Vị Mặn Ngọt Của Các Ông Bố - Chương 20

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 20
“Anh cần tôi giúp gì không?”
Yi Ryeong thò đầu ra khỏi phòng, hỏi nhỏ. Do Won có vẻ ngạc nhiên khi thấy Yi Ryeong lảo đảo bước ra phòng khách trong bộ đồ ngủ.
“Cậu cảm thấy ổn hơn chưa?”
“Tôi vẫn còn hơi buồn ngủ, nhưng cơ thể thì nhẹ nhõm hơn rồi.”
Yi Ryeong vươn vai và tiến lại gần chỗ Do Won, thoải mái ngã người xuống sofa.
“Cậu đã tắm chưa?”
“Rồi.”
“Cậu có muốn ăn gì không? Vẫn còn ít cháo.”
“Tôi tự múc được. Mà này, anh có cần tôi giúp gì không?”
Do Won ngạc nhiên vì Yi Ryeong, người đã không giúp đỡ trong suốt hai đêm liền, nay lại chủ động hỏi. Nhưng vì lúc nào cũng thiếu người hỗ trợ nên anh không thể từ chối.
“Vậy cậu trông con bé giúp tôi một lát nhé.”
Do Won đứng dậy với cái bình sữa trống không. Yi Ryeong nằm dài trên sofa, nghiêng đầu ngắm em bé.
“Nhìn cái gì mà vui thế hả?”
Cậu chạm nhẹ vào một bên má hồng hào của nó. Bé con vẫn vô tư quẫy đạp tay chân cạnh cái nôi xoay, chẳng biết có nhận ra mình đang bị gọi hay không.
“Nhóc con. Nhóc con à.”
Dù cậu gọi vài lần, đứa trẻ vẫn chẳng thèm nhìn cậu lấy một lần. Yi Ryeong cúi xuống gần hơn, chạm môi vào má em bé.
“Sao bố gọi mà con lại lờ đi thế hả?”
Mái tóc mềm như tơ, làn da đỏ ửng, khuôn mặt non nớt là các đặc điểm tiêu biểu của một đứa trẻ sơ sinh. Tất cả những điều đó đều toát lên sự đáng yêu đến mức không cưỡng lại được. Bé con đeo đôi bao tay nhỏ, lè lưỡi vô cùng dễ thương. Chiếc khăn được cuốn quanh người bé để tránh lăn ra ngoài cũng vừa bằng kích cỡ của nó. Việc đây là một con người hàng thật giá thật thực sự khiến Yi Ryeong ngạc nhiên.
“Ồ? Nhóc cười kìa.”
Yi Ryeong vui vẻ nhấc bé con lên, nhưng ngay sau đó bé bắt đầu nhăn mặt và bật khóc.
Do Won đang rửa bình sữa nghe thấy tiếng khóc, liền thò đầu ra từ bếp xem có chuyện gì.
“Sao nó khóc vậy? Không thích tôi bế hả? Hay đói rồi? Cả ngày nay tâm trạng không tốt nhỉ, vừa mới cười xong mà.”
“Có chuyện gì à?”
“Nhóc vừa cười, tôi bế lên thì khóc ngay.”
“Nó không cười thật đâu, đó chỉ là phản ứng tự nhiên của cơ mặt thôi.”
“Thế còn khóc là sao? Có gì không vừa lòng à?”
“Có thể đói, buồn ngủ, hoặc đau ở đâu rồi.”
Hai người cùng tiến đến kiểm tra đứa bé. Trong khi Yi Ryeong nhẹ nhàng vỗ lưng bé và kiểm tra tã, Do Won nhìn đồng hồ.
“Hơn hai tiếng rưỡi rồi, phải cho bé ăn thôi. Có lẽ nó khóc vì buồn ngủ, nhưng trước tiên hãy cho nó ăn đã rồi hẵng dỗ đi ngủ.”
“Để tôi.”
“Cậu lại dùng máy pha sữa chứ gì.”
“Con bé thích dùng máy hơn mà.”
“Không có đâu.”
“Thôi, anh cứ lo rửa bình đi.”
Yi Ryeong bế đứa bé đến máy khử trùng và lấy bình sữa ra.
“Thấy không, làm một tay cũng được mà. Nhìn kìa, bố con đang thấy lạ đấy nhóc.”
“Không phải lạ, chẳng qua là tôi chăm sóc con bé quá chu đáo thôi.”
“Lạ quá mà. Trông anh bất ngờ lắm.”
Yi Ryeong đặt bình sữa dưới máy pha sữa và nhấn nút. Khi bình đầy sữa, cậu giơ vai tỏ vẻ đắc thắng trước mặt Do Won. Dù nhận bình sữa từ Yi Ryeong, Do Won vẫn khẽ tặc lưỡi vì không hài lòng.
Sau khi cho bé ăn và theo dõi thời gian, cả hai lại bắt đầu công việc quen thuộc: bồng bế, vỗ lưng cho bé ợ, rồi dỗ bé ngủ. Nhưng đứa trẻ không chịu ngủ mà la khóc dữ dội, khiến cả hai phải thay phiên nhau dỗ dành.
Bế lên thì bé lơ mơ chìm vào giấc ngủ, nhưng cứ hễ đặt xuống là nó lại bật khóc. Cả hai lại phải bế bé lên, cố dỗ dành trong lòng. Ngay cả khi bé đã ngủ, chỉ cần có tiếng động nhỏ cũng phải kiểm tra ngay. Khi em bé nấc, hai người lại đội mũ cho nó và dùng khăn ấm để giúp bé ổn định nhiệt độ. Họ không thể rời mắt khỏi bé dù chỉ một giây. Nếu bé thức dậy giữa chừng, tiếng khóc dữ dội của nó có thể vang vọng khắp nhà.
Những lần ăn vạ không rõ nguyên nhân khiến họ phải đi đi lại lại suốt nhiều giờ liền trong phòng khách, lo lắng không biết liệu con bé có bị ốm hay không.
Lần này, Yi Ryeong đã ở bên cạnh và giúp đỡ Do Won nhiều hơn bao giờ hết. Trước đây, cậu chỉ giúp một chút rồi lại nằm dài trên ghế sofa nếu Do Won không gọi. Cậu chưa bao giờ ở bên bé quá một tiếng.
Chăm sóc em bé thật sự rất mệt mỏi và nhàm chán, nhiều hơn những gì Yi Ryeong từng nghĩ.
“Cô giúp việc sẽ chỉ làm đến cuối tuần này thôi.”
“Không thể gia hạn thêm được à?”
“Giờ cô ấy đang được viện nghiên cứu thuê, nếu trả thêm phí thì có thể sẽ được.”
“Vậy sao?”
“Đã gần một tháng rồi. Tôi nghĩ bắt đầu từ giờ có thể dần dần dãn thời gian cho con bú đêm. Tôi vẫn muốn tự chăm bé, nếu cậu không giúp được.”
“Mệt lắm đấy. Tôi sẽ trả tiền cho, cứ thuê cô ấy tiếp đi.”
“Dù sao tôi cũng không thể tự lo toàn bộ mà không có sự giúp đỡ của cậu. Nếu không có cậu, tôi sẽ vẫn phải tự mình làm tất cả. Tôi muốn tự mình lo liệu.”
“Thế thì anh cứ làm theo ý mình đi.”
Yi Ryeong không nói thêm gì về vấn đề này. Dù gì cậu cũng không định chịu trách nhiệm chính trong việc chăm sóc bé. Khi nào cậu có hứng cậu mới giúp anh, mà cùng lắm cũng chỉ được một, hai tiếng. Vấn đề về việc thuê người chăm bé thực ra không phải vấn đề của cậu.
Điều duy nhất cậu có thể làm là hỗ trợ chi phí, và nếu Do Won tự muốn gánh vác thì sẽ càng tốt cho Yi Ryeong vì cậu có thể tiết kiệm tiền.
“Thỉnh thoảng tôi sẽ giúp anh.”
“Cảm ơn cậu.”
Yi Ryeong nói với vẻ hào phóng. Do Won đáp lại nhưng cũng không mong đợi gì nhiều.
“Chỉ cần qua mốc 100 ngày thôi, rồi mọi thứ sẽ dễ chịu hơn. Mới đó mà đã hơn 20 ngày rồi.”
“Thật thế à?”
Yi Ryeong nhìn xuống sinh vật bé nhỏ vẫn không thể tự giữ thăng bằng đầu, chỉ biết quẫy đạp rồi khóc lóc.
“Như một con sâu vậy.”
“Cậu vừa gọi con bé là sâu đó à?” Do Won cau mày nhẹ, nhưng Yi Ryeong vẫn chỉ chăm chú nhìn đứa trẻ.
“Chắc tầm này trí thông minh cũng tương đương thôi, nhỉ?”
“Ừm…” Do Won cũng chẳng thể phủ nhận điều đó. Đứa bé chưa nhận ra Do Won là ai, chỉ biết thể hiện cảm xúc qua tiếng khóc, và nhìn mọi thứ xung quanh với đôi mắt không có tiêu cự. Nếu tháo lớp khăn quấn ra, cả ngày nó cũng chỉ vung vẫy tay chân một cách vô thức.
“Dù sao thì, nó cũng không phải là sâu đâu. Có thể gọi là chó con hay mèo con gì đó dễ thương hơn mà.”
“Thế chẳng phải coi thường chó mèo à? Ít nhất thì chúng còn biết nghe lời và phản ứng lại.”
“Thôi, không sao cả, gọi là sâu cũng được.”
Yi Ryeong nhún vai rồi như thường lệ, trở vào phòng. Từ khi đứa bé xuất hiện, trật tự trong ngôi nhà dường như bị đảo lộn hoàn toàn. Bé con khóc suốt ngày, còn Do Won lại tiếp tục loay hoay dỗ dành cô công chúa nhỏ.
* * *
Mỗi ngày, đứa trẻ lại lớn lên một chút. Có những ngày tưởng như nó đã quen với giờ giấc ăn uống, nhưng rồi hôm sau lại thay đổi. Tuy nhiên, khi so với những bức ảnh từ ngày đầu tiên, sự lớn lên của bé hiện rõ hơn nhiều. Dù vẫn còn rất nhỏ, nhưng bé dường như đã lấp đầy lòng bàn tay mỗi khi bế lên.
Trong những ngày chăm sóc em bé, điều khác biệt duy nhất chính là việc thỉnh thoảng Yi Ryeong bước ra hỏi liệu có cần giúp gì không. Dù điều này không xảy ra thường xuyên và phần lớn Do Won đều từ chối, nhưng đó cũng là một sự thay đổi lớn.
Trước đây, Yi Ryeong dường như không muốn dính líu đến đứa bé hay Do Won, hầu như chỉ ở trong phòng hoặc đi ra ngoài. Nhưng bây giờ, cậu sẽ thi thoảng ra ngoài phòng khách, hỏi han xem có cần giúp gì không, hoặc mời Do Won cùng ăn, cùng ngồi trên sofa xem TV hay đọc sách.
Đôi lúc Do Won vẫn còn thấy lạ lẫm và không thoải mái trước sự thay đổi này, nhưng đó cũng là một dấu hiệu tích cực.
“Hiện giờ thì chưa cần quan tâm lắm, nhưng tốt hơn là cậu đừng xem TV trước mặt nó nhiều.”
Do Won vừa nói vừa ôm đứa trẻ đang hắt hơi liên tục, trong khi Yi Ryeong ngồi cạnh.
Yi Ryeong nhìn Do Won thoáng qua. Cậu hơi bực mình nhưng rồi lại nhận ra chẳng có lý do để nổi giận, nên cũng chỉ lẳng lặng tắt TV.
“Không cần tắt ngay đâu.”
“Không sao. Nếu sau này phải chú ý thì tốt hơn là nên bắt đầu từ bây giờ. Cần tôi giúp gì không?”
Yi Ryeong vươn vai hỏi. Do Won định từ chối, nhưng rồi vẫn giao đứa bé cho cậu.
“Tôi cần giặt ít khăn tay, cậu có thể trông bé một lát được không?”
“Được thôi.”
Yi Ryeong cẩn thận bế con lên. Nhưng chỉ vài phút sau, nó lại khóc ré lên, như thể tư thế cậu bế không thoải mái. Tiếng khóc vang lên khắp nhà, khiến tai cậu bỗng chốc ù đi. Yi Ryeong hoảng hốt đứng bật dậy, cố dỗ dành bé, trong khi Do Won cũng vội vàng chạy từ phòng giặt ra.
“Có lẽ bé không thoải mái, để tôi bế cho.”
Dù trông Do Won có vẻ rất bình tĩnh, nhưng trong mắt anh lại ẩn hiện sự lo lắng vô cùng rõ ràng.
“Khoan đã! Tôi sẽ tự dỗ bé.”
Yi Ryeong lúng túng bế em bé, không chịu giao lại cho Do Won. Tiếng khóc của nó cứ vang ngay bên tai làm cậu nhăn mặt, nhưng cậu cố nhịn. Nếu cậu giao bé lại cho anh ngay bây giờ, thì như lần ở viện nghiên cứu, cậu sẽ lại bị xem như một kẻ chỉ biết phụ việc.
“Tôi sẽ dỗ bé. Anh cứ làm tiếp việc của mình đi.”
Dù rõ ràng là Yi Ryeong đang hoảng loạn và không biết làm gì, nhưng cậu vẫn cứng đầu giữ lấy bé. Do Won sốt sắng nhìn hai người, nhưng cuối cùng cũng quay lại phòng giặt.
Yi Ryeong đi đi lại lại quanh phòng khách, nhẹ nhàng vỗ lưng bé. Sau vài lần điều chỉnh tư thế, tiếng khóc của nó dần nhỏ lại và con bé lại ngoan ngoãn nằm trong vòng tay cậu.
Dù đôi khi vẫn phát ra vài tiếng cằn nhằn, nhưng ít nhất nó cũng không khóc nữa.
Do Won – người vẫn luôn lo lắng – liên tục quan sát qua khe cửa. Nhìn Yi Ryeong bế đứa bé một cách vụng về khiến anh có chút bất an.
“Cậu ổn chứ?”
Vì không thể chịu nổi nữa, Do Won bước ra khỏi phòng giặt, tiến lại gần xem xét Yi Ryeong và em bé.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo