Vị Mặn Ngọt Của Các Ông Bố - Chương 33

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 33
Cậu chưa từng nghĩ đến việc sẽ phải nghe lại chuyện cũ như thế này.
Thời điểm xảy ra vụ việc, Yi Ryeong chưa từng đụng đến ma túy. Chỉ là một đêm uống đến say khướt, rồi tỉnh dậy trong trạng thái bị bắt quả tang mà thôi. Kết quả kiểm tra cũng âm tính.
Thế nhưng, không hiểu sao luật sư lúc đó lại mập mờ, không dứt khoát, còn truyền thông thì vẽ ra vô số tiêu đề giật gân, gắn tên cậu với ma túy. Cuối cùng, với điều kiện tham gia điều trị, cậu được hưởng án treo. Nhưng đổi lại, Yi Ryeong đã phải trải qua một khoảng thời gian cực kỳ khốn khổ.
Dù đã rất lâu rồi, cậu cứ nghĩ mình sẽ không phải nghe đến chuyện đó nữa…
“Chuyện xảy ra bao lâu rồi, giờ lại rùm beng lên làm gì?”
― Nếu cậu không đến xin lỗi, gã bảo sẽ tung ngay bài báo. Cậu phải đến gặp và nói chuyện. Bây giờ cậu có thể qua không?
“Không đi.”
― Này! Chuyển máy đây! Đưa máy cho tao!
Tiếng người khác hét lớn bên cạnh, rồi là tiếng thở gấp như cố nuốt cơn giận.
― Khốn nạn, không đến thì chuẩn bị đón xem bài báo đi. Tao sẽ viết một bài tổng hợp về mày, từ vụ ma túy, chuyện gái gú cho đến vụ hành hung lần trước, rồi tung ra khắp nơi. Bảo đảm bài của mày sẽ lên trang nhất tất cả các cổng thông tin. Xem xem có chịu nổi không!
“Mày nghĩ tao chưa từng đối mặt với mấy bài báo đó chắc? Với mày, một bài báo nhỏ nhoi ở góc báo gia đình đã là cả đời. Nhưng tao? Chỉ cần vào mấy cổng thông tin lớn, bảo đảm mày sẽ thấy đầy đủ tất cả các bài viết về tao. Đừng phí sức vô ích nữa, sống phải biết mình là ai đi chứ.”
― Mày nghĩ mày lớn tiếng như vậy thì cô của mày cũng nghĩ thế sao? Hả?
Yi Ryeong khẽ nhắm mắt, trong lòng không nhịn được mà chửi thề.
― Cô mày đang để ý đến mày lắm đúng không? Nên mày mới đang chăm con thế này. Nhưng để chuyện này bung ra, dù mày có nuôi mười hay hai mươi đứa trẻ cũng vô ích.
Yi Ryeong lạnh lùng ngắt máy. Một tin nhắn ngay lập tức được gửi tới, kèm theo địa chỉ quán bar và vài bức ảnh. Trong số đó, có một bức chụp cậu trong trạng thái trần trụi, trông như đang phê thuốc. Dù cậu biết đó chỉ là ảnh chụp lúc say rượu nằm bất tỉnh, nhưng những chiếc kim tiêm lăn lóc xung quanh lại khiến bức ảnh trở nên rất thuyết phục.
“Chết tiệt…”
Yi Ryeong cởi chiếc địu đang mang, cẩn thận đặt em bé đang ngủ vào cũi. Cậu đắp một chiếc chăn để phòng ngừa bé cựa quậy kéo lên mặt, sau đó kiểm tra lại góc quay của camera em bé.
“Haiz… thật tình…”
Yi Ryeong siết chặt thành cũi, cố gắng kìm nén cơn giận đang dâng trào.
Sau khi những bài báo về việc cậu nhận nuôi và chăm sóc em bé xuất hiện, giới truyền thông đã bớt quan tâm hơn. Những tay săn ảnh từng lảng vảng quanh nhà cũng dần biến mất. Dù cậu biết những tranh cãi cũ có thể bị đào lại bất cứ lúc nào, nhưng ít nhất, mọi thứ đang yên bình cho đến khi bộ phim tiếp theo của cậu ra mắt.
Hiện tại, Yi Ryeong rất hài lòng với cuộc sống chăm con cùng Do Kwon. Cậu gần như không đụng đến rượu, và chắc chắn không có ý định quay lại với ma túy.
Nhưng nếu bài báo đó được tung ra, dư luận chắc chắn sẽ đồn thổi mọi chuyện như thể đang xảy ra. Chỉ riêng bức ảnh khỏa thân đã đủ để mọi người chú ý, bất kể thực hư thế nào.
Quan trọng nhất là phản ứng của cô. Nếu bà coi đây là chuyện cũ và bỏ qua thì tốt, nhưng nếu bà cắt đứt với cậu như đã cảnh báo, thì mọi thứ sẽ đổ vỡ.
Căn nhà Yi Ryeong đang ở thuộc sở hữu của công ty, xe hơi, thẻ tín dụng, thậm chí cả điện thoại của cậu cũng vậy. Nếu bị cắt, cậu sẽ mất hết tất cả.
Yi Ryeong không còn ham muốn những thứ xa xỉ như trước đây nữa. Điều quan trọng nhất bây giờ là giữ được chỗ ở và cuộc sống ổn định để chăm sóc em bé.
“Bố chỉ đi một lát thôi, ngoan ngoãn ngủ nhé. Camera vẫn đang quay, bố sẽ theo dõi con.”
Yi Ryeong biết không nên để em bé ở nhà một mình. Nhưng ý nghĩ “chỉ một chút sẽ không sao” đã khiến cậu vội vàng khoác áo và lấy chìa khóa xe.
Quán bar cách nhà khoảng 15 phút lái xe. Nếu nói chuyện nhanh, cậu sẽ về nhà trong chưa đầy một tiếng.
Tuy nhiên, như mọi khi, giao thông ở Seoul chẳng bao giờ dễ dàng. Khoảng cách 15 phút lại thành hơn 30 phút do tắc đường. Đến khi qua được ngã tư lớn, Yi Ryeong đã mất gần 20 phút.
Cậu kiểm tra camera bé lần nữa. Bé vẫn chưa tỉnh, nhưng thời điểm này có thể bé sẽ rất dễ thức giấc.
“Chết tiệt…”
Nhịp chân gõ liên tục, bàn tay bứt rứt, cậu đưa tay lên miệng cắn cắn mấy đầu móng tay, chỉ mong xe nhích nhanh hơn.
Cuối cùng, Yi Ryeong cũng tới được quán bar. Chưa kịp chào hỏi nhân viên giữ xe, cậu đã lao nhanh vào trong, theo hướng dẫn của nhân viên, mở cửa phòng riêng.
“Thằng khốn đó đâu?!”
Trong phòng, ngoài Yoon Beom và vài gương mặt quen thuộc ra, thì Han Seom đang ngồi chính giữa.
“Nếu không muốn bị đập vỡ đầu thì xóa hết mấy bức ảnh đó ngay.”
“Mày nghĩ bây giờ mày còn cái quyền ra lệnh à? Mày không biết gì sao? Cô mày đang muốn cắt đứt quan hệ với mày đấy. Bây giờ, ngay cả những bài báo của mày cũng không được xóa sạch như trước nữa. Lần này, chắc chắn mày sẽ bị hủy hoại.”
“Thằng khốn, lôi mấy chuyện cũ ra mà bày trò. Mọi thứ đã xong từ lâu rồi. Tao đã chịu án treo và làm đúng tất cả những gì yêu cầu. Mày nghĩ mày là ai mà giờ còn lắm lời?”
“Cái thằng vô dụng như mày, nghĩ mình ghê gớm lắm à? Nếu không nhờ cô mày, giờ mày chỉ là một thằng đi xin ăn. Hay mày định tự biến mình thành thằng trai bao để kiếm sống?”
Han Seom rút từ túi ra một chiếc phong bì nhỏ, lắc lư trong tay. Chỉ cần nhìn qua, Yi Ryeong cũng biết bên trong là gì.
Cậu bật cười chua chát. Chỉ vì những thứ rẻ rúng này mà cậu bỏ mặc bé một mình ở nhà sao?
“Ồ, thì ra đây là mục đích của mày hả? Gì nào, muốn được ‘hầu hạ’ à? Chẳng lẽ nhìn thấy mặt tao cũng làm mày hưng phấn? Vậy thì làm sạch chỗ đó đi, bôi thuốc lên, rồi ngồi đó mà đợi. Biết đâu một ngày nào đó tao mệt mỏi với những người mê mệt tao, có khi lại muốn thử xem một thằng ‘méo mó’ như mày có gì đặc biệt.”
“Thằng khốn này, cái mồm không có điểm dừng hả!”
Han Seom không chịu nổi, đứng phắt dậy, nắm đấm giơ cao. Nhưng những người xung quanh nhanh chóng kéo gã lại, ép ngồi xuống ghế. Yi Ryeong vuốt ngược mái tóc, liếc nhìn màn hình camera em bé. Bé con trong cũi khẽ động đậy. Dù âm thanh ở đây không vọng tới, nhưng nếu bé đã thức, chắc chắn sẽ khóc.
Cảm giác lo lắng càng lớn, cùng với đó là cơn giận bốc lên không thể kiềm chế. Đôi tay cậu run rẩy, hàm nghiến chặt đến đau nhức. Yi Ryeong muốn đập tan cái đầu của thằng khốn trước mặt như một căn bệnh kinh niên đã đến mức phát tác.
“Sau tất cả, không những không xin lỗi chuyện lần trước, lại còn gọi tao đến để dọa nạt sao?”
“Nếu mày dám tung mấy thứ đó, tao cũng không để yên đâu, thằng chó khốn nạn!”
Yi Ryeong giơ điện thoại lên, chĩa về phía Han Seom và bấm chụp. Tiếng tách vang lên cùng ánh đèn flash lóe sáng.
“Mày làm cái gì vậy?”
“Thằng ngu. Giơ thứ đó ra trước mặt tao không phải là muốn tao ‘chụp ảnh đi’ sao? Mày tung, tao cũng tung. Mày nghĩ chỉ có tao phải luồn cúi à? Đừng quên mày cũng phải dựa hơi bố mày để bám vào cái tờ báo đó đấy.”
*Luồn cúi: là một hành động hoặc thái độ khi ai đó thể hiện sự phục tùng, nịnh bợ, hoặc hạ mình một cách thái quá để làm vừa lòng người khác
Han Seom không chịu nổi, lại xông đến. Nhưng lần này, Yi Ryeong không né tránh. Cậu đáp trả bằng một cú đấm thẳng vào mặt gã. Tiếng phịch phịch vang lên sau từng cú đấm mạnh mẽ. Khi thấy gã loạng choạng, Yi Ryeong chụp lấy một chai rượu gần đó.
“Yi Ryeong! Bình tĩnh lại! Nếu cậu đánh người, lần này sẽ không chỉ là chuyện cũ nữa đâu!”
Những người xung quanh lao vào kéo cậu ra. Yi Ryeong cố vùng vẫy, nhưng tay vẫn không ngừng đấm đá. Không thể dùng chai rượu để đập xuống, cậu ném mạnh nó ra phía tường. Chai rượu vỡ tan, rượu văng khắp nơi.
“Mày nghĩ tao dễ bị bắt nạt lắm sao? Nhà mày vứt mày ra đường, rồi mày lang thang ở bàn rượu của tao, giờ quay ra dọa nạt tao à? Mày dám thử lần nữa, tao sẽ đập nát đầu mày đấy!”
Han Seom, mặt mũi sưng húp, ngồi thở hổn hển. Vết bầm xuất hiện quanh mắt, môi rách toác, máu chảy ròng ròng. Trong khi đó, Yi Ryeong vẫn hoàn toàn nguyên vẹn, không dính một vết thương.
Cậu nhặt điện thoại của Han Seom lên, mở album ảnh. Thay vì xóa những bức ảnh của mình, cậu gửi vài bức ảnh khác trong album của Han Seom về máy mình.
“Mày nghĩ xóa là xong sao? Mày không đủ thông minh để hiểu mọi thứ đều có bản sao à?”
Yi Ryeong chọn một bức ảnh nổi bật nhất—Han Seom cởi trần, khoe khoang cùng vài gã khác, tay cầm những thứ không cần hỏi cũng biết là gì. Cậu đặt điện thoại xuống bàn trước mặt Han Seom.
“Tao giữ bức này. Đừng để tao thấy mày làm cái trò gì ngu ngốc nữa.”
Sau lưng vang lên tiếng chửi bới thô tục, nhưng Yi Ryeong không thèm quay lại.
Lần cuối cùng mình tức giận thế này là khi nào? À, đúng rồi, cũng vì cái thằng này.
Ngày trước, cuộc sống của cậu là một chuỗi những cảm xúc tồi tệ, cãi vã, đánh nhau, rượu chè, ma túy, tình một đêm. Bây giờ nghĩ lại, cậu thấy quá khứ đó thật vô nghĩa. So với hiện tại, cùng Do Kwon chăm sóc bé con, mỗi ngày đều đơn giản nhưng tràn ngập niềm vui.
“Chết tiệt, rượu văng đầy rồi.”
Yi Ryeong phủi tay, bước ra khỏi quán bar. Nhân viên giữ xe chạy lại, hỏi liệu có cần gọi tài xế hộ không, nhưng cậu chỉ xua tay từ chối. Cậu chưa hề uống một giọt rượu nào. Nhưng nhân viên giữ xe không phải người duy nhất đang theo dõi cậu.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo