Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web , đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 25
Do Won thay quần áo cho bé vì bị bẩn sữa. May mắn là chỉ dính trên quần áo, không cần phải lau chùi gì nhiều.
“Bố xin lỗi con nhé.”
Do Won bế bé lên rồi vỗ nhẹ vào lưng, còn bé thì ngáp lớn như thể buồn ngủ lắm rồi vậy. Trái ngược với Do Won vẫn chưa thể bình tĩnh lại vì câu chuyện bé bất ngờ nôn trớ, thì bé lại chẳng có vẻ gì là để tâm.
Khi Do Won quay trở lại phòng khách, Yi Ryeong đã vào phòng riêng từ lúc nào, không thấy bóng dáng cậu đâu. Trong những ngày vừa qua, cậu thường ngồi đọc sách ở ghế sofa hoặc loanh quanh gần đó, nên khi cậu vào phòng thì cảm giác thiếu vắng lại bất chợt ập đến.
“Giận rồi à…”
Do Won nhìn về phía cửa phòng đóng kín. Anh chợt nhớ đến gương mặt của Yi Ryeong khi cậu nhìn anh với vẻ hốt hoảng, lúc anh bế bé chạy vào phòng đa năng. Có lẽ người hoảng loạn nhất khi chứng kiến cảnh bé nôn chính là Yi Ryeong.
Dù cảm thấy có chút áy náy, Do Won vẫn không có ý định xin lỗi hay dỗ dành. Dù anh đã nói là không thích việc đó, nhưng người kia vẫn kiên quyết cho bé uống sữa pha máy. Hơn nữa, trước mắt anh còn cả một sàn phòng khách lộn xộn đang cần phải được dọn dẹp.
Sàn nhà bị bẩn bởi sữa bé phun ra, cả những dấu chân của Yi Ryeong cũng in lên đó. Điều này càng cho thấy cậu đã bối rối đến mức nào.
Do Won thở dài, đeo đai địu bé lên người, rồi đi tìm khăn ướt để lau sạch những chỗ bị sữa bắn lên. Anh còn bật robot hút bụi chạy một lượt nữa. Khi nhìn robot chạy quanh phòng, anh bỗng thấy không yên tâm về Yi Ryeong, nên đã tiến đến gần cửa phòng cậu. Đúng lúc đó, Yi Ryeong mở cửa bước ra, cả hai nhìn thấy nhau, rồi bất ngờ lùi lại.
“Giật cả mình. Anh làm gì đứng trước cửa thế?”
“Thấy cậu ở mãi trong phòng không ra ngoài nên…”
“Tôi đi tắm đấy. Tôi cũng bị dính đầy sữa mà.”
Do Won nhìn lại và thấy tóc cậu vẫn còn ướt.
“Thế thì tốt rồi.”
Yi Ryeong nhíu mày, không hài lòng với thái độ của Do Won, cậu bước đến ngồi phịch xuống ghế sofa, cầm cuốn sách đang đọc dở lên. Thấy thế, Do Won cũng ngồi xuống cạnh cậu.
Cả hai không nói lời nào. Bé con vốn hay quấy khóc giờ lại yên lặng đến lạ, như thể đã ngủ say trong vòng tay của Do Won. Ngôi nhà rộng lớn bỗng trở nên tĩnh lặng như đang trong một không gian không có trọng lực. Tiếng thở của Yi Ryeong bên cạnh nghe rõ mồn một, khiến Do Won cảm thấy bầu không khí có phần gượng gạo, anh khẽ hắng giọng.
Ánh mắt của Yi Ryeong lướt qua Do Won rồi lại quay về cuốn sách.
“Cuối cùng cũng không định xin lỗi à?”
Yi Ryeong nói bằng tông giọng trầm trong khi mắt vẫn đang nhìn vào cuốn sách. Do Won thấy thế, gương mặt anh dần trở nên trầm tư.
“Tại sao tôi phải xin lỗi chứ?”
“Anh nói vậy là ý gì?”
Cách nói và giọng điệu của Yi Ryeong làm anh khó chịu, như thể mặc định rằng mọi lỗi lầm đều là của Do Won.
Do Won thấy sự áy náy vừa dấy lên trong lòng phút chốc tan biến. Anh nhìn Yi Ryeong, gương mặt cậu vẫn giữ nét bực bội.
“Tôi đã làm gì nào?”
“Thôi bỏ đi.”
Yi Ryeong đóng sách lại, đứng dậy rồi cầm sách bước vào phòng. Do Won không ngăn cậu lại.
Thời gian trôi qua, Do Won lại pha sữa, vỗ lưng cho bé ợ, rồi ru bé ngủ. Còn Yi Ryeong vẫn không hề bước ra khỏi phòng. Do Won quyết định không bận tâm đến cậu nữa.
Như mọi khi, bé lại làm nũng, Do Won ôm bé đi quanh phòng khách, vỗ nhẹ lên lưng cho bé ngủ. Anh đặt bé thật nhẹ nhàng vào giường. Bên cạnh giường bé là tấm chăn của Do Won. Dù có phòng riêng, anh vẫn thích ngủ gần bé để tiện chăm sóc.
Nghe tiếng thở đều đặn của bé, Do Won ngả lưng xuống bên cạnh.
Càng nằm, anh càng cảm thấy bực bội. Dù sao, từ trước đến nay bé chưa từng nôn nhiều đến vậy khi uống sữa anh pha. Yi Ryeong chẳng lẽ không chịu xin lỗi sao? Dù chưa rõ lý do, nhưng trước đây chưa từng xảy ra chuyện bé nôn nhiều đến mức phun ra như vậy. Do Won tự biện minh cho cảm giác của mình, thấy việc trách Yi Ryeong là hoàn toàn hợp lý.
Anh trở mình. Trong đầu thoáng qua ý định đi nói chuyện với Yi Ryeong, nhưng rồi lại thôi, quay lưng lại và cố gắng nghỉ ngơi.
Dù cơ thể đã mệt mỏi, nhưng anh vẫn không cảm thấy buồn ngủ. Anh biết rõ rằng khoảng thời gian bé ngủ – ngắn hai mươi phút, dài thì một tiếng – đó là khoảng thời gian quý báu cho anh nghỉ ngơi, nhưng ngay cả khi nhắm mắt, anh cũng không thể ngủ được.
“Bé yêu à…”
Nghe tiếng bé con rên rỉ khe khẽ. Do Won đang trong trạng thái mơ màng chợt bừng tỉnh, nhẹ nhàng tiến đến gần bé. Bé vẫn chưa tỉnh hẳn mà chỉ đang làm nũng trong mơ, nhưng nếu anh vô ý làm bé tỉnh giấc thì mọi chuyện sẽ càng trở nên khó khăn hơn.
Anh cúi xuống nhìn vào trong giường bé, thấy khuôn mặt bé đang nhăn nhó.
“Sao thế? Con muốn bố bế à? Thức dậy mà không thấy bố đâu nên buồn hả?”
Anh nhẹ nhàng đỡ lấy mông, lưng và đầu bé, bế lên. Ngay khi nằm trong vòng tay của Do Won, bé lại rên rỉ khe khẽ, như thể cảm nhận được đau đớn nào đó.
“Con lại đau rồi à?”
Ngay khi được ôm chặt vào lòng và được nhẹ nhàng đung đưa, con bé như thể đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu, bất chợt bật khóc lớn hơn. Do Won cố gắng giữ bình tĩnh, đặt bé xuống giường, nhẹ nhàng xoa bụng bé.
“Không sao đâu, không sao đâu. Một lát nữa là đỡ ngay thôi mà.”
Tiếng khóc vang lên rõ mồn một khắp phòng, mỗi lần thấy bé đau và khóc, lòng anh lại nhói lên. Bé nhỏ thế này thì làm sao có thể đau đớn như vậy được. Anh ước gì có thể đau thay bé, nếu bé có thể nói được, có lẽ sẽ giúp anh biết trong tình huống này phải làm gì cho đúng.
“Không sao đâu, không sao đâu. Bố xin lỗi nhé, ừ?”
Do Won xoa bụng bé trong khi cố dỗ dành, nhưng tiếng khóc của bé vẫn không ngừng.
* * *
Yi Ryeong nằm trên giường, cậu vẫn còn bực bội và khó chịu, không tài nào tập trung vào cuốn sách nổi. Cậu nghĩ mình chỉ định chợp mắt một chút, nhưng có vẻ như đã ngủ thiếp đi mất. Khi mở mắt ra vì nghe tiếng bé con khóc yếu ớt, cậu mới nhận ra thời gian đã trôi qua khá lâu.
“Gì thế này? Mình đã ngủ bao lâu rồi?”
Nhìn đồng hồ, cậu thấy mình đã ngủ ít nhất là ba tiếng. Không hiểu sao lại ngủ sâu đến vậy, cậu ngồi dậy, xoa đầu tóc rối bời rồi bước ra khỏi phòng. Tiếng khóc của bé nghe càng rõ hơn khi cậu tiến về phía cửa phòng.
Yi Ryeong theo âm thanh khóc của bé mà ra khỏi phòng. Vươn vai một cái thật dài, cậu tiến lại gần phòng bé. Ngoài tiếng khóc của bé, cậu còn nghe thấy tiếng thì thầm nghẹn ngào, âm điệu trĩu nặng như muốn khóc theo. Không khó để Yi Ryeong nhận ra giọng nói ấy là của Do Won.
Yi Ryeong thắc mắc tiến lại gần, gõ nhẹ vào cửa, rồi đẩy cửa bước vào. Trong phòng, Do Won đang ngồi thu mình dưới đất, hai tay ôm lấy bé con. Gương mặt ấy ướt đẫm nước mắt, khiến Yi Ryeong không khỏi sững người.
“Do Won? Có chuyện gì vậy?”
Nghe tiếng Yi Ryeong, Do Won ngẩng lên nhìn, gương mặt thấm đầy nước mắt, Yi Ryeong bèn bước tới gần hơn, cậu thấy Do Won thở hổn hển, khó khăn mở lời.
“Đã hơn hai tiếng rồi… mà bé cứ khóc mãi, chưa bao giờ xảy ra chuyện này…”
Giọng nói lẫn tiếng khóc và sự mệt mỏi của Do Won khiến trái tim Yi Ryeong như chết lặng. Nghĩ đến khả năng có chuyện chẳng lành, Yi Ryeong không khỏi lo lắng.
“Sao anh lại ngồi một mình thế này? Đáng ra phải đánh thức tôi chứ!”
Dù biết rằng có đánh thức cậu cũng chẳng giúp được gì nhiều, nhưng khi nghe thấy Do Won đang một mình đối mặt với khó khăn, cậu không khỏi cảm thấy bản thân nên làm gì đó.
Những bực bội, khó chịu lúc trước lập tức biến mất khi cậu nhìn thấy gương mặt đau khổ của Do Won.
“Tôi cứ nghĩ rồi bé sẽ nín khóc sớm thôi…”
Thật ra, khi tiếng khóc của bé kéo dài hơn một tiếng không ngừng, Do Won đã định gọi Yi Ryeong dậy. Nhưng hôm nay, anh đã quyết tâm sẽ không quen với cảm giác phụ thuộc vào sự an ủi từ Yi Ryeong. Anh không muốn dựa dẫm, nhất là khi Yi Ryeong đã tức giận và tự nhốt mình trong phòng. Cuối cùng, anh chỉ có thể ôm bé và hy vọng tiếng khóc sẽ tự nhiên ngừng lại.
Nhưng dù anh có ôm bé thế nào, dỗ dành ra sao, bé vẫn khóc không ngừng.
“Để tôi bế bé cho.”
Dù có do dự đôi chút nhưng Yi Ryeong vẫn đưa tay ra, Do Won cũng từ từ trao bé cho cậu. Cậu nhìn thấy đôi tay Do Won run lên, có lẽ vì đã ôm bé quá lâu.
“Con yêu, nếu cứ khóc thế này thì đau bụng mất thôi, biết không hả?”
Yi Ryeong vụng về, nhẹ nhàng dỗ dành bé.
“Hôm nay bé còn nôn nữa, liệu bé có ổn không?”
“Trước hết, anh bình tĩnh lại đã. Ngồi bệt dưới sàn thế này không giúp được gì đâu.”
Do Won thở từng hơi nặng nề, gắng gượng đứng dậy. Nghe lời Yi Ryeong, anh theo cậu ra ngoài.
Tiếng khóc của bé như âm vang trong đầu họ, Yi Ryeong vừa ôm bé vừa nhẹ nhàng đung đưa, vỗ về lưng bé. Dù có vẻ tư thế ôm chưa thật sự thoải mái, nhưng Yi Ryeong vẫn cố ôm bé thật chặt vào người.
“Có vẻ bé đang đau bụng?”
“Chắc là vậy… bé bị đầy bụng.”
“Tôi nghe nói cũng có những đứa trẻ khác khóc suốt vài tiếng liền mà.”
“Nhưng bé nhà mình chưa từng khóc như vậy, bé ngoan lắm…”
Do Won bật khóc nức nở, như thể chính anh đang cảm nhận được nỗi đau của bé. Yi Ryeong bối rối nhưng vẫn giữ bé trong lòng, rồi vỗ nhẹ lưng Do Won để trấn an anh.
Còn tiếp
– – – – – – – – – –
Hiện tại cũng không có nhiều nhà dịch tiểu thuyết hàn, và cũng chưa được phổ biến rộng rãi. Team cũng muốn theo dịch tiểu thuyết hàn được tới cùng, nên nhờ các bạn đọc thấy hay thì pr, share thêm cho nhiều người biết hơn nhé, để có thể duy trì được truyện ạ <3