Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 3
Bất ngờ bị một ngôi sao nổi tiếng đột ngột xông vào nhà, Do Kwon đứng hình, để cậu ta tự nhiên bước vào căn nhà chật hẹp mà không nghĩ đến việc ngăn cản hay đuổi người ra ngoài. Anh thậm chí còn ngó ra sau lưng đối phương vì nghĩ có lẽ đây là một chương trình truyền hình nào đó với màn ghé thăm bất ngờ, nhưng thực tế lại không có ai khác bước vào nhà cả.
“Tôi là Yoon Yi Ryeong.”
Cậu ta giới thiệu bản thân một cách nhẹ nhàng, như thể chỉ cần một cái tên đó thôi cũng đủ chứng minh mọi thứ.
Do Kwon nhớ lại cuộc trò chuyện của anh với người giúp việc về Yi Ryeong vào hồi trưa nay. Dẫu chỉ là một vài câu chuyện phiếm để phá tan bầu không khí yên tĩnh lúc đó, về việc cậu ta đã bỏ rơi một đứa trẻ. Không hiểu sao cuộc trò chuyện đó lại đột nhiên xuất hiện trong đầu anh lúc này?
Lạ thật, đúng là ngày hôm nay có nói về cậu ta, vậy mà giờ người thật lại xuất hiện ngay trước mặt anh. Đúng là linh thật đấy.
“Rốt cuộc là…”
Do Kwon chợt ngừng lại.
Những ký ức mà anh đã quên từ hôm đầu tiên cậu ta vô tâm rời đi bỗng nhiên ùa về. Đứa bé này được sinh ra từ hai mẫu tinh trùng, một là của anh, nửa còn lại là của người đàn ông đang đứng trước mặt. Đó là lý do cả hai đã cùng ngồi cạnh nhau tại viện nghiên cứu ngày hôm đó.
Câu chuyện mà người giúp việc kể hôm nay, scandal nóng hổi đã xuất hiện trên các bản tin giải trí suốt mấy ngày qua. Đứa trẻ mà Yi Ryeong đã bỏ rơi trong câu chuyện đó chính là em bé đang quấy khóc trong vòng tay anh.
Ánh mắt của Do Kwon hướng về phía Yi Ryeong. Và ánh mắt của Yi Ryeong cũng hướng về phía đứa bé.
Người đàn ông với thân hình to lớn đang co người lại, hai tay nhẹ nhàng nâng niu như thể em bé có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào trong vòng tay mình. Trong khi đó, khuôn mặt bé bỏng vẫn luôn nhăn nhó, miệng nhỏ há to hết cỡ, khóc la dữ dội. Tiếng khóc ầm ĩ đó khiến Yi Ryeong không khỏi nhăn mặt lại.
“Cậu đến đây có việc gì?”
Do Kwon là người hỏi trước. Cơn bối rối khi Yi Ryeong bất ngờ xuất hiện nhanh chóng qua đi, vì lúc này anh còn chuyện quan trọng hơn cần phải giải quyết – dỗ dành em bé đang khóc. Tiếng khóc của đứa trẻ nhắc nhở anh về điều đó.
Dù đã hỏi, nhưng Do Kwon cũng không có tâm trạng để nghe câu trả lời từ người trước mắt.
Anh xoay người, vội vàng tìm điện thoại của mình. Trong căn nhà chật chội đến mức không có chỗ để đặt chân, cuối cùng anh cũng nhìn thấy điện thoại của mình nằm dưới chiếc bàn nhỏ và nhanh chóng nhặt nó lên.
Anh bật màn hình lên, tìm và khởi chạy ứng dụng để kiểm tra thời gian cho ăn. Từ lúc đó đến bây giờ đã là khoảng hai tiếng rưỡi. Anh giật mình đặt điện thoại xuống và nhanh chóng tìm ấm điện để chuẩn bị nước.
“Vì đứa bé đó sao?”
“Đứa bé vẫn khỏe mạnh. Nếu cậu lo lắng thì có thể liên hệ với viện nghiên cứu mà…”
“Không phải tôi lo lắng…”
Yi Ryeong ngập ngừng, không biết bắt đầu từ đâu vì cảm thấy quá xấu hổ.
Thật ra, cậu cũng không hề muốn đến đây. Cậu cứ nghĩ cô mình chỉ nói suông, nhưng bà ấy thực sự đã khóa thẻ tín dụng của cậu, và sau đó là điện thoại, rồi cả hợp đồng thuê nhà cũng bị đe dọa hủy bỏ. Không còn cách nào khác, cậu đành phải đến đây.
Bản tính của cậu vốn không hợp với việc phải cúi đầu và nói ra những lời này, nhất là sau khi đã lạnh lùng rời đi vào ngày hôm đó. Yi Ryeong tự tin rằng mình chẳng cần đến đứa trẻ này.
Từ nhỏ, cậu đã sống trong giới giải trí, được nuông chiều đến mức chưa từng tự mình thực hiện những việc cơ bản như giao dịch ngân hàng, đi lại bằng phương tiện công cộng, hay đăng ký điện thoại dưới tên mình. Tất cả đều được cô lo liệu cho, và giờ bà ấy lại muốn lấy lại mọi thứ. Điều này với cậu là quá bất công, thậm chí là còn rất nực cười, nhưng giải pháp duy nhất mà cô đưa ra chỉ có một.
“Chỉ cần ngoan ngoãn chăm sóc đứa bé đó là được.”
Vì thế, Yi Ryeong đành phải làm điều mà cậu chưa từng nghĩ mình sẽ phải làm.
“Tôi muốn chăm sóc đứa bé…”
Do Kwon – người đang sốt ruột chờ nước sôi – khó hiểu quay lại nhìn cậu. Cậu cầm chiếc mũ và kính râm vừa tháo ra, rồi cũng hìn Do Kwon với ánh mắt đầy bối rối.
“Cái gì cơ? Ý cậu là gì?”
“Không phải tôi định giành lại đứa bé từ tay anh đâu. Chỉ là… tôi muốn chăm sóc nó thôi. Có thể anh đã đọc mấy bài báo đó rồi, họ đang ầm ĩ lên và cáo buộc tôi vì bỏ rơi một đứa trẻ sơ sinh, nên tôi chỉ muốn ở đây chăm sóc nó một thời gian cho đến khi scandal lắng xuống mà thôi.”
Do Kwon ngay lập tức siết chặt đứa bé trong vòng tay, quay người lại để che chắn, như thể không muốn bé lọt vào tầm mắt của Yi Ryeong. Ánh mắt anh đầy cảnh giác, sẵn sàng bảo vệ đứa trẻ khỏi cậu. Yi Ryeong vội vàng xua tay.
“Tôi không muốn làm vậy. Thật sự, tôi cũng không muốn ở đây. Nhưng tình hình đã đến mức này rồi… Tôi thề là tôi không định giành đứa bé. Nếu cần thì chúng ta có thể cùng chăm sóc nó. Tôi chỉ muốn làm phần việc của mình trong việc chăm sóc đứa bé.”
“Cùng chăm sóc?”
“Thật sự, tôi không hề có ý định cướp đứa bé khỏi anh đâu. Anh coi đứa bé như con ruột của mình, đúng không? Tôi thì không. Vậy nên anh không cần phải lo lắng gì cả, chỉ cần giúp tôi… chỉ vài tuần thôi… không, chỉ cần vài ngày thôi, cho đến khi tin đồn lắng xuống một chút.”
Yi Ryeong ngập ngừng một lúc, chính cậu cũng không tin rằng mình phải hạ thấp bản thân đến mức này, nhưng cậu buộc phải cầu xin sự giúp đỡ từ người kia cho bằng được. Đôi mắt to tròn của cậu không hề tránh né ánh mắt của Do Kwon, như muốn khẳng định lời mình nói là thật.
Phần lớn mọi người khi thấy ánh mắt này của Yi Ryeong thường sẽ đáp ứng yêu cầu của cậu. Dù sau này, khi nhận ra bản chất thật của cậu, họ sẽ chán nản mà bỏ đi, nhưng hầu hết những người mới gặp lần đầu đều bị ánh mắt đó thuyết phục.
Đôi mắt to, đẹp giống như một vũ khí khiến người khác phải xiêu lòng ngay từ cái nhìn đầu tiên, và dường như Do Kwon cũng không phải ngoại lệ. Anh nhìn vào đôi mắt đó và dường như đang đắm chìm trong suy nghĩ miên man.
Yi Ryeong nghĩ rằng sự đắn đo của Do Kwon có nghĩa là cậu ta đã lay chuyển được anh.
Tiếng chuông báo hiệu nước trong ấm điện đã sôi vang lên. Do Kwon nhìn thoáng qua ấm điện.
“Cùng chăm sóc đứa bé nghĩa là cậu sẽ giúp tôi chăm lo cho nó, đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy thì giờ hãy pha cho bé ít sữa đi, pha theo công thức. Giờ tôi có việc gấp cần phải ra ngoài.”
“Gì cơ? Ngay bây giờ sao?”
“Cậu đã rửa tay chưa? Rửa tay trước đi.”
Do Kwon vội vàng đẩy Yi Ryeong vào nhà tắm. Sau khi đặt đứa bé xuống tấm đệm trên sàn, anh nhanh chóng đi thay đồ.
Yi Ryeong ngoan ngoãn đi rửa tay, nhưng vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, trong khi đó đứa bé vẫn khóc thút thít không ngừng.
“Công thức pha sữa ở trên tủ lạnh, bé uống khoảng 30 đến 40ml, nhưng cậu nên pha khoảng 60ml nhé. Sau khi cho bé ăn, nhớ kiểm tra giờ. Mỗi 2 tiếng rưỡi phải cho ăn lại, và sau khi ăn xong, nhất định phải vỗ cho bé ợ hơi.”
Do Kwon vừa nói vừa vội vã mặc áo khoác ngoài vào. Song, anh cẩn thận đặt đứa bé vào vòng tay của Yi Ryeong. Vì trước giờ chưa từng bế trẻ con, dù lớn hay nhỏ, nên Yi Ryeong chẳng biết phải ôm bé thế nào, hai tay cậu cứ lúng túng không thôi.
Tình huống mà cậu nghĩ chắc chắn sẽ xảy ra sau khi bày ra ánh mắt cầu cứu của mình hoàn toàn không phải như thế này.
“Chờ đã! Chờ đã! Sao anh có thể đưa đứa bé cho tôi rồi bỏ đi thế này!?”
“Tôi thật sự có chuyện cực kỳ quan trọng cần phải làm. Vô cùng cấp bách. Nhờ cậu giúp tôi lần này nhé.”
Sau khi Do Kwon đưa đứa bé về nhà, có một điều luôn làm anh bận tâm. Ban ngày, khi cô bảo mẫu đến, anh phải tranh thủ ngủ bù, thời gian ít ỏi còn lại thì bận rộn học cách chăm sóc đứa nhỏ. Khi cô bảo mẫu rời đi, anh không thể đưa đứa bé mới chào đời chưa đến hai tuần ra ngoài trời lạnh, nên chỉ có thể lo lắng trong lòng.
Dù không phải là người đáng tin cậy nhất, nhưng Yi Ryeong cũng là người góp một nửa phần gen cho bé con, có lẽ cậu ta cũng có thể làm được. Dù hơi đột ngột, nhưng việc cậu ta đề nghị giúp chăm sóc đứa bé khiến Do Kwon cảm thấy như được cứu vậy.
Nhưng với Yi Ryeong, điều này chẳng khác gì sét đánh giữa trời quang. Không một lời giải thích thỏa đáng, Do Kwon bất ngờ bỏ đi, để lại đứa bé cho cậu chăm sóc. Kỳ lạ hơn nữa là trông Do Kwon khá an tâm khi trao bé con lại cho cậu.
“Không, nhưng nếu cứ giao nó cho tôi thế này…”
“Xin cậu hãy giúp tôi một chút! Con yêu, ba sẽ quay lại ngay. Ở với chú này một lát nhé? Chỉ một lát thôi!”
Do Kwon nói xong liền vội vàng chạy ra khỏi nhà, để lại Yi Ryeong đứng hình với một sinh mạnh nhỏ xíu trong tay. Cậu cũng không rõ đây là em bé hay là một cái loa biết khóc nữa.
* * *
“Nào! Con làm ơn im lặng chút được không? Để chú tìm cách pha sữa bột đã, nếu không thì sao mà cho con uống được!”
Yi Ryeong đặt đứa trẻ vẫn đang nhõng nhẽo lên bồn rửa chén, rồi loay hoay tìm cách pha sữa bột.
“40 đến 50 độ? Làm sao tôi biết được khi nào đạt được nhiệt độ đó chứ!”
Tờ hướng dẫn bảo cậu phải pha sữa ở nhiệt độ này, nhưng khi kiểm tra ấm đun nước điện thì chẳng thấy chức năng nào để điều chỉnh nhiệt độ. Nước vừa sôi xong nên chắc chắn nhiệt độ phải khoảng 100 độ. Yi Ryeong quyết định đổ một ít nước nóng vào bình sữa. Lần đầu tiên cậu nhận ra rằng 60ml nước lại ít ỏi đến vậy. Sau khi đổ chút nước vừa vào bình, cậu lấy hộp sữa bột ra. Vì chưa từng pha sữa nên giờ đây cậu phải đọc thật kỹ hướng dẫn ghi trên hộp.
Mỗi lần như vậy, đứa bé lại càng khóc to hơn. Khuôn mặt bé đỏ bừng như trái lựu chín, tiếng khóc lớn đến mức làm Yi Ryeong cảm thấy như màng nhĩ của mình cũng sắp nổ tung.
“Ôi trời! Được rồi, được rồi mà!”
Cậu vội vàng xúc một thìa sữa bột như hướng dẫn rồi đổ vào bình sữa. Sau khi lắc đều, cậu mở tủ lạnh lấy chút nước lạnh pha vào, nhưng không chắc chắn đã đúng nhiệt độ chưa.
Dù đã thấy trên TV rằng nên thử sữa trên tay, nhưng khi nhỏ một giọt lên mu bàn tay, cậu cũng không thể phân biệt được nhiệt độ có phù hợp hay không.
“Không nóng là được rồi. Này nhóc, lại đây nào.”
Cậu nghĩ rằng nếu sữa không quá nóng thì chắc cũng sẽ không sao đâu. Khi bình sữa từ từ được đưa vào miệng, bé con cũng nín khóc và bắt đầu bú. Dù không biết mình có làm đúng hay không, nhưng có lẽ đứa trẻ đã quá đói để quan tâm đến điều đó. Nó im lặng mút bình sữa một cách đầy chắc chắn.
Mặc dù lượng sữa ít ỏi nhưng đứa bé uống chậm đến mức khiến người nhìn cũng cảm thấy sốt ruột. Nhưng thôi, miễn là nó chịu uống là được. Yi Ryeong quyết định hài lòng với điều đó.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.