Vị Mặn Ngọt Của Các Ông Bố - Chương 22

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 22
“Tôi đã nói bao nhiêu lần là không nên lạm dụng máy pha sữa rồi.”
“Nhưng nhóc con thích mà.”
Yi Ryeong nhanh tay lắp núm ti vào bình sữa đầy sữa rồi đưa thẳng đến miệng đứa bé. Dù vẫn đang khó chịu và phát ra tiếng rên rỉ, nhưng cô công chúa nhỏ lập tức há miệng, tu bình sữa “chụt chụt”.
“Chắc con đau bụng tỉnh giấc, lại còn đói nữa, khổ thân con quá nhỉ?”
Do Won áp môi mình vào má bé, trong khi bé đang gắng sức bú bình sữa. Cái bụng tròn trịa của nó phập phồng theo từng ngụm sữa.
“Chắc nó đói lắm rồi.”
Nhìn thấy bé uống quá vội, Do Won nhẹ nhàng rút bình sữa ra khỏi miệng nó. Đứa trẻ ngay lập tức ho khẽ vài tiếng nhỏ. Anh đợi bé ngừng ho và nuốt hết sữa còn trong miệng rồi mới đưa bình sữa lại.
“May mà anh dậy, nếu không chắc tôi còn vật lộn với con bé lâu nữa.”
“Mệt lắm không?”
“Ừ, tại tôi cố bế nó lâu mà.”
Yi Ryeong cúi gần xuống mặt em bé, vừa mỉm cười vừa trách yêu.
“Con làm khó bố bao nhiêu mà giờ lại tỏ vẻ ngoan ngoãn thế này? Bố đã phải vất vả với con cả tiếng đồng hồ rồi đấy nhé!”
Bé liếc nhìn Yi Ryeong rồi quay đi. Yi Ryeong khẽ hôn lên má bé trước khi đứng thẳng dậy. Song, ánh mắt cậu bỗng chạm phải Do Won.
Khoảng cách giữa Yi Ryeong và Do Won trở nên gần hơn khi cậu cúi xuống hôn bé. Cả hai bất chợt dừng lại, mắt nhìn nhau, không gian xung quanh như ngưng đọng. Trong ngôi nhà tĩnh lặng, họ có thể nghe rõ tiếng tim mình đập, và đôi mắt thoáng run rẩy vì bối rối.
‘Lần trước cũng như thế này thì phải…’
Yi Ryeong cảm thấy căng thẳng đến mức không thể cử động. Cậu không biết liệu có phải vì biết Do Won là người đồng tính hay có lý do nào khác hay không, nhưng tay cậu đã sớm tê cứng lại.
Do Won là người đầu tiên quay đi. Yi Ryeong cũng hắng giọng, lùi lại vài bước, cố xua tan bầu không khí ngượng ngùng.
“Nhờ tôi mà anh đã có một giấc ngủ ngon lành rồi nhỉ?”
“Lâu lắm rồi tôi mới không thấy mệt như thế.”
Dù có người giúp việc tới hỗ trợ, nhưng thời gian ngủ mỗi ngày của Do Won chưa bao giờ quá năm tiếng, và nhịp sống đảo lộn ngày đêm khiến cơ thể anh lúc nào cũng như bị đè nặng bởi sự mệt mỏi. Vậy mà, giấc ngủ ngắn ngủi trên ghế sofa ấy lại đem đến cho anh cảm giác thư giãn và sảng khoái hiếm có.
“Nhiệm vụ của tôi xong rồi nhé!”
Yi Ryeong nhanh chóng nằm dài xuống sofa, hai cánh tay nhức mỏi vì phải bế bé suốt cả tiếng đồng hồ. Do Won ôm bé đứng lên, vỗ nhẹ vào lưng bé, rồi ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện.
Yi Ryeong định mở TV, nhưng khi nhìn em bé và Do Won, cậu lại đặt điều khiển xuống, với lấy cuốn sách cậu chưa đọc xong trên bàn. Bé bỗng nhiên phát ra tiếng thút thít nho nhỏ, tỏ vẻ khó chịu, khiến Do Won phải lập tức đứng lên, đi đi lại lại trong phòng để dỗ dành con gái.
“Sao vậy?”
“Nó có vẻ không thích tôi ngồi xuống, phải đi đi lại lại mới chịu nín.”
“Nhóc con này đã bị chiều hư rồi đấy.”
“Nhưng chỉ cần dỗ một chút là bé nín ngay thôi mà, cũng không sao.”
Do Won với lấy chiếc địu quen thuộc mà anh thường dùng trên bàn, vừa định đặt bé xuống thì Yi Ryeong bước tới, nhấc em bé ra từ tay anh.
“Nếu anh đặt xuống, nó lại khóc ầm ĩ lên cho mà xem.”
“Cảm ơn cậu.”
Dù có vẻ không thích được Yi Ryeong bế, nhưng bé con cũng chỉ thút thít vài tiếng thôi chứ không khóc lớn như trước.
“Được rồi, để tôi bế cho.”
“Trẻ con thường đau bụng như vậy sao?”
“Cũng tùy thôi, có đứa bị ít, có đứa bị nhiều. Bé nào nặng thì có khi khóc suốt đêm. Nhưng con gái mình vẫn còn đỡ hơn nhiều đó.”
“Chắc mệt lắm nhỉ.”
Yi Ryeong lắc đầu ngao ngán, tưởng tượng cảnh cả đêm phải dỗ em bé mà thấy mệt thay.
“Nhưng lúc tôi còn bé, ba mẹ bảo tôi ngoan lắm. Chắc nó không quậy như tôi đâu nhỉ? Còn anh thì sao?”
“Tôi… không rõ lắm.”
“Không rõ lắm?”
Sắc mặt Do Won trở nên u ám. Yi Ryeong lập tức hiểu rằng có lẽ đây là một phần quá khứ mà anh không muốn nhắc đến. Cũng giống như cậu vậy, vì thế Yi Ryeong chưa từng hỏi Do Won về bố mẹ anh.
Nghĩ lại, điều đó thật kỳ lạ. Bỗng dưng phải chăm sóc một đứa trẻ, vậy mà chẳng thấy bố mẹ anh đâu, cũng chẳng có ai gọi điện hỏi thăm. Anh thậm chí chẳng dùng điện thoại trừ khi để kiểm tra giờ cho bé bú.
Do Won có vẻ có hoàn cảnh giống cậu. Ngay cả khi tin tức về cậu tràn ngập trên báo chí, gia đình cậu cũng không liên lạc, chỉ có duy nhất một cuộc gọi từ cô với lời hăm dọa rằng cậu phải chịu trách nhiệm chăm sóc bé để làm dịu dư luận.
“Thật ra gia đình tôi cũng chẳng tự hào gì về tôi đâu, nên nếu anh không muốn nói thì cũng không sao.”
“À, chẳng có gì phải giấu cả. Chỉ là… tôi từng là trẻ mồ côi.”
“Thế là anh sống trong cô nhi viện sao?”
“Không, không phải vậy…”
“Mồ côi mà không ở cô nhi viện?”
“Chuyện cũng phức tạp lắm.”
Yi Ryeong nhận thấy Do Won không muốn giải thích thêm nên cậu cũng không hỏi nữa.
“Nhưng chắc anh không phải kiểu quá nhạy cảm đến mức nhóc con này giống anh mà gây rắc rối lớn đâu nhỉ.”
“Chắc vậy. Nó cũng giống cậu mà.”
“Nhưng con bé có vẻ hơi nhạy cảm rồi đấy chứ? Nếu thế, có thể anh cũng từng nhạy cảm lúc nhỏ.”
“Cũng có thể.”
Do Won nhìn em bé với nhiều suy nghĩ. Anh băn khoăn liệu bố mẹ mình có từng lo lắng như vậy khi bế anh không. Nghĩ đến điều đó khiến lòng anh như bị ép chặt lại, cảm giác nghẹn ngào dâng lên, mắt anh hơi cay cay nóng rát.
* * *
Ngày hôm sau, cô giúp việc đến, và họ đã bàn bạc về việc gia hạn. Theo ý muốn của Do Won, người giúp việc sẽ chỉ làm đến hết tuần này, và Yi Ryeong không nói thêm gì về quyết định đó.
Hàng ngày, Yi Ryeong vốn thường ra ngoài lúc sáng sớm giờ lại chỉ ở nhà. Ban đêm cậu ngủ, còn ban ngày thì quanh quẩn bên đứa trẻ. Cậu vẫn không giúp đỡ nhiều, chỉ thỉnh thoảng xuất hiện để chụp ảnh bé hoặc bị người giúp việc kéo vào phụ chăm bé một chút.
Do Won từng nghĩ rằng mình biết rõ về Yi Ryeong chỉ qua những gì trên TV, nhưng giờ tiếp xúc nhiều hơn, anh nhận ra Yi Ryeong ngoài đời có chút khác. Cậu rất nhanh nhạy, khi đã quyết định giúp thì luôn chuẩn bị sẵn sàng trước cả khi anh kịp yêu cầu. Dù có vẻ thích nằm trên giường hay sofa cả ngày, nhưng mỗi ngày cậu đều dành ít nhất một giờ để vào phòng tập luyện. Mặc dù có vẻ khó tính, nhưng cậu không kén ăn và luôn ăn những món mà người giúp việc nấu. Điều bất ngờ nữa là cậu đọc sách khá thường xuyên.
Dần dần, Do Won bắt đầu quen với sự hiện diện của Yi Ryeong, và việc anh dần quen với cậu cũng có nghĩa là anh bắt đầu cảm thấy dễ chịu hơn trong ngôi nhà rộng lớn này.
Khi chỉ có mình anh và đứa bé trong ngôi nhà rộng lớn, đôi lúc anh cảm thấy trống trải, và khi quá mệt mỏi, anh lại cảm thấy buồn bã. Nhưng mỗi khi Yi Ryeong đến gần và nói chuyện, dù chỉ là những chuyện bình thường, không có gì quan trọng, nhưng cảm giác đó cũng dần tan biến.
“Ngày mai anh đi khám à?”
“Ừ, họ bảo sẽ cử xe đến đón.”
“Anh muốn tôi đi cùng không?”
“Hả? Không cần đâu. Nhân viên viện nghiên cứu sẽ lái xe đến, tôi chỉ cần đi xe đó thôi.”
“Nhưng anh còn phải mang đồ cho bé nữa mà. Anh đi một mình sao mang nổi?”
“Có thang máy mà, tôi lên xuống nhanh thôi. Lần trước cũng vậy mà.”
“Thế ai sẽ trông bé trong khi anh mang đồ?”
“Chỉ một lát thôi, tôi sẽ để bé nằm trong ghế xe.”
Càng cố từ chối, Yi Ryeong càng tỏ vẻ không hài lòng. Anh chỉ không muốn gây phiền hà, nhưng vẻ mặt cau có của cậu làm Do Won phải im lặng. Nhìn đôi mắt hơi hờn dỗi và đôi môi trề ra của cậu, Do Won bất giác nghĩ, dù trong cơn bực mình cậu trông vẫn thật đẹp trai và dễ thương.
“Anh không biết là tôi đã ở nhà mấy ngày rồi sao?”
“Hả?”
“Tôi cần ra ngoài. Nhà báo qua lại suốt khiến tôi không thể đi dạo đàng hoàng, còn mấy cuộc hẹn nhậu thì tôi cũng không đi. Ngày mai cho tôi đi đến viện nghiên cứu cùng đi. Tôi muốn lái xe, muốn ra ngoài hít thở không khí. Ở nhà mãi mà người tôi sắp rệu rã rồi.”
Do Won ngập ngừng một lúc, tự hỏi mình có từng cấm Yi Ryeong ra ngoài không. Anh chắc chắn chưa bao giờ nói với cậu về chuyện đó, vậy tại sao cậu lại có vẻ giận dỗi thế này?
“Cậu có thể đi nhậu nếu muốn mà…”
“Ý tôi không phải là chuyện nhậu nhẹt. Tôi không muốn đi nhậu, mà là muốn đi cùng anh ngày mai. Lâu lắm rồi tôi không lái xe, tôi muốn ra ngoài, không muốn ở nhà mãi nữa.”
Do Won hơi ngạc nhiên nhìn cậu. Người giúp việc, đang cất mấy bình sữa đã khô vào máy khử trùng, khẽ bật cười.
“Gia đình ba người chúng ta cùng đi đi, như vậy tốt hơn mà.”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo