Vị Mặn Ngọt Của Các Ông Bố - Chương 27

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web , đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 27
“Nhưng mà… tôi hỏi chuyện này có được không?”
“Chuyện gì cơ?”
“Tôi vừa vô tình xem lịch sử cuộc gọi của anh hồi nãy, thấy chỉ có một người thôi. Là ai vậy? Người yêu à? Chẳng phải anh nói là anh không có người yêu sao?”
“À…”
Do Won chần chừ, làm Yi Ryeong tự nhiên cảm thấy như mình đã hỏi một điều không nên hỏi. Cậu vội vàng định đứng dậy để thu lại lời nói của mình.
“Nếu mà khó trả lời thì…”
“Không phải khó trả lời gì cả. Tôi có một người thân như gia đình, đó là con trai của người đó.”
Do Won trầm ngâm một lúc như thể đang suy nghĩ, rồi quyết định nói ra. Dù trong lòng vẫn có chút do dự, anh nghĩ rằng nếu ngay cả với Yi Ryeong, người đang cùng anh sống chung và nuôi con, mà anh cũng không thể chia sẻ câu chuyện này, thì còn có thể nói với ai đây?
“Người thân như gia đình?”
“Chắc lần trước tôi đã nói rồi… Tôi bị bỏ rơi ở trại trẻ mồ côi khi còn là trẻ sơ sinh.”
Khi Do Won nhắc đến quá khứ, Yi Ryeong quay người lại nhìn anh.
“Tôi không biết cha mẹ mình là ai, chỉ biết rằng khi vừa sinh ra, tôi đã bị bỏ lại trong chiếc hộp sơ sinh.”
Trẻ sơ sinh… Có lẽ giống như đứa bé đang nằm gọn trong vòng tay của Do Won lúc này. Một đứa bé nhỏ bé, yếu ớt, thậm chí còn chưa thể tự ăn uống hay giữ vững đầu mình, luôn cần có người đỡ lấy.
Do Won cảm nhận được sức nặng ấm áp của đứa trẻ trong tay, chợt tưởng tượng về thời thơ ấu của mình. Anh tự nhủ rằng, nếu là mình, dù có khó khăn đến mấy, anh cũng sẽ không bao giờ có thể bỏ rơi một đứa trẻ như vậy.
“Nhưng may mắn là tôi sớm được nhận nuôi bởi một cặp vợ chồng tốt bụng.”
“Nhận nuôi ư? Vậy người thân như gia đình anh nói đến là họ sao?”
“Không… Họ cũng qua đời khi tôi còn nhỏ.”
Yi Ryeong ngẫm nghĩ một chút rồi ngồi sát lại gần Do Won hơn. Chưa từng an ủi ai bao giờ nên cậu không biết làm sao cho đúng, chỉ có thể ngập ngừng vỗ nhẹ lên vai anh. Không phải là ép buộc, mà là vì thực sự muốn làm điều gì đó cho anh nên cậu đã tự động đưa tay ra.
Như thể đang giúp đứa bé ợ hơi, Yi Ryeong tiếp tục vỗ nhè nhẹ. Do Won thoáng ngạc nhiên nhìn cậu rồi bật cười thành tiếng.
“Gì vậy?”
“Tôi chỉ nghĩ anh có vẻ đang buồn thôi mà!”
“Haha, tôi không cần ợ hơi đâu.”
“Thì cứ để tôi vỗ đi. Ợ ra cũng tốt thôi.”
Dù vậy, Yi Ryeong vẫn không ngừng tay, cậu ngồi tựa vào ghế sofa, tiếp tục lắng nghe câu chuyện của Do Won.
“Chỉ là… tôi nghĩ việc thừa hưởng di sản từ cha mẹ nuôi dù tôi không phải con ruột cũng hơi tham lam quá rồi.”
“Không đâu! Pháp luật đã công nhận anh là con cái mà. Sao lại là tham lam chứ.”
“Vậy sao? Haha, nhưng mà dù sao tôi cũng đã được đi học, được ăn uống đầy đủ như bao người khác, tôi thấy mình không nên đòi hỏi gì thêm. Thời gian sống với cha mẹ nuôi cũng rất ngắn ngủi…”
Thực sự ngắn đến mức gần như anh chẳng còn chút ký ức nào. Nhưng phần lớn những kỷ niệm tốt đẹp ít ỏi mà Do Won có được đều thuộc về khoảng thời gian đó.
“Vậy sau đó anh không trở về trại mồ côi nữa à?”
“Không, tôi sống một mình trong một căn phòng trọ nhỏ. Rồi khi tôi trưởng thành, phải trả lại phòng trọ đó cho chú tôi rồi thì tôi cũng chẳng còn chỗ nào để đi nữa.”
“Đúng là điên rồ. Vậy ông chú đó lấy luôn cả di sản của bố mẹ anh chứ gì.”
“Đúng là ông ấy tham lam, nhưng… tôi cũng không muốn tranh giành di sản của bố mẹ, cũng không muốn cãi nhau nên đành nhường hết.”
“Anh bị ngốc đấy à?”
“Haha, có lẽ vậy. Rồi sau đó, người đã giúp đỡ tôi chính là người mà tôi coi như gia đình. Chú ấy là chủ một xưởng nhỏ nơi tôi làm việc ngay sau khi tốt nghiệp cấp ba. Chú ấy thực sự đã giúp tôi rất nhiều.”
“Còn tên chú đó vẫn sống khỏe chứ? Nghe mà tôi thấy tức thay anh luôn.”
“Tôi không còn liên lạc với ông chú đó từ ngày bỏ đi rồi.”
“Vậy anh không có ý định trả thù sao?”
“Trả thù á? Bằng cách nào?”
“Tôi cũng không biết nữa, chết tiệt! Nghe tức điên lên được.”
Yi Ryeong bực dọc gãi đầu, như thể đây là chuyện của chính mình. Nhìn cậu đang úp mặt vào ghế sofa, thở phì phò, Do Won bật cười thành tiếng một lần nữa.
“Anh còn cười được nữa sao.”
Cậu bực bội nói, cảm thấy khó chịu khi Do Won quá thản nhiên. Do Won kéo đứa bé áp sát vào ngực mình hơn, rồi cũng tựa người vào ghế bên cạnh Yi Ryeong.
“Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện trả thù cả. Bận rộn kiếm sống còn không kịp.”
“Anh cũng giỏi chịu đựng quá nhỉ.”
“Haha, thực ra tôi chỉ muốn kể về người chú đã giúp đỡ mình thôi, vậy mà Yi Ryeong lại quan tâm đến chuyện khác.”
“Tôi vốn không chịu nổi những chuyện như thế. Dù sao cũng là người thân mà.”
“Dù sao thì người trong cuộc gọi đó là con trai của vị giám đốc ấy. Tôi cũng chỉ thỉnh thoảng mới nhận được liên lạc thôi. Còn Yi Ryeong thì sao? Gia đình cậu không phải rất hòa thuận à? Cô của cậu là giám đốc mà.”
“Hòa thuận? Đó có lẽ là từ xa lạ nhất với gia đình tôi.”
Đúng lúc đó, đứa bé trong vòng tay của Do Won phát ra một tiếng ợ khẽ. Nhưng anh vẫn không đặt bé xuống mà tiếp tục ôm chặt. Yi Ryeong đưa tay lên vỗ nhẹ lưng đứa bé.
“Có lẽ tôi nên học chăm trẻ con nhỉ?”
“Học á?”
“Anh thấy không hợp với tôi sao?”
“Chút chút?”
“Chứ tôi học giỏi lắm đó. Hồi đi học điểm cao lắm.”
“Tôi thấy cậu đọc sách nhiều thật đấy.”
“Đọc sách chỉ là để giết thời gian thôi mà.”
“Ngồi cạnh nhau như vậy, hai người bắt đầu trò chuyện đôi chút về đủ thứ chuyện. Hầu hết là về đứa bé, nhưng thỉnh thoảng cũng chỉ là những chuyện vu vơ, những câu chuyện xung quanh hay những gì vừa xem trên TV. Có lúc họ bàn luận về tâm trạng gần đây, thời tiết bên ngoài, thậm chí cả những vấn đề chính trị mà trước giờ họ chẳng quan tâm.
Bình thường, những cuộc nói chuyện giữa họ chỉ dừng lại ở vài câu trao đổi về đứa bé, vì vậy chưa bao giờ có dịp trò chuyện lâu như thế này. Mặc dù phần lớn chỉ là chuyện không đâu vào đâu, Do Won vẫn cảm thấy dường như khoảng cách giữa anh và Yi Ryeong đã trở nên gần gũi hơn.
“Nói mới nhớ, lần trước tôi xem trên YouTube, họ bảo trẻ con không chịu được nóng đâu.”
“Đúng đấy, tôi cũng được học rồi. Nếu để quá nóng sẽ dễ bị rôm sảy, nên nhiệt độ phòng cần giữ khoảng 25 độ.”
“Vậy thì nhà mình bây giờ có hơi nóng không?”
“Tôi luôn kiểm tra nhiệt độ mà.”
Yi Ryeong dù nghe Do Won nói vậy vẫn không tin, cậu liền đi kiểm tra lại nhiệt độ phòng cho chắc chắn.
“Đúng thật này.”
“Thấy chưa? Tôi luôn kiểm tra nhiệt độ, mở cửa thông gió và đo độ ẩm đều đặn mà.”
“Nhưng tôi vẫn thấy nóng.”
“Có khi nào cậu vẫn chưa hết cảm cúm không?”
Do Won đưa tay lên trán Yi Ryeong để kiểm tra nhiệt độ. Dù đã ngồi gần nhau trên sofa, giờ đây khoảng cách giữa họ càng trở nên gần hơn khi Do Won cúi xuống.
“Không phải cảm cúm đâu.”
Khoảng cách quá gần đột ngột khiến Yi Ryeong cảm thấy lúng túng, cậu vội đẩy tay Do Won ra. Thế nhưng, Do Won có vẻ chẳng mảy may để ý. Yi Ryeong bỗng dưng cảm thấy bực bội khi nhận ra chỉ có mình để tâm đến người đàn ông trước mặt.
‘Bực bội?’
Cảm xúc chợt bộc phát khiến cậu sững người.
‘Mình bực sao? Tại sao chứ?’
Yi Ryeong khẽ cau mày, nhìn Do Won. Anh đã đứng dậy, bảo rằng đến giờ phải đánh thức đứa bé dậy để cho ăn. Tuy vẫn chưa hiểu rõ cảm xúc của mình, nhưng cơn bực bội cũng dần tan biến, để lại những suy nghĩ chưa kịp trả lời. Yi Ryeong cũng đứng dậy theo.
“Sau khi cho bé ăn xong, nếu anh định tắm cho bé thì để tôi giúp nhé.”
“Không cần đâu, tôi quen làm một mình rồi.”
“Cứ làm cùng đi, được không?”
***
“Ở đây! Bên này này.”
Tiếng gọi quen thuộc vang lên khiến Yi Ryeong quay đầu lại. Người đứng đợi ở cửa liền bước đến vỗ vai cậu khi cậu lại gần.
“Chờ lâu chưa? Vào thôi.”
“Cũng không lâu lắm.”
Yi Ryeong đẩy nhẹ người bạn của mình vào trong trước. Họ cùng nhau bước vào nhà hàng quen thuộc, nơi họ thường hẹn gặp nhau, rồi tiến đến căn phòng riêng. Ngay sau đó, nhân viên mang thực đơn đến.
“Cậu đi xe à? Uống rượu không?”
“Tôi có mang xe, nhưng gọi tài xế hộ tống về cũng được. Nhưng tôi không uống nhiều đâu.”
“Sao vậy? Lâu lắm rồi còn gì.”
Yi Ryeong vừa cởi áo khoác vừa tựa người vào ghế. Lần đầu ra ngoài sau một thời gian dài, nên tiếng ồn và sự đông đúc của quán khiến cậu cảm thấy hơi mệt mỏi.
“Cũng vì công chúa nhà tôi đấy. Tôi không thể để bé ngửi thấy mùi rượu được. Còn cậu, chẳng phải ngày mai phải đi làm sao?”
“Công chúa? Là ai thế? Cậu có bạn gái rồi à?”
“Tôi mà có thời gian yêu đương sao. Là con tôi đấy.”
“À, là đứa bé đó.”
Min Hyeong gật đầu rồi nhấn chuông gọi nhân viên. Trong lúc bạn mình gọi món, Yi Ryeong lấy điện thoại ra kiểm tra. Cậu bật camera trong phòng trẻ nhưng không thấy đứa bé, có lẽ đang ở ngoài phòng khách nên liền tắt đi.
“Xem ra cậu nuôi bé ổn rồi nhỉ. Lúc đầu chẳng phải cậu kêu ca đến phát bực sao?”
“Ừ, lúc đầu phiền thật đấy. Còn cậu thì sao? Vẫn bận rộn như trước à?”
“Tôi có bao giờ rảnh rỗi đâu. Muốn bỏ quách công việc đi cho rồi.”
Min Hyeong thở dài như thể đã quá chán nản, nhưng Yi Ryeong biết rõ bạn mình sẽ không bao giờ từ bỏ công việc bởi tính cách cần mẫn của cậu ta.
Min Hyeong là người bạn đã luôn ở bên Yi Ryeong từ thời trung học. Từ những ngày còn là học sinh, cậu ta luôn là người duy nhất kéo Yi Ryeong lại khi cậu gây rối. Dù không ít lần tức giận trước lối sống bất cần của cậu, nhưng Min Hyeong vẫn luôn thấu hiểu và bao dung.
“Dạo này cậu thế nào? Uống rượu nhiều không?”
“Dạo này không uống nhiều nữa.”
“Còn trung tâm cai nghiện thì sao? Cậu vẫn đi đều đấy chứ?”
Yi Ryeong không đáp mà chỉ lặng lẽ quay mặt đi chỗ khác, ngay lập tức nhận một cú đấm nhẹ vào đầu.
“Á! Đau!”
“Cậu được giảm án nhờ điều trị đấy. Nên đi cho tử tế vào.”
“Tôi bận mà! Với lại, thực sự lần đó tôi không dùng thuốc, chỉ là bị vu oan thôi! Bác tôi còn giám sát nên tôi đã chăm chỉ đến trung tâm rồi. Vả lại, dạo này bận chăm công chúa nên tôi cũng chẳng ra khỏi nhà nhiều! Hôm nay cũng vì biết cậu ít ngày nghỉ nên tôi mới ráng ra đây đấy!”
“Thật sự cậu ở nhà chăm bé sao?”
“Ừ thì… nói là chăm nhưng thực ra chỉ là đứng nhìn Do Won làm mọi thứ thôi.”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web , đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo