Vị Mặn Ngọt Của Các Ông Bố - Chương 24

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 24
“Người bố còn lại của bé hẳn đang đợi cậu ngoài kia nhỉ? Cậu đi được rồi.”
“Vâng.”
Do Won cúi đầu chào bác sĩ, rồi bế đứa bé đang khóc ra ngoài.
“Họ đã nói gì thế? Sao nhóc con lại khóc mãi vậy?”
“Chờ tôi chút.”
Do Won định đưa đứa bé cho Yi Ryeong nhưng lại do dự. Tuy nhiên, Yi Ryeong đã nhanh chóng đón lấy đứa bé trước khi Do Won kịp làm gì. Cậu nhẹ nhàng đặt đầu đứa bé lên vai mình và vỗ nhẹ vào lưng nó.
“Chắc là đói bụng rồi. Chắc nó thấy bực bội vì phải kiểm tra đủ thứ với cái bụng đói này đó.”
Dù anh đã tự nhủ sẽ không phụ thuộc vào sự giúp đỡ của Yi Ryeong, nhưng việc giành lại đứa bé lúc này có vẻ hơi quá. Thay vào đó, Do Won tiếp tục tìm kiếm gì đó trong túi của mình.
Anh lục túi một hồi và lấy ra bình sữa đã được chuẩn bị sẵn với nước nóng và sữa bột. Vì đứa bé quấy khóc quá nhiều, Do Won luống cuống mở nắp bình sữa, nhưng vừa đặt nắp xuống thì không thấy nó đâu nữa.
“Đâu rồi nhỉ?”
Anh xoay người tìm kiếm xung quanh, nhưng càng vội vàng lại càng không thấy. Yi Ryeong, lúc này vẫn đang vụng về bế đứa bé và vỗ nhẹ lưng nó, nhìn thấy sự lúng túng của Do Won liền nhẹ nhàng chạm vào vai anh.
“Ở đây này.”
Yi Ryeong khẽ liếc mắt về hướng cái nắp bình sữa, lúc này bị vùi nửa chừng trong túi. Do Won nhanh chóng nhặt lên, đóng nắp lại rồi lắc nhẹ bình sữa để trộn sữa bột.
“Bố cho con ăn nhé?”
Anh đón lấy đứa bé từ tay Yi Ryeong, đặt nó nằm lên đầu gối mình. Đầu đứa bé dựa vào cánh tay anh, và khi bình sữa được đưa đến gần, nó ngay lập tức há miệng và mút lấy núm ti như thể chưa từng có vụ gào khóc ban nãy.
“Nhìn xem, chắc là đói lắm rồi.”
Yi Ryeong tiến lại gần, đưa tay ra để chắn ánh sáng mặt trời đang chiếu trực tiếp qua cửa sổ. Dù Do Won đã ngồi che bớt, cậu vẫn kiên nhẫn đưa tay ra chắn phía sau anh, như thể muốn che hết ánh sáng cho bé.
Đứa bé vừa bú vừa đảo mắt nhìn quanh. Đôi mắt nhỏ xíu của nó thoáng dừng lại ở Yi Ryeong, rồi nhanh chóng chuyển qua Do Won, xong lại bận rộn di chuyển khắp nơi.
“Nhóc con nhận ra tôi à?”
Khi Yi Ryeong cúi đầu xuống gần hơn, đứa bé chăm chú nhìn cậu một lúc, nhưng ngay sau đó, ánh mắt nó nhanh chóng chuyển hướng đi chỗ khác, biểu hiện cho việc đã hết hứng thú với cậu.
“Con bé chưa có khả năng nhận diện khuôn mặt đâu.”
“Nhưng thỉnh thoảng nó vẫn nhìn chằm chằm mà.”
“Tôi cũng có cảm giác như vậy, nhưng thật ra chưa thể nhận diện được.”
“Có khi nhóc con của chúng ta là thiên tài nên phát triển nhanh hơn đó.”
Yi Ryeong khẽ vuốt má đứa bé đang bú, nhưng nó không hề phản ứng vì đang tập trung uống sữa.
“Tôi có cảm giác nó lớn rất nhanh, nhưng lại trông cũng chẳng lớn chút nào…”
Dù đã gần ba tuần sống chung dưới một mái nhà, đứa bé vẫn chưa thể tự giữ thẳng đầu. Đôi lúc, Do Won cảm thấy như nó đang phát triển chậm, nhưng khi bế lên, rõ ràng con bé đã nặng hơn trước. Tuy nhiên, nó vẫn rất nhỏ, chỉ vừa nằm gọn trong lòng bàn tay anh.
“Cậu nên ngồi lại một chút cho đến khi nó ợ được.”
“Dạo này nó ợ dễ dàng hơn rồi mà.”
“Tất nhiên là khá hơn so với trước rồi.”
Trước đây, có lúc phải mất đến 30 phút, thậm chí cả tiếng chỉ để giúp nó ợ, và cả ngày của anh chỉ lặp đi lặp lại việc cho bé ăn và vỗ lưng. Giờ thì thời gian đó đã rút ngắn lại hơn, nhưng vẫn cần khoảng 15 đến 20 phút vỗ lưng thì con bé mới ợ được.
“Đây có phải là cái hành lang lần trước không?”
“Sao cơ?”
“Nơi chúng ta gặp nhau lần đầu ấy.”
Yi Ryeong khẽ kéo kính râm xuống, nhìn quanh hành lang dài. Hành lang sâu hun hút nhưng vô cùng vắng vẻ, ánh nắng vàng ươm phủ lên toàn bộ không gian tĩnh lặng của nó.
“Hình như là hành lang khác thì phải? Chỗ có phòng giám đốc ấy.”
“À, đúng rồi.”
Yi Ryeong gật đầu, ngả người ra chiếc ghế cứng nhắc, mắt dõi theo em bé và Do Won.
“Hồi đó tôi nghĩ rằng việc nuôi đứa bé là chuyện viển vông, không thể nào làm nổi.”
“Vài ngày trước cậu vẫn còn nghĩ thế mà.”
“Này, lời anh nói có vẻ hơi châm chọc đấy?”
“Làm gì có chuyện đó.”
“Nhưng đó là sự thật. Dạo gần đây, tôi thấy việc chăm bé con cũng không tệ lắm.”
“Cậu cũng chỉ thi thoảng chăm nó vài chục phút thôi mà.”
“Ê? Sao anh cứ phải nói mấy lời cay đắng thế?”
“Tôi chỉ nói sự thật thôi.”
Do Won cười nhẹ, còn Yi Ryeong thì bật cười lớn như thể chẳng bận tâm đến lời nói đó.
“Cậu đã nghĩ đến việc đặt tên chưa? Lần trước cậu nói sẽ tìm chỗ đặt tên cho đứa bé mà.”
“Sáng nay tôi đã nhờ quản lý tìm giúp vài nơi xem tử vi và đặt tên rồi. Những chỗ quen biết của tôi không làm dịch vụ này.”
“Chắc chúng ta nên có vài cái tên để lựa chọn nhỉ?”
“Có lẽ vậy. Mỗi nơi chắc sẽ có cách đặt tên khác nhau.”
Trong lúc hai người đang trò chuyện về việc đặt tên, cơ thể em bé hơi rung lên, một tiếng ợ khẽ phát ra từ đấy.
Yi Ryeong đứng dậy, cầm lấy ghế ngồi cho xe hơi, trong khi Do Won nhẹ nhàng đặt đứa bé vào trong đó.
Ba người nhanh chóng thu dọn đồ đạc và trở về nhà. Dù Do Won tự nhủ rằng không nên coi nơi này là nhà, nhưng sau vài tuần ở đây, ngay khi vừa về đến, anh lập tức cảm thấy vô cùng thư giãn và thoải mái. Có lẽ cơ thể anh đã âm thầm chấp nhận nơi này là nhà rồi.
Khi họ đặt đứa bé nằm tạm xuống để sắp xếp lại đồ đạc, nó lập tức khó chịu và bắt đầu khóc. Do Won vội vàng chạy đến, nhưng thấy Yi Ryeong đã bế bé lên trước. Vừa được bế, đứa bé liền nín khóc, có lẽ nó chỉ cần được ôm là đủ. Yi Ryeong ra hiệu cho Do Won tiếp tục sắp xếp đồ đạc.
“Để tôi bế cho.”
“Thôi, anh cứ lo dọn dẹp đi. Nãy có người cứ nói lời cay nghiệt, nên giờ tôi cũng muốn thử giúp một chút.”
Dù Yi Ryeong bế em bé vẫn còn khá lóng ngóng, mỗi khi nó nhúc nhích cậu lại hơi lúng túng, nhưng cậu vẫn kiên quyết để Do Won tiếp tục công việc.
“Được rồi, tôi sẽ dọn nhanh thôi.”
Chỉ vài giờ trước, Do Won đã tự nhủ sẽ không dựa dẫm vào Yi Ryeong, nhưng giờ lại để cậu ấy chăm sóc đứa bé. Dù biết có người giúp sẽ tiện lợi hơn, anh vẫn cảm thấy khó xử khi không từ chối cậu. Anh tự nhủ sẽ nhanh chóng sắp xếp mọi thứ.
Nhưng mọi việc không đơn giản như anh nghĩ. Khi sắp xếp, Do Won nhận ra có vài thứ cần phải lau chùi, giặt giũ, và cả những món đồ anh chưa kịp dọn dẹp. Anh cũng để ý đến những món đồ đã chuẩn bị cho giai đoạn phát triển tiếp theo của đứa bé, giờ đã đến lúc phải sử dụng.
“Phải lau sạch hết mấy thứ này nữa…”
Do Won không thể bỏ qua những thứ đã đập vào mắt, nên bắt đầu dọn dẹp từng món một. Trong lúc anh đang lau chiếc nôi treo đầy những con búp bê đen trắng, Yi Ryeong bế đứa bé bước vào phòng giặt với khuôn mặt tái nhợt. Do Won lập tức dừng tay và bật dậy.
Anh thấy quần áo của cả Yi Ryeong và đứa bé đều ướt nhẹp, chắc chắn vừa có chuyện gì xảy ra.
“Gì vậy? Chuyện gì thế?”
“Nhóc con vừa phun sữa khắp người tôi!” Yi Ryeong la lên, vẻ mặt đầy bàng hoàng. Đứa bé thì không có vẻ khó chịu gì, miệng vẫn hé mở như thường lệ, nhưng ánh mắt dường như tò mò hơn về xung quanh.
“Phun sữa?”
Trái ngược với sự bình thản của em bé, khuôn mặt Do Won vô cùng căng thẳng. Anh vội vàng đón lấy bé từ tay Yi Ryeong. Cả người nó ướt sũng sữa, quần áo của Do Won cũng bị dính ướt lây, nhưng anh không để tâm đến điều đó.
“Bé phun sữa ra xa lắm! Anh phải thấy lúc nó phun sữa phì phì cơ!”
“Chưa bao giờ có chuyện này xảy ra. Cậu đã làm gì nó?”
“Thì tôi chỉ cho nhóc uống sữa thôi. Đến giờ ăn rồi mà, bé đói nên tôi pha sữa bột.”
“Có phải vì thế mà bé bị như vậy không? Cậu chắc đã cho bé uống đúng cách chứ?”
“Sao có thể sai được? Sữa bột là do máy pha, tôi chỉ làm theo cách anh và cậu bảo mẫu thường làm thôi, đặt bé nằm trên gối rồi cho bú.”
“Ôi, lại nữa rồi…”
Dù không phun ra mạnh như trước, nhưng sữa vẫn trào ra quanh miệng đứa bé. Do Won cuống cuồng ôm bé sát vào mình và vỗ nhẹ lên lưng.
“Điện thoại!”
Hiểu ngay Do Won định làm gì, Yi Ryeong vội chạy ra phòng khách để tìm điện thoại của anh. Sữa đổ vương vãi khắp sàn, nhưng cậu chẳng còn tâm trí để dọn dẹp, chỉ cố tìm điện thoại càng nhanh càng tốt rồi quay lại đưa cho anh.
“Đây.”
Do Won nhanh chóng gọi cho bác sĩ đã khám cho bé hôm nay. Dù đứa bé vẫn bình thường, không khóc, nhưng chuyện xảy ra khiến anh không khỏi lo lắng.
“Alo? Chào bác sĩ, tôi là người đã đưa con đi khám hôm nay…”
— Vâng, chào anh, bố của bé đúng không? Có chuyện gì vậy?
“Chúng tôi cho bé uống sữa khi về nhà, nhưng bé đột nhiên phun sữa ra. Bình thường tôi cho bé ăn, nhưng hôm nay là cậu Yi Ryeong…”
“Cái đó không liên quan mà.”
Yi Ryeong xen vào, có chút cáu kỉnh. Thực ra, cậu còn lo lắng hơn ai hết, sợ rằng mình đã làm sai điều gì đó. Cậu chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện của Do Won với bác sĩ.
— Đừng lo lắng. Trẻ con thường hay nôn trớ mà, cậu biết rồi đúng không?
“Vâng.”
— Hiện tượng trớ mạnh cũng tương tự thôi. Hôm nay bé đã được kiểm tra và không có vấn đề gì. Trẻ nhỏ có thực quản ngắn nên việc nôn trớ không gây khó chịu nhiều như ta nghĩ đâu. Chúng chỉ cảm thấy như có gì trong miệng và nhổ ra thôi. Nếu tình trạng này kéo dài hai ngày liên tục thì anh có thể lo lắng, nhưng nếu chỉ xảy ra một, hai lần thì không sao đâu. Nếu có gì khác thường, cứ liên hệ lại với chúng tôi.
“Vậy thật sự là không sao chứ, bác sĩ?”
— Đúng rồi, sẽ có lúc bé bị vậy mà không có lý do gì cả. Hãy xử lý như khi bé nôn bình thường và nhớ vỗ cho bé ợ sau khi ăn là được.
“Vâng, cảm ơn bác sĩ. Xin lỗi vì đã làm phiền.”
— Không sao, nếu có vấn đề gì, cậu cứ gọi nhé.
Do Won cúp máy, nhìn sang Yi Ryeong. Anh nói, “Cậu nghe rồi đấy, bác sĩ bảo không sao và không phải lỗi của cậu.”
Yi Ryeong nhìn anh với ánh mắt tràn đầy hy vọng.
“Chuyện bé bị nôn trớ còn không quan trọng bằng việc đó không phải lỗi của tôi sao?”
Dù bác sĩ đã khẳng định mọi chuyện đều ổn, nhưng vẻ mặt căng thẳng của Yi Ryeong khi cố gắng chứng minh mình không sai khiến Do Won thấy khó chịu. Có lẽ do anh vẫn còn lo lắng và đang tìm ai đó để đổ lỗi.
“Từ giờ tôi sẽ tự cho bé ăn. Và tôi sẽ pha sữa bằng tay, không dùng máy nữa.”
“Bác sĩ đã bảo điều đó không liên quan mà.”
“Đúng là có lần bé cũng nôn khi tôi cho ăn, nhưng chưa bao giờ phun sữa như hôm nay.”
“Hôm nay mình đi xa, có thể bé cảm thấy căng thẳng mà mình không biết. Sao anh lại đổ lỗi cho tôi?”
Do Won im lặng, không trả lời. Anh cảm thấy hối hận vì đã để Yi Ryeong chăm đứa bé. Anh bế đứa bé vào phòng thay đồ và đặt bé lên bàn để thay tã.
“Anh thật quá đáng.”
Tiếng của Yi Ryeong vọng vào từ ngoài cửa, nhưng Do Won không đáp lại.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo