý do anh muốn chăm sóc Yi Ryeong chu đáo. Anh chưa từng nghĩ rằng Yi Ryeong cũng có hoàn cảnh tương tự. Trong mắt anh, Yi Ryeong dường như có tất cả: tiền bạc, gia đình, và cuộc sống thoải mái. Nhưng dù vậy, anh vẫn không thể bỏ mặc cậu.
“Cảm ơn anh.”
Dù lời nói nghe có vẻ lạnh lùng, nhưng hành động của Yi Ryeong lại khác. Cậu đã ăn sạch bát cháo, uống một viên thuốc và quay lại phòng ngủ. Do Won dõi theo cậu, đáy mắt chứa đựng vô vàn những suy tư không thể nói ra.
Ngay cả khi dọn dẹp bát đĩa, anh vẫn không thể thôi nghĩ về câu nói của Yi Ryeong rằng cậu chưa từng được ai chăm sóc khi ốm. Điều đó khiến Do Won cảm thấy xót xa, bởi nó dường như cũng đang nói chính anh vậy.
‘Lẽ ra mình nên quan tâm cậu ấy hơn.’
Sau khi dọn dẹp, thay tã và cho bé ăn, Do Won quay trở lại phòng của Yi Ryeong.
Có vẻ như Yi Ryeong vẫn còn rất mệt, bởi cậu lại chìm vào giấc ngủ li bì.
Do Won ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng đặt tay lên trán cậu. Anh muốn chia sẻ với Yi Ryeong một trong số ít những ký ức đẹp đẽ mà anh còn nhớ từ thuở nhỏ. Tay còn lại nắm lấy bàn tay đang đẫm mồ hôi của cậu. Anh vuốt tóc cậu nhẹ nhàng cho đến khi hơi thở của Yi Ryeong trở nên đều đặn hơn, không còn run rẩy vì khó chịu nữa.
Bên ngoài, tiếng khóc của đứa bé lại vang lên, nên Do Won buộc phải rời đi. Dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng dường như sự ấm áp của Do Won đã giúp Yi Ryeong có một giấc ngủ sâu và bình yên hơn nhiều so với đêm trước.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.