Vị Mặn Ngọt Của Các Ông Bố - Chương 32

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 32
“Cái miệng này mở ra chỉ để nói mấy thứ đó thôi sao…?”
“Vâng, vì cái miệng này mở ra, nên tôi muốn nói hết những gì mình nghĩ. Sau khi nhà máy rơi vào cảnh khó khăn, ngày nào tôi cũng bám lấy chỗ đó làm đến khuya. Dù không được trả lương, tôi vẫn ở lại làm việc, còn các nhân viên khác đều rời đi hết.”
Lúc nhà máy vẫn còn thịnh vượng, mở rộng quy mô và tuyển thêm nhân sự, Do Kwon bước chân vào làm đúng lúc mọi thứ bắt đầu eo hẹp. Nhưng chính vì mở rộng quá mức mà nợ nần chồng chất, lương trả chậm dần.
Ban đầu, nhân viên còn nghĩ ‘Chắc rồi sẽ ổn thôi’ mà cố gắng chịu đựng. Nhưng rồi một tháng, hai tháng trôi qua, người này đến người khác lần lượt nghỉ việc. Cuối cùng, ngay cả quản đốc, người kiên trì đến tận cùng cũng bỏ đi. Nhà máy lớn như thế, chỉ còn lại ông chủ và Do Kwon cùng nhau xoay sở.
“Trước khi xin nghỉ, tôi đã làm việc suốt hơn nửa năm mà không nhận nổi một triệu won. Trước đó, một năm trời chỉ có vài tháng được nhận lương đầy đủ. Ban đêm, tôi còn phải đi làm thêm chỗ khác để kiếm tiền, giữ lấy nhà máy. Ít ra tôi nghĩ mình cũng có tư cách để thắp một nén nhang chào tạm biệt ông chủ.”
Đã lâu lắm rồi Do Kwon không nhận được đồng lương nào. Ban ngày làm ở nhà máy, ban đêm lại làm thêm, quay cuồng không ngơi nghỉ. Nhìn ông chủ tiều tụy đi từng ngày, Do Kwon không đành lòng mở lời xin nghỉ.
“Nếu cậu muốn giữ thì giữ đến cùng đi! Ai là người khiến chồng tôi kiệt sức mà đổ gục hả?”
“Chuyện đó…”
Do Kwon trong cơn uất ức, dù rất muốn trút hết nỗi lòng, nhưng cũng không thể trả lời được câu hỏi đó. Anh cúi gằm mặt, không nói nên lời. Một tiếng cười khô khốc vang lên, như thể đã biết trước câu trả lời.
Anh đã muốn ở lại, muốn cố gắng giữ mọi thứ đến cùng. Nhưng anh không thể. Một sinh linh bé nhỏ đã xuất hiện trong cuộc đời anh.
‘Là con gái à? Chúc mừng cháu nhé! Cháu luôn muốn có một gia đình mà, phải không? Sao mà bỗng dưng lại có con thế?’
Đêm hôm ấy, khi anh kể lại sự tình, ông chủ chỉ mỉm cười, nói lời chúc mừng. Do Kwon bật khóc, lòng tràn ngập hối hận. Ông chủ chỉ xoa dịu anh, bảo rằng hãy nuôi dưỡng đứa bé thật tốt. Ông còn áy náy vì không giúp được gì nhiều, dù nụ cười ấy ánh lên sự yếu ớt.
Có lẽ sau đó, ông đã cố gắng xoay sở một mình, để rồi quá sức mà ngã quỵ.
Dù Do Kwon có ở lại, kết quả cũng chưa chắc đã khác. Chỉ vài ngày sau khi anh rời đi, ông chủ đã ngã bệnh. Đó là hậu quả của những tháng ngày mệt mỏi và áp lực chồng chất. Nhưng ý nghĩ ‘Nếu mình ở lại, có lẽ mọi chuyện đã không thành ra thế này’ vẫn đè nặng lên vai anh.
“Chính cậu đã giết chồng tôi! Là cậu!”
“Này, chị dâu! Sao chị có thể nói vậy được!”
Mấy người chứng kiến lên tiếng can ngăn. Trong số những người đến dự tang lễ, đa phần từng làm việc tại nhà máy. Ai cũng biết rõ câu chuyện của Do Kwon.
“Do Kwon, vào đi.”
“Không được! Đừng để cái thằng hại chết chồng tôi bước vào đây!”
“Chị dâu! Làm người thì phải có chút tình người chứ! Chỉ vì khoản tiền đặt cọc 300 triệu và vài lần giúp đỡ chuyện cơm nước mà chị nói thế à?”
“Cậu Won Yong! Sao cậu có thể nói vậy?”
“Tôi nói sai sao? Khi cậu ấy bám trụ lại để cứu nhà máy, gia đình chị làm gì? Do Kwon à, vào chào đi. Anh trai tôi còn quý cậu hơn cả gia đình nữa đấy.”
Quản đốc kéo tay Do Kwon vào, nhưng người phụ nữ chặn lại.
“Không được bước vào!”
“Chị dâu, dừng lại đi. Chuyện này là do nhà máy mở rộng quá sức, chị biết rõ mà. Sao lại trút giận lên cậu ấy? Chị có giận thì trách anh đi chứ. Cậu ấy làm gì sai đến mức bị đối xử như vậy?”
“Cậu ta không có cha mẹ, chúng tôi phải nuôi ăn nuôi ở. Chồng tôi và tôi đã khổ sở thế nào để giúp cậu ta hả?”
“Chị dâu, đừng viện cớ nữa. Ở đây ai mà không biết nhà máy đã rơi vào tình cảnh nào? Chị chỉ đang tìm nơi để trút giận thôi. Nói thật, nếu không có cậu ấy, khoản nợ đó còn lâu mới trả hết.”
Những lời tranh cãi qua lại không dừng lại. Do Kwon chỉ đứng đó, lòng nặng trĩu. Anh bước lên, đặt bó hoa trước di ảnh, cúi đầu thật sâu.
‘Cháu biết, cháu mãi không thể là một phần của gia đình. Nhưng… cháu biết ơn chú nhiều lắm.’
Anh quay người, nhìn thấy quản đốc đứng đó, ánh mắt đầy động viên. Những đồng nghiệp cũ đứng bên anh, nhưng người thân của ông chủ thì vẫn chìm trong nước mắt.
“Ăn chút canh bò hầm rồi đi. Đây là bữa ăn cuối cùng ông chủ dành cho cậu đấy.”
Dù không thể là gia đình, nhưng với anh, ông chủ luôn là người thân duy nhất trong đời.
***
Ngồi thì khó chịu, đứng cũng khó chịu, ngay cả khi được ôm mà vẫn cứ nhõng nhẽo khóc lóc, làm Yi Ryeong một mình trông em bé, phải vất vả dỗ dành.
Tuy trước đây đã từng chăm em bé một hai tiếng một mình, nhưng đây là lần đầu tiên kể từ ngày đầu đến nhà Do Kwon, cậu mới thực sự phải ở riêng với bé suốt cả ngày. Khi trước, mỗi lần bé khóc dai dẳng quá, Yi Ryeong vẫn có thể đẩy qua cho Do Kwon mà không quá lo lắng. Nhưng hôm nay, cảm giác bất an lại ùa về, giống hệt lần đầu tiên ấy.
“Chỉ tính thời gian đi đi về về cũng mất hai tiếng nhỉ? Ài… không sao, không sao. Bé muốn ăn không? Mà bố chưa từng thay tã… Đừng có ị đấy nhé.”
Vừa nói, cậu vừa bế bé, vỗ nhẹ lên lưng, đi qua đi lại trong phòng. Nhưng dù đưa sữa, bé vẫn không chịu uống, khóc một hồi rồi lại ngừng, rồi khóc tiếp. Cuối cùng, bé dụi đầu vào lòng Yi Ryeong.
“Buồn ngủ rồi đúng không nào.”
Nhớ lời Do Kwon bảo dạo gần đây bé buồn ngủ hay khóc thay vì ngủ, Yi Ryeong cẩn thận dỗ dành hơn. Nhịp thở của bé dần thay đổi, tiếng thở nhẹ nhàng hơn. Nghe thấy tiếng hít thở khe khẽ, cậu biết bé đã ngủ. Yi Ryeong thở phào, nhẹ nhàng đi ra phòng khách, cố gắng không đánh thức bé.
Reng reng reng.
Trong phòng khách yên tĩnh, tiếng rung điện thoại vang lên ầm ĩ.
“Ưm…”
Bé phản ứng ngay lập tức. Yi Ryeong vội vàng chộp lấy chiếc điện thoại đặt cạnh sofa, cuống cuồng nhấn nút nghe để dập tiếng chuông.
“Ai đấy!”
Anh lên tiếng, giọng tuy nhỏ nhưng đầy bực dọc.
― Là tôi, Yi Ryeong à.
“Ai cơ?”
Vừa nói, Yi Ryeong vừa chỉnh âm lượng cuộc gọi xuống mức thấp nhất, giọng bên kia có vẻ quen thuộc nhưng cậu lại không nhớ ra là ai.
― Tôi đây, Yoon Beom.
“À.”
Yoon Beom là một trong số ít bạn nhậu mà cậu đã quen lâu năm. Cũng chính là người đã theo sát cậu đến tận cuối cái đêm cậu dùng ly rượu đập vào đầu một gã vô danh nào đó.
Nhớ lại chuyện đó, Yi Ryeong hơi nhăn mặt, tâm trạng cũng chùng xuống.
“Tôi không ra ngoài đâu, cúp máy đây.”
― Này, này! Đợi đã! Thật sự là chuyện quan trọng mà!
Nghe giọng Yoon Beom lớn hơn hẳn, như muốn ngăn cậu cúp máy, Yi Ryeong liếc nhìn bé. May mắn thay, bé vẫn chưa tỉnh giấc.
“Có gì thì nói nhanh đi.”
― Cậu còn nhớ Han Seom chứ?
“Ai cơ?”
― Han Seom, con trai út của báo Han Kyung!
“Nói thế làm sao tôi biết được.”
― Chết tiệt, cái thằng lần trước bị cậu đập ly rượu vào đầu ấy.
“Tại sao tôi phải nghe về cái thằng đó? Nói nhanh, tôi cúp đây.”
― Nó có mấy bức ảnh chụp hồi cậu dùng thuốc đó.
“Chết tiệt…”
Yi Ryeong định buột miệng chửi thề nhưng ánh mắt lại vô tình chạm vào bé đang ngủ yên trong vòng tay. Cậu hít sâu một hơi, nuốt lời chửi xuống.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo