Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 21
“Nhưng mà con bé hay cáu bẳn lắm. Chắc không sao đâu nhỉ?”
“Hôm nay nó mới chỉ chợp mắt một chút thôi nên chắc giờ buồn ngủ rồi.”
“Ừm, được rồi. Chỗ này để tôi lo, anh đi gấp đồ đi.”
Yi Ryeong dùng vai huých nhẹ lưng Do Won.
Giờ đây, cậu đã hiểu rõ hơn về tính cách của người đàn ông này. Biểu cảm của Do Won lúc nào cũng bình thản, nhưng không có nghĩa là anh hoàn toàn ổn.
Trong khi Do Won sắp xếp những chiếc khăn vải và quần áo trẻ sơ sinh chưa kịp gấp sau khi giặt, tâm trí của anh cứ lởn vởn nơi phòng khách. Chỉ nghĩ đến việc con gái mình, thường sẽ được cô giúp việc chăm sóc, giờ lại nằm trong vòng tay vụng về của Ri Ryeong – người còn chưa thành thạo việc trông trẻ, khiến anh không khỏi lo lắng.
Cả thế giới dường như thu nhỏ lại sau mấy tuần quẩn quanh bên đứa trẻ. Cuộc sống của Do Won dần dần xoay quanh nó.
Khi anh đang gấp những chiếc áo nhỏ xíu, tiếng khóc của bé bỗng nhiên vang lên. Do Won, như thể đã chờ sẵn, lập tức lao ra ngoài phòng khách.
Yi Ryeong đang bế đứa bé, đi đi lại lại quanh phòng.
“Sao thế? Sao lại khóc? Có làm rơi bé không?”
“Không biết sao khóc nữa, nhưng không làm rơi đâu. Anh xong việc chưa?”
“Xong rồi, tôi đã giặt và gấp cả rồi.”
“Thế thì dọn dẹp nốt đi, tôi sẽ dỗ bé cho.”
“Không sao, để dọn sau cũng được. Đưa bé cho tôi.”
“Không được, cứ làm cho xong đi. Để lộn xộn rồi sau này lại bận rộn hơn. Những thứ chưa gấp lúc nãy là do cứ để dồn đấy.”
Do Won có vẻ phân vân, ánh mắt hơi run rẩy. Dù không hài lòng với tình huống này, nhưng anh quyết định không giành lại đứa bé từ tay Yi Ryeong nữa.
Yi Ryeong cố gắng dỗ dành đứa trẻ bằng đủ cách, nhưng cậu cứ cảm giác chỉ cần sai một chút thôi là có thể làm rơi bé. Điều đó khiến cậu hơi lúng túng và thao tác có phần vụng về. Tuy nhiên, cậu vẫn thử mọi cách có thể.
Bé con càng lúc càng khó chịu, dù cậu có vỗ về bao nhiêu thì nó vẫn khóc to hơn. Thế nhưng, dù có bối rối, cậu vẫn không thấy phiền.
“Khóc thì không đáng yêu chút nào đâu.”
Yi Ryeong vỗ nhẹ lưng bé trong khi màng nhĩ cậu phải hứng chịu tiếng khóc chói tai của nó. Dĩ nhiên, khi Do Won hoàn tất việc dọn dẹp và vội vàng chạy ra, cậu mới giao bé lại cho anh.
Yi Ryeong cảm thấy khá tự hào về bản thân mình. So với trước kia, khi bé khóc, cậu chỉ muốn đặt bé xuống ngay lập tức, thì đây quả là một bước tiến lớn.
“Lúc nãy chỉ cần bế lên và vỗ lưng là nhóc con nín ngay mà.” Cậu hào hứng chia sẻ phát hiện của mình với Do Won. Hai người cùng đứng vây quanh đứa trẻ mít ướt.
Có lẽ do buồn ngủ, cuối cùng bé cũng nín và tựa vào ngực Do Won mà ngủ.
“Chờ chút! Đừng nhúc nhích!”
Yi Ryeong khẽ thì thầm rồi vội chạy đi tìm điện thoại. Cậu không thể kiềm chế được mà phải chụp lại hình ảnh con bé đang ngủ ngon lành với đôi môi nhỏ xinh hé mở, đầu tựa vào ngực Do Won.
“Trời ơi, dễ thương quá.”
Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng trẻ con lại đáng yêu đến thế. Mặc dù cậu đã từng gặp nhiều diễn viên nhí trong lúc làm việc, nhưng chưa bao giờ thấy xúc động như lúc này.
“Gửi cho tôi mấy tấm ảnh nhé.”
“Okay.”
Yi Ryeong gửi hết những tấm hình vừa chụp cho Do Won và chọn ra vài tấm mà cậu cho là đẹp nhất để lưu riêng vào album.
Sau đó Do Won bế bé vào phòng ngủ và cẩn thận đặt bé lên giường. Anh ngồi bên cạnh một lúc lâu, chỉ đến khi chắc chắn bé đã ngủ sâu mới từ từ đứng dậy.
Khi trở lại phòng khách, Yi Ryeong vẫn đang dán mắt vào màn hình điện thoại.
“Cậu đang làm gì thế?”
“Anh mau lại đây đi! Nhanh lên.”
Do Won ngồi xuống cạnh cậu, băn khoăn không biết có chuyện gì. Yi Ryeong chìa điện thoại ra cho anh xem.
“Theo anh, tấm nào dễ thương nhất?”
Hàng loạt tấm ảnh bé con chiếm trọn màn hình.
“Tôi thích tấm này và tấm này, cậu thấy sao?”
“Tấm này đáng yêu hơn, nhưng tấm kia cũng xinh lắm. À, tấm này nữa.”
“Ừ, tôi cũng nghĩ vậy. Bị dìm mà trông vẫn đáng yêu, nhỉ?”
“Công nhận, bị ép chụp mà vẫn dễ thương chưa kìa.”
Yi Ryeong gật đầu đồng ý rồi gửi mấy tấm ảnh cho bạn bè. Cậu không hy vọng sẽ nhận được hồi âm ngay vì biết họ bận rộn.
“Còn ảnh cũ thì sao, anh có không?”
“Có mấy cái thôi.”
“Gửi tôi xem đi.”
Theo lời cậu, Do Won tìm điện thoại và định chọn vài tấm, nhưng Yi Ryeong nhanh tay lấy luôn điện thoại anh và tự gửi hết các bức ảnh bé cho mình.
“Trời ơi, bé lúc đó nhỏ xíu nhỉ. Giờ vẫn bé tí nhưng mà lớn hơn nhiều rồi.”
“Không thấy lớn lên mấy, nhưng khi nhìn lại ảnh thì bé lớn thật.”
Do Won cho cậu xem tấm ảnh của ngày đầu tiên họ gặp bé. Lúc đó, anh vừa lo lắng không biết nuôi bé thế nào trong căn nhà nhỏ này, vừa hạnh phúc vì biết chắc chắn đây là con ruột của mình.
Những ngày tháng ấy, dù chỉ mới mấy tuần trước, nhưng giờ đây lại như xa vời tựa như giấc mộng.
Khi mở mắt ra lần nữa, căn phòng khách đã chìm trong bóng tối, và từ sau cánh cửa phòng trẻ con đóng kín, tiếng khóc của em bé vang lên. Do Won vội vàng ngồi dậy mà không kịp kiểm tra thời gian, hối hả chạy vào phòng. Cánh cửa vừa mở ra, hình ảnh Yi Ryeong đang ôm bé ngay lập tức hiện lên trước mắt anh. Dù đang vỗ nhẹ lưng bé, nhưng khuôn mặt Yi Ryeong vẫn không giấu nổi sự bối rối. Đôi mắt cậu ngập tràn vẻ khó xử hướng về phía Do Won.
“Anh dậy rồi à? Mau giúp tôi với…!”
“Phụt!”
“Anh cười đấy à?”
Do Won không thể kiềm chế được nữa mà bật cười thành tiếng. Căn phòng bừa bộn đến mức có thể gọi là “thảm họa” bao quanh Yi Ryeong, đầu tóc cậu rối bù như vừa bị bé nắm lấy. Khắp sàn nhà ngổn ngang đủ thứ, từ đồ chơi chưa hợp với độ tuổi của bé, bình sữa đầy bột, đến tã lót mở bung, khăn vải nhàu nhĩ, và đủ loại địu trẻ con mà có lẽ cậu đã thử qua.
“Ha ha ha ha! Ha ha ha!”
Do Won không thể ngừng cười, lau vội giọt nước mắt ứa ra ở khóe mắt.
“Anh cũng đâu hơn gì đâu? Kìa, miệng anh dính nước miếng kìa!”
Do Won vội vàng lau đi, nhưng nụ cười vẫn không ngừng nở trên môi. Anh bước tới, đón lấy đứa bé từ tay Yi Ryeong, nhẹ nhàng đặt má bé tựa lên vai mình rồi vỗ về.
“Tôi cố không gọi anh dậy để tự chăm bé, nhưng mà…”
“Cảm ơn cậu. Ừm, tôi sẽ không cười nữa.”
Nói thì nói thế, nhưng Do Won vẫn cố quay mặt đi để không bật cười lần nữa khi nhìn thấy tóc Yi Ryeong rối tung. Yi Ryeong có vẻ hơi bực. Cậu vội chỉnh trang lại mái tóc, nhặt chiếc khăn trên sàn rồi bước tới gần Do Won. Cậu vươn tay lau miệng cho anh, nhưng đối phương lại lùi lại một bước.
“Vẫn còn dính kìa.”
“À… Cảm ơn cậu.”
“Tôi có cười gì đâu.”
Giọng điệu có vẻ dỗi của Yi Ryeong khiến Do Won cảm thấy hơi áy náy. Anh cố mím môi để không bật cười nữa, khẽ gật đầu.
“Lúc nãy bé tự dưng căng người lên và khóc. Thấy anh ngủ sâu quá nên tôi cố gắng tự xử lý nhưng không được.”
“Chắc lại bị đau bụng rồi. Dạo này nó thường bị như vậy mà.”
Do Won bế em bé ra ngoài phòng khách, Yi Ryeong cũng cúi xuống nhặt hết những đồ đạc bừa bộn lên và đi theo anh. Cậu đặt mấy thứ linh tinh lên bàn ăn, rồi đến gần Do Won khi anh đang nhẹ nhàng đặt bé nằm lên chiếc đệm trên sàn nhà. Do Won kéo áo em bé lên và xoa nhẹ bụng nó, nhưng con bé vẫn khóc miết.
Yi Ryeong ngồi xuống cạnh Do Won, lặng lẽ quan sát.
“Con đau lắm không? Đau ở đâu? Sẽ ổn thôi, mọi thứ sẽ ổn mà.”
Anh thì thầm an ủi bé, tiếp tục xoa bụng với vẻ mặt đầy lo lắng. Sau hơn 30 phút, tiếng khóc của đứa trẻ dần dần lắng xuống. Dù nó vẫn còn thút thít nhưng không còn khóc to và đau đớn như trước nữa.
“Chắc bé đói rồi.”
Do Won xem giờ rồi chỉnh lại áo cho bé, sau đó bế lên.
“Để tôi pha sữa cho.”
Yi Ryeong đã nhanh chóng lấy bình sữa và chuẩn bị dưới máy pha sữa. Dù Do Won không thích sử dụng máy móc, nhưng vì máy đã hoạt động và đổ sữa đi thì sẽ quá lãng phí, nên anh cũng chỉ có thể đứng bên cạnh với vẻ mặt không mấy hài lòng, bế bé nhìn Yi Ryeong chuẩn bị sữa.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.