Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 28
“Do Won à?”
“Ừ, tôi đã nói là có thêm một ông bố nữa rồi mà.”
“Ồ, cậu vẫn sống cùng người đó sao?”
“Ừ.”
Yi Ryeong khẽ gật đầu, đưa tay cầm ly nước trước mặt nhấp một ngụm.
“Cùng sống thế không đụng độ nhau hả? Cậu khó tính lắm mà.”
“Khó tính gì chứ, không hề nha.”
“Cậu quên rồi à? Chẳng phải hồi sống chung với tôi, mới ở được một tuần đã bỏ chạy hay sao? Cũng chưa lâu lắm đâu.”
“Ê, đó là vì nhà quá chật, còn cậu thì cứ mỗi đêm lại bật đèn học hành, làm ầm ĩ đủ kiểu. Không phải tại tôi.”
“Đến mức đó mà cũng không chịu nổi thì cậu không nên sống cùng ai đâu.”
“Tôi đang sống rất tốt đây này! Nhà rộng, chẳng có chuyện va chạm gì, lại thêm cái người kia bận bịu với công chúa nhỏ nhà tôi, mỗi ngày đều gào khóc đòi được chăm sóc, đến nỗi tôi còn chẳng có thời gian để khó chịu.”
“Tôi cũng từng trông cháu hồi còn nhỏ, nên hiểu mà.”
“Này, nhìn thoáng qua làm sao mà giống được.”
Yi Ryeong như nhớ ra điều gì, nhấc điện thoại lên, mở album ảnh, rồi bật một video đưa cho Min Hyung xem.
– Mới uống sữa xong mà sao lại thế nữa vậy?
– Chắc phải pha lại thôi. Cậu bế nó chút nhé.
– Vẫn còn sữa mà?
– Pha nóng nó mới uống thêm, chắc nó ghét sữa nguội rồi.
– Chưa kịp nguội nữa mà.
Tiếng đối thoại của hai người vang lên, cùng hình ảnh một đứa trẻ đang khóc nức nở hiện lên đầy màn hình. Tay chân bé nhỏ giãy giụa, khuôn mặt đầy vẻ oan ức. Máy quay dí sát vào trước mặt đứa bé, rồi video dừng lại.
“Dạo này nó cứ không vừa ý với nhiệt độ là ngừng bú ngay à.”
“Mỗi lần thế đều khóc à?”
“Không hẳn đâu. Thường thì chỉ đẩy bình sữa ra rồi nhõng nhẽo chờ pha lại thôi. Nhưng lần đó do cố ép uống thêm nên bé mới khóc to thế. Chỉ cần làm đúng ý là sẽ dịu lại ngay thôi. Chỉ có những lúc khóc do đau bụng hay mất ngủ thì mới mệt thật sự, còn mấy việc này chẳng là gì.”
“Có video nào bé không khóc không?”
“Không lẽ không có?”
Yi Ryeong như đã chuẩn bị sẵn, liền khoe loạt ảnh và video của em bé.
Món ăn lần lượt được dọn ra, rượu cũng được phục vụ, nhưng cả hai vẫn mải mê ngắm hình ảnh trong điện thoại của Yi Ryeong, chưa buồn động đũa.
“Dễ thương thật đấy, trông bụ bẫm quá.”
“Lúc đầu bé tí thế này này.”
“Người này là bố của bé hả? Tên gì ấy nhỉ?”
“Do Won, tên đầy đủ là Choi Do Won.”
“Người này to con không? Sao trông con bé như cục bông gòn trên tay ấy.”
“Này, bạn bè gì mà gọi con gái tôi là cục bông hả? Nhưng đúng là Choi Do Won khá to con, còn con bé thì nhỏ thật.”
“Có ảnh rõ mặt người kia không?”
“Sao không tò mò về em bé mà lại tò mò về Choi Do Won vậy?”
“Tôi muốn biết thôi mà. Ai lại cùng nuôi con với Yi Ryeong chứ.”
“Toàn là ảnh của bé…”
Yi Ryeong lướt màn hình, tìm thấy một bức ảnh chụp bé, phía sau thấp thoáng bóng dáng Do Won. Cậu phóng to rồi đưa cho Min Hyung xem.
“Đây này.”
“Ồ, đẹp trai đấy chứ.”
“Thật hả?”
Yi Ryeong cũng nhìn vào màn hình, khẽ mỉm cười.
“Đúng là đẹp trai thật.”
Cậu đột nhiên cảm thấy tâm trạng có phần phấn chấn hơn.
“Tôi cũng muốn gặp con gái cậu. Bao giờ thì cho tôi gặp đây?”
“Chưa được đâu. Trước 50 ngày phải cẩn thận. Biết không? Trẻ sơ sinh trước 50 ngày không uống được thuốc, nên phải chăm kĩ lắm.”
“Bé chưa đủ 50 ngày sao?”
“Ừ, mới hơn một tháng thôi.”
“Đúng là còn bé xíu nhỉ.”
Yi Ryeong đặt điện thoại xuống, Min Hyung cũng ngồi thẳng lại. Hai người bắt đầu rót rượu và dùng bữa.
Từ khi Yi Ryeong trở thành người nổi tiếng, cậu thường chọn những quán ăn có phòng riêng, tránh những nơi quá đông đúc. Chỗ này cũng vì vậy mà trở thành điểm quen thuộc. Hương vị vẫn quen thuộc như mọi khi.
“Cậu thế nào rồi? Cái nhân viên mới mà cậu bảo thì sao?”
“Loạn hết cả lên. Tự dưng đâm thẳng vào tổ phó đội bên cạnh. Cậu biết không, còn dám viết gì đó trong nhóm chat…”
Min Hyung mở điện thoại, cho Yi Ryeong xem nội dung trên ứng dụng nhắn tin của công ty. Yi Ryeong kiên nhẫn lắng nghe những rắc rối trong công việc của Min Hyung, một thái độ mà cậu hiếm khi dành cho ai khác.
Cả hai tiếp tục chia sẻ những câu chuyện vụn vặt. Phần lớn câu chuyện của Yi Ryeong xoay quanh con gái và Do Won – những điều duy nhất hiện diện trong cuộc sống cậu lúc này. Bé khóc nhiều ra sao, Do Won hay càu nhàu thế nào, cậu đã học được gì từ việc chăm bé, và bé nhỏ đến mức nào.
Min Hyung cũng chăm chú lắng nghe, giống như cách Yi Ryeong đã lắng nghe mình vậy.
“A, tôi đi vệ sinh chút.”
“Ừ.”
Khi cuộc trò chuyện tạm dừng, Min Hyung đứng dậy nói.
Yi Ryeong khẽ gật đầu, đợi đến khi Min Hyung rời khỏi phòng mới nhanh chóng cầm lấy điện thoại. Cậu mở ứng dụng kiểm tra camera giám sát phòng trẻ, nhưng khung cảnh hiện lên vẫn trống trơn. Nhìn đồng hồ, giờ này đúng ra là giờ ngủ trưa, thế nhưng không thấy bóng dáng đứa bé trong phòng. Có lẽ nào đứa trẻ đang được đặt ngủ ở nơi khác? Không muốn đoán mò thêm, Yi Ryeong quyết định bấm gọi điện.
― Alo?
“Tôi đang gọi video.”
― Hả?
“Tôi đang gọi video nên anh để xa màn hình ra một chút.”
Hình ảnh đen kịt trên màn hình dần lùi ra xa, gương mặt của Do Won hiện lên. Vẻ mặt có chút ngỡ ngàng của anh khiến Yi Ryeong bật cười khẽ.
“Không thấy công chúa trên camera nên tôi muốn xem nó đang làm gì.”
― “À, bé mới ngủ dậy lúc nãy.
“Ngủ dậy sớm thế?”
― Đúng vậy. Hôm nay nó ngủ trưa ít, chắc là chiều sẽ khó chịu lắm. Tôi đang lo đây.
“Cho tôi xem mặt bé đi.”
Theo lời Yi Ryeong, màn hình xoay chuyển, đưa đến hình ảnh một đứa trẻ đang nhìn chằm chằm vào chiếc di động. Cái nhìn tò mò đến mức đáng yêu khiến tim cậu như thắt lại.
“Ôi trời, dễ thương quá. Bố đây. Bố đây. Bố đang ở bên ngoài nhé.”
Đứa trẻ đang vẫy tay chân trước màn hình đột nhiên quay lại nhìn chiếc di động treo phía trên nôi. Yi Ryeong cố gắng thu hút sự chú ý của bé bằng đủ loại âm thanh, nhưng ánh mắt bé đã chuyển hướng.
“Do Won này.”
― Gì thế?
“Tôi chỉ gọi để xem công chúa thôi, nếu không có gì nữa thì tôi cúp máy đây.”
― Mấy giờ cậu về?
“Cũng không muộn đâu. Bạn tôi cũng bận mà. Giờ chúng tôi đang ăn tối với uống chút rượu, nhưng chắc sẽ về sớm thôi.”
― Được rồi. Về cẩn thận nhé.
Yi Ryeong cười, tắt máy. Ngẩng lên, cậu thấy Min Hyung đang đứng tựa cửa, nhìn mình từ lúc nào.
“Sao thế? Đến thì vào ngồi đi.”
“Cậu thích nuôi đứa bé đó thật nhỉ?”
“Thích gì chứ…”
“Nếu không thích, sao vừa thấy tôi rời đi là gọi video ngay thế?”
“Gọi video thì có gì to tát đâu? Không thấy bé trên camera nên lo thôi.”
“Đã lâu lắm rồi tôi mới thấy cậu vui vẻ như vậy. Không, có lẽ là lần đầu tiên tôi thấy cậu cười thoải mái như thế.”
“Làm gì mà nói quá. Gọi video với bé thôi mà.”
“Thật đấy. Thỉnh thoảng tôi nghe nói nuôi trẻ con khiến người ta thay đổi, nhưng không ngờ cậu lại thay đổi nhiều như vậy vì một đứa trẻ từ trên trời rơi xuống.”
“Tôi không thay đổi đâu.”
Dù nói vậy, Yi Ryeong cũng tự hỏi liệu mình có thật sự thay đổi đến mức Min Hyung phải nhận ra hay không.
Nghĩ lại, những ngày cáu bẳn, cãi nhau, say xỉn rồi kiếm chuyện với người khác đã biến mất. Cậu không còn lý do để giận dữ hay cáu kỉnh, uống rượu cũng ít đi, sức khỏe vì thế mà tốt hơn. Bé con ép cậu dậy sớm mỗi ngày, điều này dù chưa quen nhưng rõ ràng là rất có ích.
“Nhưng đúng là cảm giác có gì đó khác thật.”
“Khác thế nào?”
“Cậu biết đấy. Bố mẹ tôi chẳng ra gì. Tôi chưa từng cảm nhận được gia đình là như thế nào… Nhưng giờ trong nhà có bé, nhà lúc nào cũng ấm áp, luôn có người ở bên. Tiếng bé khóc đáng lẽ khiến tôi khó chịu, nhưng giờ, tôi lại lo lắng cho bé hơn.”
“Thế mà nói không thay đổi. Rõ ràng thay đổi nhiều mà.”
“Nhưng không phải điều gì xấu, đúng không?”
“Đương nhiên là không. Quá tuyệt luôn ấy chứ. Lúc trước nhìn cậu, tôi lo lắm. Cứ như cậu sắp sụp đổ đến nơi vậy.”
Min Hyung từng cảm thấy có lỗi khi không thể ở bên Yi Ryeong nhiều như trước, khi cậu chìm vào cuộc sống hỗn loạn. Nhưng với tư cách chỉ là một người bạn, Min Hyung không thể từ bỏ mọi thứ để chăm sóc cậu. Mỗi lần gặp, Min Hyung chỉ có thể trách móc và khuyên nhủ.
Tuy nhiên, lần này gặp lại, Min Hyung thấy Yi Ryeong ổn định hơn hẳn, đến mức sự lo lắng trước đây trở nên thừa thãi. Sự thay đổi này khiến Min Hyung cảm thấy nhẹ nhõm và vui mừng biết bao.
“À, tên bé là Công Chúa thật à?”
“Không, chưa đặt tên. Do Won muốn nghĩ thật kỹ. Tôi cũng định xem bói rồi mới đặt cho bé.”
“Quan trọng thật. Nhưng cái tên được bố mẹ đặt bằng cả tâm huyết thì vẫn ý nghĩa nhất.”
“Ừ, đúng vậy.”
“Bé đáng yêu thế này, chắc chắn ai cũng muốn đặt cho bé một cái tên thật đặc biệt.”
Cả hai bật cười. Dù còn nhiều chuyện muốn nói, nhưng họ nhanh chóng đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Min Hyung có lịch làm việc vào buổi chiều, và Yi Ryeong hiểu điều đó nên không giữ cậu ta lại.
“Tôi gọi xe rồi. Đi cùng tôi, tôi thả cậu trước nhà.”
“Không cần đâu. Tôi gọi taxi được rồi. Cậu dạo này hay bị nhà báo bám theo mà.”
“Bạn bè gặp nhau uống chút rượu, có gì mà báo chí phải để ý? Tôi còn gọi tài xế nữa mà.”
“Dù thế nào thì về ngay đi. Báo mà đăng tin ông bố say xỉn thì sao?”
“Nếu thế thì đã đăng lâu rồi. Cậu không cần lo đâu.”
Yi Ryeong không ép Min Hyung nữa. Cậu ta cười, quay người bước đi, nhưng đột nhiên dừng lại như nhớ ra điều gì.
“À, suýt quên mất.”
“Hả?”
“Tôi có thứ này cho cậu.”
“Cái gì đây?”
“Quà cho bé.”
Min Hyung lục trong túi xách, lấy ra một chiếc túi mua sắm nhỏ. Bên trong là vài bộ quần áo trẻ sơ sinh xinh xắn.
“Tôi nghĩ mãi không biết tặng gì, vì chắc nhà cậu cũng có đủ mọi thứ rồi. Quần áo cho bé là thứ an toàn nhất nên tôi mua thử.”
“Trời ạ, sao cậu phải làm thế…”
“Không đắt đâu. Quần áo trẻ con dùng được một thời gian là chật ngay ấy mà, nên tôi mua loại vừa phải thôi.”
“Cảm ơn nhé. Tôi sẽ cho bé mặc rồi chụp ảnh gửi cậu.”
“Được thôi.”
Min Hyung vẫy tay chào, rồi bước ra đường lớn để bắt taxi. Yi Ryeong nhìn theo bóng lưng Min Hyung đang xa dần, lòng chợt dâng lên một cảm giác ấm áp, lâu rồi mới lại thấy vui như thế.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.