Vị Mặn Ngọt Của Các Ông Bố - Chương 23

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 23
“Gia đình à…” Do Won ngập ngừng.
“Đúng rồi. Là tôi, anh và em bé. Tôi là bố của bé, anh cũng là bố của bé mà.” Yi Ryeong nhanh nhảu chen vào trước khi Do Won kịp phủ nhận.
Từ “gia đình” nghe thật lạ lẫm và có chút gì đó ngại ngùng đối với Do Won. Anh chỉ biết khẽ ho khan, cảm thấy bối rối, rồi quay lưng lại, ôm chặt đứa bé vào lòng. Nhìn phản ứng của Do Won, Yi Ryeong cũng cảm thấy hơi ngượng.
“Thực ra thì tôi chỉ muốn ra ngoài thôi, và giờ có cái cớ rồi. Tôi không muốn cứ lái xe loanh quanh không mục đích, nên để tôi làm tài xế đưa anh đến viện nghiên cứu luôn nhé.”
“Đi cùng cũng không có vấn đề gì, nhưng…” Do Won vẫn quay lưng lại, chưa quen với việc nghe từ “gia đình” từ miệng Yi Ryeong.
“Vậy thì gọi cho viện nghiên cứu đi, bảo họ không cần gửi xe nữa.”
“Được rồi.”
Do Won cầm điện thoại lên và gọi. Cảm giác từ “gia đình” vẫn còn văng vẳng trong đầu anh, khiến lòng anh gợn sóng lạ thường, không giống với cảm giác khi lần đầu có con gái. Anh kết thúc cuộc gọi ngắn và quay lại, thấy Yi Ryeong đang nhìn mình với đôi mắt háo hức.
“Tôi báo rồi, họ nói chúng ta nên đến viện trước 10 giờ sáng ngày mai.”
“Tuyệt! Nhân tiện chúng ta ăn gì đó bên ngoài luôn nhé?”
“Không được đâu. Vì có em bé, nên chúng ta phải về nhà ngay. Vẫn còn nguy hiểm lắm.”
“Ồ, đúng rồi nhỉ, tiếc thật.”
Yi Ryeong khẽ thở dài tiếc nuối, nhưng vẻ mặt cậu lại toát lên niềm vui rõ ràng khi nghĩ đến việc ra ngoài. Cậu lẩm nhẩm một giai điệu vui vẻ và bước vào bếp.
“Gần đây cậu thay đổi nhiều đấy. Trước kia tôi còn không biết cậu có ở nhà không, bây giờ thì nhìn thấy cậu thường xuyên rồi.” Người giúp việc mỉm cười nói.
“Tôi cũng không rõ tại sao, nhưng có lẽ tôi đã quen dần với mọi thứ. Điều đó đúng là tốt hơn thật.”
Nghe vậy, cả cô giúp việc và Do Won đều khẽ cười.
* * *
“Chỉ mang bấy nhiêu đồ thôi à?”
Yi Ryeong hỏi vì thấy lượng đồ đạc đã giảm bớt. Do Won gật đầu, quả thật lần này đã mang ít đồ hơn trước rất nhiều. Sau lần đi viện nghiên cứu một mình và phải loay hoay với cả đống hành lý và đứa bé, anh quyết định cắt giảm những thứ không cần thiết. Dù vậy, tay anh vẫn đầy ắp đồ, nhưng so với lần trước, khối lượng và kích thước đã giảm đáng kể.
Yi Ryeong đặt bé vào chiếc ghế an toàn mới trên xe, còn Do Won thì cầm hết hành lý theo.
“Đặt vào đây ngoan hẳn, hay nhỉ? Có khi nào bình thường đặt con nằm đây thì ngoan không?”
“Có thể bé chưa quen, nhưng khi quen rồi thì chắc lại sẽ quấy thôi.”
Yi Ryeong mở cửa, bước ra ngoài trước, trong khi Do Won lỉnh kỉnh mang theo đồ đạc ra khỏi nhà. Yi Ryeong vừa ngáp lớn vừa tỏ vẻ thoải mái hơn mọi khi.
Sau khi lắp ghế an toàn cho bé, Do Won sắp xếp hành lý vào cốp xe, chia đồ giữa cốp và ghế sau. Yi Ryeong ngồi vào ghế lái, trong khi Do Won ngồi ở ghế sau cùng với bé.
Tiếng hát khe khẽ của Yi Ryeong vang lên khi chiếc xe bắt đầu lăn bánh.
“Hôm nay bé ngoan quá nhỉ?”
“Ừ, chắc nó thích đi xe. Lần trước cũng vậy, mỗi lần đi xe là con bé ngủ say lắm. Cô giúp việc cũng bảo có nhiều bé thích ngủ khi đi xe, có lẽ là do sự rung lắc nhẹ.”
Do Won nhìn em bé đang ngủ trong xe. Dù chiếc xe của Yi Ryeong chạy rất êm, nhưng anh vẫn không thể rời mắt khỏi đứa trẻ. Nhìn thấy nó ngủ mà miệng cứ mấp máy như đang nói mớ, khiến trái tim anh dâng trào một niềm yêu thương khó tả.
Anh lấy điện thoại ra, chụp vài bức ảnh, rồi nhẹ nhàng chạm vào bàn tay bé, sau đó vuốt ve má con. Mỗi lần cảm nhận được sự sống động từ đứa bé, lòng anh lại cảm thấy ngạc nhiên và xúc động.
“Nhóc con còn ngủ không?”
Ngay khi Yi Ryeong hỏi nhỏ, bé bất chợt phát ra tiếng rên nho nhỏ. Cả hai người im bặt, cố gắng thở thật nhẹ cho đến khi bé lại chìm vào giấc ngủ.
“Cảm giác như đang chở một quả bom hẹn giờ ấy nhỉ.”
“Nếu nổ thì sẽ là tiếng khóc thật to.”
“Công chúa nhà ta có giọng lớn thật đấy. Liệu nó có trở thành ca sĩ không nhỉ?”
“Ca sĩ á? Hừm… Tôi không nghĩ showbiz là nơi tốt đâu.”
“Sao vậy? Chẳng phải rất nhiều người muốn làm nghệ sĩ sao?”
“Không phải là vấn đề tốt hay xấu, chỉ là tôi không thích. Làm trong ngành đó dễ bị vướng vào những người không tốt, chưa kể đến việc bị truyền thông bới móc. Chỉ vậy thôi.”
Do Won hiểu những gì Yi Ryeong lo lắng. Dù không nói rõ, nhưng anh cũng có thể đoán được tại sao. Yi Ryeong là một ngôi sao nổi tiếng, luôn thu hút sự chú ý, nhưng cậu cũng không phải là nghệ sĩ có hình ảnh tốt nhất. Khi scandal liên quan đến việc sử dụng ma túy của Yi Ryeong bùng nổ, ngay cả người không quan tâm đến showbiz như Do Won cũng biết đến sự việc đó.
Hình ảnh về Yi Ryeong trong mắt Do Won không phải hoàn toàn tốt đẹp. Dù cậu đẹp trai, nhưng những tin tức tiêu cực về cậu thì quá nhiều.
Thực tế, Yi Ryeong ngoài đời không khác biệt hoàn toàn so với hình ảnh trên truyền thông, nhưng cũng có những khía cạnh mà cậu không giống với những gì mọi người nghĩ. Con người không chỉ có một mặt, nhưng hầu hết mọi người chỉ biết đến một hình ảnh thông qua những gì truyền thông phơi bày, dễ dàng đóng khung và gán mác cho ai đó.
Dĩ nhiên, một đứa trẻ ngoan như con gái của Do Won sẽ không lớn lên giống như Yi Ryeong – người thường xuyên gây ra rắc rối, nhưng anh không mong muốn con mình sẽ trở thành mục tiêu của truyền thông hay dư luận.
“Giá như chỉ cần sống vui vẻ mà không phải lo nghĩ gì thì tốt biết mấy.”
“Vậy thì tôi sẽ phải kiếm nhiều tiền thôi.” Yi Ryeong đáp.
“Tôi cũng chẳng có bao nhiêu tiền tiết kiệm, giờ phải bắt đầu lo liệu dần rồi.”
Do Won quay sang nhìn Yi Ryeong, người đang tập trung lái xe mà không nói thêm gì sau câu nói đó. Dường như chỉ là một lời nói thoáng qua, nhưng với Do Won, nó lại khiến anh bất ngờ.
Ban đầu, Yi Ryeong không thích trẻ con và thậm chí không muốn đụng tay vào việc chăm sóc bé, anh vẫn nhớ rõ lời nói rằng Yi Ryeong muốn lợi dụng đứa trẻ. Anh từng nghĩ rằng Yi Ryeong sẽ không bao giờ thực sự gắn bó với đứa bé. Vậy mà, dù chỉ là một câu nói vu vơ, nhưng việc Yi Ryeong nhắc đến tương lai với đứa trẻ khiến Do Won không khỏi ngạc nhiên.
‘Có lẽ chỉ là lời nói suông thôi.’ Do Won tự nhủ.
Lúc con gái lớn hơn và có thể gửi đến nhà trẻ, Do Won sẽ quay lại công việc, và khi đó dư luận cũng sẽ lắng xuống. Rồi Yi Ryeong sẽ lại rời xa họ. Điều đó đồng nghĩa với việc cuộc sống thoải mái hiện tại, trong ngôi nhà rộng rãi và không phải lo nghĩ về tiền bạc hay việc nhà, cũng sẽ chấm dứt.
Do Won nhận ra anh đã quá thỏa mãn với cuộc sống yên bình trong vài ngày qua. Nhờ có Yi Ryeong, anh đã có thể tập trung hoàn toàn vào việc chăm sóc con, không phải lo lắng về cơm áo hay những vấn đề khác. Nhưng cuộc sống này sẽ không kéo dài mãi.
Sớm muộn gì anh cũng sẽ phải trở về căn nhà cũ, nơi anh vẫn giữ hợp đồng thuê, và cuộc sống lúc đó sẽ không dễ dàng như bây giờ. Anh không thể quên đi thực tế, nếu không, sự thay đổi sẽ trở nên khó khăn hơn khi trở về cuộc sống thường ngày.
Do Won khẽ vuốt ve ngón tay nhỏ xíu của bé. Nghĩ đến việc phải quay về căn nhà cũ, một nỗi buồn nhẹ len lỏi trong lòng anh. Dù vậy, anh cũng không muốn để mình chìm đắm quá sâu trong cảm giác đó.
‘Bố sẽ làm tất cả để con có một cuộc sống không phải lo nghĩ điều gì,’ anh thầm nhủ, dù trong lòng vẫn thấy mơ hồ.
Giữa lúc đó, tiếng ngân nga khe khẽ của Yi Ryeong vang lên trong không gian yên tĩnh của chiếc xe.
* * *
“Bé rất khỏe mạnh.” Bác sĩ nói.
“Nhưng gần đây con bé thường xuyên bị đau bụng,” Do Won trả lời, cố tập trung vào lời của bác sĩ trong khi vẫn vỗ nhẹ lưng bé đang khóc lớn.
“Đó là hiện tượng phổ biến ở trẻ sơ sinh. Anh không cần lo lắng quá. Chiều cao và cân nặng của bé có hơi thấp hơn một chút, nhưng vẫn nằm trong phạm vi phát triển bình thường. Nói chung, nó đang rất khỏe mạnh. Nhưng anh vẫn chưa đặt tên cho bé sao?”
Bác sĩ nhìn vào biểu mẫu, nơi phần tên vẫn ghi là “vô danh”, rồi hỏi. Do Won cảm thấy hơi xấu hổ, như mọi lần.
“À… tôi vẫn đang suy nghĩ về chuyện đó.”
“Tôi không thúc giục đâu, đây là chuyện quan trọng nên cần suy nghĩ kỹ. Khi anh quyết định tên bé, nhớ báo lại với tôi để tôi có thể giúp anh làm thủ tục khai sinh.”
“Vâng.”
“Nếu có thể, hãy tăng lượng sữa cho bé. Nếu bé không uống thêm được, hãy pha sữa đặc hơn.”
“Tôi hiểu rồi.”
“Bé ngoan lắm, chỉ là hơi khó chịu chút thôi.”
“Xin lỗi vì đã làm phiền.”
“Không sao đâu. Trẻ con khóc là chuyện bình thường mà.”
Do Won cúi đầu cảm ơn vị bác sĩ tốt bụng, rồi đứng dậy. Bác sĩ cũng đứng lên tiễn họ.
“Nếu có vấn đề gì, hãy liên hệ với tôi ngay. Hiện tại, điều quan trọng nhất là sức khỏe của bé, nên đừng ngần ngại.”
“Vâng, cảm ơn bác sĩ.”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo