Vị Mặn Ngọt Của Các Ông Bố - Chương 4

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 4

“Này, chỉ cần một ngụm nữa thôi là xong rồi. Uống nhanh lên nào.”

Sự bối rối và tức giận ban đầu đã dần tan biến. Yi Ryeong cảm thấy khá tự hào vì đã vượt qua được một chướng ngại đầy chông gai. Giờ cậu mới có thể nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của em bé rõ hơn: đôi mắt to tròn đáng yêu và cái miệng chúm chím đang cố mút lấy bình sữa.

“Nhóc con trông kháu khỉnh như này có lẽ là do di truyền từ chú đấy. Nên cảm ơn chú đi.”

Yi Ryeong ngồi xuống chiếc sofa nhỏ nằm ở góc nhà, một tay ôm đứa bé, tay còn lại thì cầm bình sữa. Lúc này, cậu mới bắt đầu để ý đến cảnh vật xung quanh ngôi nhà chật hẹp.

Ánh sáng yếu ớt từ trần nhà và những món đồ chơi dành cho trẻ em chất đống khắp nơi. Một chiếc TV cũ kỹ mà cậu từng nghĩ chẳng ai còn dùng, những bộ quần áo được gấp lại gọn gàng và xếp thành chồng. Ngoài ra, không có tủ quần áo hay bất kỳ đồ nội thất nào khác. Lúc nhìn qua khung cửa mở hé, cậu chỉ thấy một chiếc tủ vải có khóa kéo, nhưng chẳng có những đồ đạc thường thấy trong một ngôi nhà như giường, gương hay bàn trang điểm gì cả.

Mọi thứ đều được bày ra ngoài, mặc dù đã được sắp xếp ngăn nắp nhưng căn nhà vẫn trông bừa bộn.

Đối với Yi Ryeong, đây là kiểu nhà mà cậu chỉ thấy trên TV. Từ nhỏ, cậu đã sống trong cảnh sung túc nên chưa bao giờ cảm thấy thiếu thốn tiền bạc, và cũng chưa từng được chọn vào vai một người nghèo. Với cậu, một không gian như thế này chỉ tồn tại ở một thế giới khác, vậy mà giờ đây, cậu lại đang ngồi trong đó, ôm một đứa trẻ mà cậu chưa từng nghĩ sẽ bế trong đời.

“Chuyện này có thật không vậy?”

Nếu có ai đó kể lại chuyện này cho cậu một tuần trước, cậu chắc chắn sẽ không tin. Yi Ryeong nhìn quanh căn phòng một lượt, cậu cảm thấy có chút kỳ lạ khi thấy mình ở đây, rồi lại quay lại nhìn đứa bé.

“Này! Này! Sao con lại nhổ hết ra thế này!”

Khóe miệng và cằm của đứa bé đầy sữa. Có vẻ như bé đã no và nhổ phần sữa còn lại ra.

Không chỉ xung quanh miệng đứa bé, mà cả quần áo của Yi Ryeong cũng dính đầy sữa. Yi Ryeong cau mày, nhanh chóng vơ lấy bất cứ thứ gì gần đó để lau vết sữa trên quần áo mình.

“Này, nhóc con. Sao con không uống hết mà lại nhổ ra thế? Và nếu thế thì dây lên quần áo con thôi chứ. Con có biết bộ này bao nhiêu tiền không hả…”

Khi Yi Ryeong khó chịu la lên, đứa trẻ bỗng nhiên cười khúc khích. Đó là nụ cười hồn nhiên của một đứa bé sơ sinh, với cái miệng hơi há ra và đôi mắt cong lên. Dù chỉ là một nụ cười thích thú vô tư, nhưng Yi Ryeong cảm thấy như mình đang bị trêu tức. Dù vậy, cậu cũng không thể cãi tay đôi với một đứa trẻ sơ sinh được. Cậu dùng chiếc khăn vừa lau quần áo mình để lau miệng cho bé, rồi ngồi thẫn thờ một góc.

Trước khi người đàn ông kia chạy ra ngoài, chắc chắn anh ta đã dặn dò điều gì đó, nhưng cả hai đều quá bận rộn nên Yi Ryeong không nhớ nổi. Cậu định tìm kiếm trên điện thoại, nhưng rồi lại quyết định ngồi im và ôm bé con trong tay.

Khi tiếng khóc không còn vang lên, căn nhà trở nên tĩnh lặng đến lạ thường. Âm thanh từ bên ngoài vọng vào rõ ràng như thể không có bức tường nào ngăn cách, nhưng bên trong, ngoài tiếng ồn nhẹ từ chiếc tủ lạnh thì chẳng còn tiếng động nào khác. Điều này làm cho ngôi nhà vốn dĩ xa lạ này càng thêm trống trải hơn.

Trong lúc Yi Ryeong đang băn khoăn không biết phải chờ đến bao giờ thì đứa trẻ bỗng phát ra âm thanh kỳ lạ. Không chỉ âm thanh, mà cả mùi cũng trở nên bất thường. Khi cậu nhìn xuống, quanh miệng bé đã lấm lem sữa từ bao giờ.

“Con vừa nôn sao?”

Yi Ryeong hoảng hốt. Cậu vội vàng nhấc đứa bé lên bằng cả hai tay, giữ khoảng cách với cơ thể mình. Từ miệng bé con, chất lỏng màu trắng ngà cứ chảy xuống. Cái đầu nhỏ nhắn chưa thể tự nâng đỡ được cứ ngả ra, khiến cậu càng thêm lo lắng, cuống quýt ôm lấy đứa trẻ vào lòng. Vẻ bối rối hiện rõ trên mặt Yi Ryeong. Cậu bế đứa bé vào nhà tắm, lấy nước sạch lau mặt bé, nhưng nó lại nhõng nhẽo vì không thích điều đó.

“Con không sao mà, đúng không ?”

Yi Ryeong lo lắng, ôm đứa bé đang nhăn nhó, vội vàng tìm lại điện thoại của mình. Cậu bắt đầu tra cứu nguyên nhân khiến trẻ bị trớ, và khi thấy rằng phần lớn các trường hợp đều không quá nghiêm trọng, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

“Này, bố con đâu rồi? Con có biết không? Chúng ta phải chờ đến bao giờ đây?”

Dù Yi Ryeong có hỏi, đứa bé cũng chỉ mấp máy miệng vài lần, và tất nhiên là cậu chẳng nhận được câu trả lời nào.

Ở cùng đứa bé một mình khiến cậu cảm thấy bất an. Cậu biết rằng bản thân mình hoàn toàn không biết gì về việc chăm sóc trẻ con, và vì lợi ích của đứa bé, người kia cần phải có mặt ở đây— nhưng đến cả tên người đó cậu cũng mơ hồ, không nhớ rõ.

Yi Ryeong bắt đầu lục lọi khắp nhà, hy vọng tìm được manh mối nào đó về nơi mà người kia đã đi. Trong khi đang tìm kiếm, đứa bé trong vòng tay cậu đột nhiên bắt đầu khóc lại, lần này còn dữ dội hơn lần trước.

Bản thân Yi Ryeong thực sự cũng cảm thấy không thoải mái khi bế một đứa trẻ. Chưa kể đến việc nhóc con cứ liên tục cựa quậy càng khiến cậu lo lắng thêm. Cậu nghĩ chắc hẳn đứa bé cũng chẳng dễ chịu gì khi nằm trong tay cậu.

“Rồi, rồi, chú biết rồi. Con muốn về với bố đúng không? Làm ơn nín khóc một chút thôi, được không?”

Ban đầu, tiếng khóc chỉ là những tiếng rên rỉ nho nhỏ, nhưng rồi dần dần lớn lên thành tiếng gào thét. Âm thanh đó kinh khủng đến mức như thể sớm muộn gì cũng làm thủng màng nhĩ cậu.

Thật đáng kinh ngạc khi một thân hình nhỏ bé như vậy có thể phát ra âm thanh vang dội đến thế. Sau vài lần cố dỗ dành bằng cách lắc lư qua lại mà không hiệu quả, cậu trở nên nản chỉ, từ bỏ và tiếp tục lục lọi trong phòng.

Trong một chiếc áo khoác treo trong tủ, cậu tìm thấy vài tấm danh thiếp. Yi Ryeong lấy điện thoại ra, tìm kiếm thông tin về công ty in trên danh thiếp. Trong khi đó, đứa bé càng lúc càng khóc to hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nước mắt chảy ròng ròng, cứ như cả thế giới của nó sắp sụp đổ vậy.

“Này, này, nhóc con.”

Tiếng khóc chói tai của đứa bé vang lên lớn đến mức làm cả người Yi Ryeong nổi da gà. Việc đứa bé khóc dai dẳng khiến cậu lo lắng rằng có khi nào nhóc con đau ở đâu không. Dù không có tình cảm đặc biệt gì với đứa trẻ, nhưng việc bé con cứ liên tục khóc dữ dội thế này khiến Yi Ryeong hoảng sợ.

Cậu vội đặt điện thoại xuống, ôm chặt đứa bé vào lòng, đi tới đi lui khắp phòng.

Cậu thử đung đưa bé, vỗ nhẹ vào mông, thậm chí cố gắng nhớ lại và hát những bài ru mà mình biết, nhưng đứa bé không có dấu hiệu dừng lại, khuôn mặt đỏ bừng lên như quả mọng chín.

Dù không phải là người muốn chăm sóc, nhưng nếu đứa bé gặp chuyện gì trong lúc cậu trông coi thì…

Khuôn mặt vốn đã trắng bệch của Yi Ryeong giờ càng trở nên nhợt nhạt hơn. Cậu vội vàng khoác chiếc áo ngoài lên người, trong đầu lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất.

‘Phải tìm ngay cha của nó về mới được.’

Dù xét về mặt sinh học, cậu cũng là cha của đứa bé, nhưng lúc này, cậu thực sự cần một người khác để gánh vác trách nhiệm về chuyện này.

Yi Ryeong nhặt điện thoại lên, lấy mũ và kính râm, chuẩn bị ra ngoài. Nhưng rồi cậu để ý đứa trẻ mặc đồ quá mỏng manh so với cái thời tiết se lạnh của những đêm tháng 3 này. Dù không biết gì về chăm sóc trẻ sơ sinh nhưng cậu cũng hiểu rằng không thể đưa đứa bé ra ngoài trong tình trạng này.

Cậu tìm đại một bộ quần áo khác cho bé, nhưng khi nhìn vào cơ thể bé nhỏ với cánh tay mỏng manh, cậu sợ rằng chỉ cần mạnh tay một chút là có thể làm gãy xương của bé.

Cuối cùng, Yi Ryeong quyết định không mặc đồ cho bé mà chỉ quấn kín người bé con lại. Cậu lấy một bộ quần áo trẻ em rồi buộc tay áo lại như sợi dây. Song, cậu tìm được một chiếc khăn trong phòng tắm và quấn quanh người bé. Đứa bé có vẻ hơi bối rối nên ngừng khóc trong chốc lát, nhưng Yi Ryeong chỉ nghĩ đến việc phải đưa bé ra ngoài trước khi bé khóc trở lại.

*Ding-dong—*.

Tiếng chuông cửa cũ kỹ vang lên. Đứa bé vẫn còn rên rỉ, nhưng không khóc dữ dội như lúc trước. Yi Ryeong chạy vội về phía cửa với một đứa trẻ đang được quấn chặt trong lòng.

Cậu mở cửa với vẻ mặt đầy hy vọng rằng có lẽ cha của đứa bé đã quay lại, nhưng đứng trước mặt cậu lại là một người đàn ông lạ với vẻ mặt đầy bực bội.

“Xin lỗi, làm ơn… cậu dỗ cho bé ngừng khóc được không?”

Giữa hai người thoáng chốc rơi vào im lặng. Đứa trẻ được nhắc đến, lúc đầu chỉ kêu nhè nhẹ, giờ đã bắt đầu khóc to trở lại, khiến Yi Ryeong hoảng hốt giơ tay lên che mặt.

“Y-Yoon Yi Ryeong…!”

Người đàn ông trước mặt lúc đầu trông rất giận dữ, nhưng giờ lại đưa tay chỉ thẳng vào cậu với ánh mắt hết sức kinh ngạc.

‘Tiêu rồi.’

Ánh mắt của người đó rà soát khắp người Yi Ryeong và khựng lại ở đứa trẻ đang được cậu ôm chặt trong tay. Không dừng lại ở đó, người lạ mắt tiếp tục rướn người lên, nhìn vào căn phòng cũ kỹ phía sau.

Thật xấu hổ. Bước ra từ một căn nhà chật chội với một đứa trẻ được quấn chặt bằng khăn tắm trên tay, ai đó lại nhận ra cậu. Đây là khoảnh khắc nhục nhã nhất trong cuộc đời Yi Ryeong.

“Anh nhìn nhầm rồi.”

Yi Ryeong vội vàng xoay người, cố giấu đứa bé đi và che mặt mình lại.

Dù đã cố gắng hạ thấp giọng để thay đổi âm thanh, nhưng người kia càng chắc chắn hơn. Cũng đúng thôi, với gương mặt trần không kính mát hay mũ nón, ai mà không nhận ra chứ?

“Đừng nói dối! Anh là Yoon Yi Ryeong mà! Tại sao anh lại ở đây? Tôi thật sự là fan của anh đấy. Đứa bé kia là sao? Đó có phải là đứa bé được nhắc đến trong bài báo không? Những gì bài báo đó nói là thật sao?”

“Không! Anh nhìn nhầm rồi!”

“Không, đúng mà! Rõ ràng là anh! Trời ơi, không thể tin được!”

Người đàn ông ấy bắt đầu tiến sát lại như thể không tin vào mắt mình, và cũng muốn nhìn thêm mặt Yi Ryeong để chắc chắn hơn.

Đứa bé khóc càng lúc càng to. Với ánh mắt gần kề như hổ đói của fan khiến Yi Ryeong càng muốn trốn tránh hơn. Cậu xoay người lại, cố gắng tránh đi để không thu hút sự chú ý của những người khác. Một trò chơi trốn tìm kỳ quặc bắt đầu, giữa người hàng xóm quyết tâm xác nhận danh tính và Yi Ryeong, người chỉ muốn thoát khỏi tình huống nhục nhã này.

Khi Yi Ryeong đang cân nhắc liệu có nên đẩy người kia ra và bỏ chạy hay không, thì giọng nói mà cậu mong chờ bấy lâu vang lên.

“Sao cậu lại ở ngoài này?”

Người đàn ông đứng ở cuối cầu thang vẫn còn đang thở hổn hển sau khi chạy vội đến. Trông có vẻ như anh đã rất lo lắng khi bàn giao đứa trẻ cho Yi Ryeong.

Yi Ryeong chưa bao giờ cảm thấy sự xuất hiện của ai đó lại đáng mừng đến thế. Cứ như thể người đó là một vị cứu tinh với vầng hào quang đang toả ra khắp người, khiến Yi Ryeong suýt nữa bật khóc. Nhưng niềm vui ấy nhanh chóng chuyển thành cơn giận dữ, bởi người đã đẩy cậu vào tình cảnh này chính là người đàn ông đó.

“Mau lên đây!”

Yi Ryeong vội vàng bước lên cầu thang, nắm chặt lấy tay Do Kwon và kéo anh lên. Cậu vẫn không quên giữ đầu quay sang một bên, cố gắng che giấu khuôn mặt mình càng nhiều càng tốt.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo