Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 29
Mỗi lần nhìn thấy Min Hyung, Yi Ryeong không thể không cảm nhận món nợ cậu ta đang mang đến mình. Và cậu cũng hiểu rõ, vì là bạn bè nên Min Hyung sẽ không làm gì hơn thế.
Sự quan tâm mà Min Hyung dành cho cậu, dù khiến Yi Ryeong thấy ấm lòng, nhưng việc nó không bao giờ vượt qua một ranh giới nhất định luôn để lại trong cậu một nỗi mất mát lớn hơn. Một người bạn không thể bước qua rào cản gia đình. Đó là tất cả những gì Yi Ryeong có.
Nhưng hôm nay thì khác. Min Hyung không lo lắng cho cậu, mà chỉ trò chuyện vui vẻ, và ngay cả khi rời đi, Yi Ryeong cũng không cảm thấy cô đơn như trước. Khi về đến nhà, Do Won sẽ bế con ra chào, và chẳng có lúc nào cậu cảm thấy trống trải cả, vì tiếng khóc của đứa trẻ sẽ ngay lập tức làm không khí thêm náo nhiệt.
Ngâm nga một khúc ca vui vẻ, Yi Ryeong quay lại xe và chờ tài xế đến đón. Chẳng bao lâu, xe đến, suốt đoạn đường về nhà, tiếng hát khe khẽ của cậu vẫn vang lên không ngớt.
“Trông cậu có vẻ vui nhỉ?”
“À, vâng. Tôi vừa gặp lại một người bạn lâu năm mà.”
Tài xế nhìn thoáng qua cậu, như muốn xác nhận điều gì đó, rồi lặng lẽ quay đi mà không nói thêm gì.
Chiếc xe tiến vào bãi đỗ dưới tầng hầm của một tòa nhà quen thuộc. Yi Ryeong háo hức bấm mã cửa. Đúng như cậu mong đợi, Do Won đã đứng sẵn đó, trên tay bế đứa trẻ.
“Cậu về sớm vậy?”
“Anh biết tôi sắp về à?”
“Có thông báo khi xe vào bãi mà.”
“Ồ, thật sao? Tôi không để ý.”
Vừa cười, Yi Ryeong vừa bước vào, định chạm vào đứa trẻ nhưng vội rụt tay lại.
“À, quên mất! Phải rửa tay trước đã.”
“Cậu có chuyện gì vui à?”
Do Won nhìn cậu đầy tò mò. Từ lúc Yi Ryeong nói rằng sẽ ra ngoài gặp bạn, cậu đã trông rất phấn khởi rồi, nhưng bây giờ, nụ cười ấy dường như không thể giấu nổi điều đó.
“Chỉ là… gặp bạn vui thôi, rồi uống chút rượu nên cảm thấy hơi phấn khích. Tôi rửa tay rồi ra ngay.”
Cậu đặt túi xách, điện thoại và món quà mà Min Hyung tặng xuống sàn, rồi vội vàng bước vào phòng tắm bên cạnh cửa chính.
Do Won nhặt từng món lên. Túi xách được treo gọn trong phòng của Yi Ryeong, điện thoại đặt lên bàn cạnh ghế sofa, còn túi quà từ Min Hyung thì anh đặt lên bàn cà phê mà không mở ra.
Không lâu sau, Yi Ryeong bước ra, tay đã rửa sạch sẽ, miệng gọi to:
“Công chúa ơi!”
Cách gọi này đã trở thành thói quen. Đây là biệt danh mà cả hai đã bàn bạc và đồng ý, để thay thế cho “bé con” trong lúc chưa đặt tên chính thức.
“Con có ngoan không? Hôm nay có khóc nhiều không?”
“Cả ngày chỉ toàn khóc thôi.”
“Khóc suốt à? Vì nhớ bố hả?”
Do Won bật cười, nhẹ nhàng trao đứa trẻ cho Yi Ryeong. Giờ đây, dáng vẻ bế con của cậu trông rất thành thạo.
“Anh mở thử chưa?”
“Mở gì cơ?”
“Cái kia kìa. Trên bàn ấy. Đồ cho con đấy. Bạn tôi mua tặng hôm nay.”
Do Won mở túi, lấy ra một chiếc váy nhỏ xinh màu hồng với họa tiết trái tim trắng.
“Đáng yêu thật.”
“Đúng vậy. Đáng yêu quá chừng. Có lẽ hơi rộng chút?”
“Mặc hơi rộng cũng được mà.”
“Vậy lần tới đi viện nghiên cứu, để con mặc cái này đi.”
“Ừ, hay đấy.”
Yi Ryeong đặt một nụ hôn lên má đứa trẻ, rồi cọ cọ như muốn trêu đùa, khiến đứa trẻ nhăn nhó và lập tức khóc ré lên.
“Cậu ăn gì trước khi về chưa?”
“Ăn rồi. Còn anh?”
“Tôi chắc phải ăn bây giờ thôi. Cậu bế con hộ chút nhé? Gần đây con bị táo bón hay sao mà suốt ngày khó chịu, tôi chẳng dám đặt xuống chút nào.”
“Vậy là anh bế cả ngày luôn à?”
“Hầu như thế.”
Do Won tháo băng cổ tay, đặt lên bàn ăn. Yi Ryeong nhặt nó lên, nhìn qua rồi trả lại. Khi Do Won vừa đặt đứa trẻ xuống gối, tiếng khóc đã vang lên ngay như thể phản đối việc bị rời xa vòng tay của anh.
“Rồi, được rồi, bố đây!”
Đeo chiếc đai bảo vệ cổ tay, Do Won ngồi xuống bên cạnh, ôm đứa trẻ trong tay. Yi Ryeong dùng tay giữ đầu của em bé, vốn chưa cứng cáp, để bé có thể xoay ngang ngửa nhìn xung quanh. Cậu lặng lẽ ngắm nhìn Do Won ăn cơm.
Món ăn được chuẩn bị bởi người giúp việc đến vài ngày một lần. Khi Do Won bưng bát canh lên, ánh mắt chăm chú của Yi Ryeong khiến anh ngày càng cảm thấy bối rối.
“Cậu có chuyện muốn nói sao?”
Cuối cùng, Do Won lên tiếng trước. Yi Ryeong, vẫn cười dịu dàng, lắc đầu.
“Không có gì đâu. Cứ ăn đi, ăn nhiều vào.”
Trong khi vỗ về em bé, Yi Ryeong vẫn chăm chú quan sát Do Won, có chút ngại ngùng nhưng ánh mắt anh lại tràn đầy sự ấm áp.
“Hồi nãy, bạn tôi khi xem ảnh công chúa thì cũng xem luôn ảnh của anh. Cậu ấy bảo anh đẹp trai đấy.”
“Tôi?”
Yi Ryeong gật đầu. Do Won không biết phải đáp lại thế nào, chỉ cười lúng túng rồi tiếp tục xúc thêm một miếng cơm.
Anh chưa bao giờ nghĩ mình xấu, nhưng cũng chẳng nghĩ mình quá đẹp trai. Nhớ lại lúc mới quen Yi Ryeong, anh từng nghe cậu nói vài lần rằng mình đẹp trai. Nhưng khi đó, anh chỉ nghĩ đó là lời nói bâng quơ, chẳng mấy bận tâm.
‘Cậu ấy nói thật sao?’
Lúc làm việc trong nhà máy, anh thường nghe mấy cô chú lớn tuổi khen ngợi diện mạo của mình. Nhưng với anh, những lời đó chỉ đơn thuần là sự động viên dành cho người trẻ tuổi. Tuy nhiên, việc không chỉ Yi Ryeong mà cả bạn cậu cũng nghĩ như vậy, khiến anh không khỏi cảm thấy bối rối.
Do Won liếc nhìn Yi Ryeong. So với mình, Yi Ryeong đẹp trai hơn rất nhiều. Đến mức dù ở bất cứ đâu, cậu đều thu hút mọi ánh nhìn. Đó là điều dễ hiểu vì cậu là một người nổi tiếng. Nhưng đối với một người bình thường như Do Won, vẻ ngoài của Yi Ryeong luôn là điều khiến anh không thể quen được, dù ngày nào cũng gặp.
Mỗi lần nhìn Yi Ryeong, anh đều ngạc nhiên như lần đầu tiên. Cậu mang lại cảm giác như chỉ riêng sự hiện diện thôi cũng đủ thay đổi không khí xung quanh rồi.
Nếu trên màn hình, Yi Ryeong đã tỏa sáng, thì ngoài đời, sự hiện diện của cậu còn mạnh mẽ hơn. Gương mặt điển trai, thần thái, và cả cách cậu chiếm lĩnh không gian xung quanh, tất cả đều khiến Do Won không thể rời mắt.
Những ngày gần đây, khi họ ở bên nhau nhiều hơn, trái tim của Do Won càng lúc càng đập loạn nhịp. Anh tự nhủ rằng, có lẽ mình sẽ không bao giờ quen được cảm giác này.
Lần cuối cùng Do Won nghiêm túc suy nghĩ về gu của mình là hồi cấp ba. Đó là khi anh nhận ra mình thích con trai. Khi ấy, anh từng tự hỏi: ‘Người trong mộng của mình sẽ như thế nào?’
Rồi anh phải lòng một tiền bối khóa trên. Người ấy tỏa sáng như ánh mặt trời. Không chỉ Do Won, rất nhiều nữ sinh cũng thầm thương trộm nhớ người ấy.
Chủ tịch hội học sinh, giọng ca chính của ban nhạc, học giỏi nhất khối, lại thêm ngoại hình nổi bật. Bây giờ, anh chỉ còn nhớ mang máng khuôn mặt của người đó, nhưng cái cảm giác “lấp lánh” thì vẫn còn in sâu trong tâm trí.
Thế mà giờ đây, trước mặt anh, Yi Ryeong còn tỏa sáng hơn gấp bội. Những ký ức mờ nhạt ngày xưa dường như đang bị lấp đầy bởi hình ảnh của Yi Ryeong.
Ban đầu, anh chỉ thấy tim đập nhanh khi nhận ra những điểm giống nhau giữa Yi Ryeong và người đó. Nhưng dần dần, những nét riêng chỉ có ở Yi Ryeong khiến trái tim anh loạn nhịp nhiều hơn.
Anh biết mình không nên như vậy, nhưng mỗi ngày trôi qua bên cạnh Yi Ryeong lại là một ngày hạnh phúc. Những lúc cậu thể hiện một khía cạnh mới mẻ, không giống hình ảnh trên truyền hình, Do Won lại cảm thấy trong lòng nhộn nhạo, như thể có thứ gì đó khuấy đảo tâm trí anh.
Anh hiểu rõ rằng những cảm xúc này có thể khiến cả hai rơi vào tình huống khó xử. Nhưng dòng chảy của cảm xúc đã tràn ra, và Do Won không thể nào ngăn lại được.
‘Đến mức này chắc không sao. Miễn là cậu ấy không biết, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.’
Những suy nghĩ như vậy cứ xuất hiện, dỗ dành anh tiếp tục giấu đi cảm xúc của mình.
Do Won lén nhìn Yi Ryeong thêm một lần nữa, rồi nhanh chóng cúi xuống, cố gắng tập trung vào bữa ăn, ép trái tim đang đập rộn ràng trở lại bình tĩnh.
“Ngày mai là ngày cuối cùng của cô giúp việc đấy.”
“Ồ, nhanh thật. Vậy phải chuẩn bị gì đó cảm ơn cô ấy mới được.”
“Chuẩn bị gì cơ?”
“Cô ấy đã chăm sóc công chúa rất nhiều, tất nhiên là phải có lời cảm ơn chứ.”
Yi Ryeong đứng dậy, tìm chiếc địu trẻ em. Đứa trẻ đang khóc nhè bỗng nín lặng khi được cậu bế lên và đi qua lại trong phòng khách.
Do Won nhìn theo bóng lưng của Yi Ryeong. Trong tim anh, một cảm giác không tên lại ùa về, làm gương mặt anh hơi ửng đỏ.
‘Đến bây giờ vẫn ổn. Chỉ cần giữ thế này thôi.’
Anh tự thuyết phục bản thân rằng việc cảm nhận chút rung động và hạnh phúc này không phải điều gì sai trái.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.