Vị Mặn Ngọt Của Các Ông Bố - Chương 34

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 34
Do Kwon bước lên chuyến tàu điện với tâm trạng trĩu nặng. Suốt quãng đường về, điều duy nhất an ủi anh chính là ý nghĩ rằng ở nhà, em bé và Yi Ryeong đang chờ đợi anh.
Thật ra, anh đã định chỉ đến lễ tang, lắng nghe mọi lời trách mắng mà không phản kháng, rồi cúi đầu chào và rời đi. Nhưng những lời trấn an của Yi Ryeong trước lúc xuất phát đã đẩy lưng anh, cho phép anh nói ra những điều chất chứa trong lòng bấy lâu nay.
Tiếng xập xình của tàu điện kéo anh về hiện tại. Do Kwon cố gạt đi những ký ức đau buồn mà thay vào đó, tập trung vào những hình ảnh gần đây. Những trò đùa cợt của Yi Ryeong, tiếng cười sảng khoái khi anh đáp lại, hay cảnh Yi Ryeong vội vã lao vào nhà vệ sinh khi chứng kiến anh thay tã cho em bé.
Đôi môi nhỏ của em bé ngoạm lấy chiếc khăn ẩm khi được lau miệng, đôi mắt tràn ngập thích thú của anh và Yi Ryeong khi nhìn bé. Hay cảnh Yi Ryeong ngủ gật trên sofa, ôm chặt em bé trong lòng, và khoảnh khắc Do Kwon cẩn thận đón lấy để đặt bé vào cũi.
Dù họ không phải gia đình, nhưng trong cuộc đời Do Kwon, chưa bao giờ anh trải qua điều gì giống gia đình hơn thế. Những tranh cãi nhỏ nhặt về việc dùng hay không dùng máy pha sữa, hay việc phân chia thời gian tắm cho bé, tất cả đều trở thành những ký ức hạnh phúc.
‘Từ lúc nào, chúng ta trở thành một gia đình như vậy?’
Anh từng nghĩ khoảng cách giữa họ rất xa, nhưng nhìn lại, hóa ra họ đã trở nên gần gũi hơn bất cứ mối quan hệ nào trước đây.
Có lẽ với Yi Ryeong thì không như vậy. Với cậu, có thể tất cả chỉ là một mối quan hệ làm việc thân thiết. Nhưng với Do Kwon, gia đình không phải gia đình này đã trở thành điều vô cùng quý giá.
“Cũng không tệ.”
Anh khẽ cười, dùng tay xoa nhẹ đôi mắt còn sưng vì khóc. Anh muốn về nhà ngay lập tức. Dù chen chúc trên chuyến tàu chật cứng giờ tan tầm, tâm trí anh chỉ hướng về căn nhà nơi hai người đang chờ đợi.
Nhà Yi Ryeong nằm gần ga tàu điện, và mỗi bước chân về nhà, lòng anh nhẹ nhõm hơn. Anh ghé vào tiệm bánh trong khu chung cư, mua vài món bánh mà anh nghĩ Yi Ryeong sẽ thích.
Tiến gần đến cửa nhà, Do Kwon khựng lại. Tiếng khóc của em bé vọng ra mơ hồ qua cánh cửa. Căn hộ này cách âm rất tốt, vậy mà tiếng khóc lọt ra ngoài đến mức này, chắc chắn là bé nhà họ rồi.
Anh vội vã bấm mật mã, mở cửa.
“Xin lỗi, tôi về trễ quá…”
Nhưng Yi Ryeong không ra đón anh như anh mong đợi. Không thấy bóng dáng ai trong phòng khách, Do Kwon bước sâu vào trong. Tiếng khóc phát ra từ phòng em bé.
Anh ném túi bánh xuống sàn và lao thẳng vào phòng.
“Bé con!”
Phòng trống không. Em bé đang nằm một mình trên cũi, khóc thét lên, tay chân quờ quạng. Chiếc chăn đã bị đạp tung lên tận mặt bé. Tim Do Kwon như ngừng đập. Anh vội vã bế bé lên, giọng run rẩy.
“Ổn rồi, ổn rồi… Bố đây, bố ở đây…”
Bố phải ở đây. Bố phải luôn ở đây. Nhưng bố đã không có mặt khi cần thiết. Và người bố còn lại, Yi Ryeong, lẽ ra phải ở đây chứ.
Cảm giác hoảng sợ nhấn chìm anh. Anh biết rõ về nguy cơ đột tử ở trẻ sơ sinh. Ngay cả khi bố mẹ ở bên cạnh, điều đó vẫn có thể xảy ra. Yi Ryeong cũng phải biết điều này, thế mà vẫn để bé một mình. Tại sao? Để bé một mình từ khi nào?
Anh bế bé ra ngoài, pha sữa và cho bé uống. Bé bú rất nhanh, như thể đã quá đói. Lo sợ bé sẽ ói, anh dừng lại một lúc trước khi tiếp tục cho bú. Trong lúc đó, tâm trí anh rối bời, đầu óc không ngừng tự hỏi.
‘Tại sao? Phải chăng cậu ấy chỉ đi đâu đó một lát?’
Nhưng ngay cả sau khi Do Kwon về đến nhà, Yi Ryeong vẫn chưa quay lại.
Anh ngồi trong căn hộ tối om, ánh đèn ngoài hành lang hắt vào, ôm chặt bé trong lòng, chờ đợi.
[Xe đã vào bãi đỗ.]
Tiếng thông báo từ bảng điều khiển khiến anh ngẩng lên.
‘Cậu ấy lái xe đi sao? Đi đâu chứ? Không, không thể nào. Cậu ấy yêu thương bé lắm. Việc cậu ấy bỏ bé ở đây chắc hẳn phải vì lý do rất quan trọng…’
Anh cố gắng thuyết phục bản thân, hy vọng rằng mọi chuyện sẽ ổn thỏa. Anh dỗ bé ngủ, lặng lẽ đợi Yi Ryeong về.
Cánh cửa bật mở, Yi Ryeong lao vào nhà, thở hổn hển.
“Công chúa! Ồ, Do Kwon…”
Do Kwon đứng lên từ sofa, nhìn Yi Ryeong. Mùi rượu nồng nặc, quần áo xộc xệch. Anh khép mắt lại, nở một nụ cười nhạt.
‘Mình đã mong đợi gì chứ? Gia đình ư? Mình tự nghĩ vậy thôi mà.’
“Trẻ sơ sinh rất dễ gặp nguy hiểm nếu bị bỏ lại một mình, đặc biệt khi đắp chăn.”
“Tôi biết! Tôi cứ nghĩ chỉ mất khoảng 30 phút thôi mà…”
Lời biện minh khiến Do Kwon bật cười, nhưng không phải vì buồn cười.
“Tôi sẽ chuyển về nhà cũ.”
“Hả? Anh nói gì cơ?”
“Tôi sẽ chuyển về. Tiếp tục ở đây cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”
Quyết định được đưa ra nhanh chóng. Chuyện xảy ra tối nay nằm ngoài sự chịu đựng của anh.
“Do Kwon! Khoan, nghe tôi nói đã…”
Tiếng điện thoại trong túi Yi Ryeong rung lên. Do Kwon nhìn xuống em bé, rồi ngước lên nhìn Yi Ryeong lần cuối.
“Dù thế nào, gia đình thật sự của tôi cũng chỉ là em bé này thôi.”
“Không phải tôi bỏ mặc con để đi chơi hay gì cả. Thật sự là có việc rất quan trọng, với lại tôi cứ nghĩ chỉ mất một lát thôi. Tôi không định…”
“Việc quan trọng đó có thể là cuộc gọi này thì sao?”
Điện thoại vẫn không ngừng rung lên. Yi Ryeong cầm lấy điện thoại với vẻ bực bội, định từ chối cuộc gọi ngay nếu không phải chuyện gì đặc biệt. Nhưng cái tên hiện lên màn hình khiến cậu sững lại.
“Là… cô…”
Yo Ryeong vò đầu bứt tai trước khi bấm nghe.
“Cô…”
― Thằng điên này!
Tiếng quát chói tai vang lên từ phía bên kia. Yi Ryeong ôm trán, nhắm chặt mắt lại.
Trong lúc đó, Do Kwon đang gấp gáp thu dọn đồ đạc. Anh nhét mọi thứ cần thiết cho em bé vào một chiếc túi lớn, tay thoăn thoắt, mắt không thèm liếc nhìn Yi Ryeong dù chỉ một lần.
“Con đang bận lắm, thật sự bây giờ không tiện…”
― Bận? Bận làm gì? Cậu có biết gì không? Ảnh cậu vừa lái xe rời khỏi quán bar đã được gửi tới công ty rồi. Ngày mai nó sẽ lên trang nhất. Cậu định giải thích thế nào về chuyện uống rượu lái xe hả?
“Con không uống một giọt nào cả! Làm sao có thể nói con lái xe khi uống rượu được chứ!”
― Đừng có lảm nhảm. Công ty đã nhận được ảnh. Cậu vừa bước ra khỏi quán bar, lên xe và lái đi. Ngày mai bài báo sẽ được đăng. Tin tôi đi.
“Cô à! Con không làm gì sai! Con thậm chí có thể đi kiểm tra ngay bây giờ!”
― Tôi sai vì đã tin cậu. Cậu có biết tôi đã cố gắng bao nhiêu để cứu vãn hình ảnh của cậu không? Nhưng giờ thì đủ rồi. Nhà cửa, xe cộ, thẻ tín dụng, tất cả sẽ dừng ngay trong tuần này. Tôi sẽ không chịu trách nhiệm cho bất kỳ hậu quả nào nữa.
“Cô, nghe con giải thích đã! Con bị gài bẫy mà, không phải như cô nghĩ đâu!”
― Tôi không quan tâm nữa. Cậu cứ làm những gì cậu muốn. Tôi cũng sẽ để cậu tự lo liệu từ giờ trở đi.
Cuộc gọi cúp ngang. Yi Ryeong cố gắng gọi lại, nhưng cô của cậu đã từ chối cuộc gọi ngay lập tức.
“Chết tiệt!”
Yi Ryeong buột miệng chửi thề, ánh mắt hoảng loạn nhìn về phía Do Kwon. Người đàn ông ấy đã khoác túi đồ lên vai, bế em bé trên tay, và chuẩn bị bước ra khỏi cửa.
“Do Kwon, xin anh! Đừng đi! Làm ơn!”
Yi Ryeong túm lấy cánh tay anh, nhưng Do Kwon nhẹ nhàng gỡ tay cậu ra, không để lại một chút khoảng trống nào để níu kéo.
“Nếu có ai hỏi, tôi sẽ nói chúng ta đang cùng nhau nuôi con. Chỉ thế thôi.”
Do Kwon cất lời, giọng anh trầm và lạnh. Đôi mắt nhìn Yi Ryeong không hề dao động.
Khi anh quay người bước đi, Yi Ryeong cảm giác như cả thế giới đang sụp đổ. Cậu muốn nói gì đó, muốn giải thích, nhưng tất cả những gì cậu làm được chỉ là lắp bắp trong vô vọng.
Yi Ryeong lao ra ngoài, chạy theo Do Kwon. Nhưng chưa kịp tới gần, một nhóm phóng viên đã chặn cậu lại, đẩy chiếc micro và máy quay vào sát mặt.
“Anh có thực sự lái xe khi say rượu không?”
“Chuyện anh ngừng điều trị ma túy có lý do đặc biệt nào không?”
“Tránh ra, đồ khốn!”
Yi Ryeong hét lên, cố gắng xô đẩy những kẻ trước mặt. Nhưng những phóng viên này không buông tha, đuổi sát theo từng bước chân cậu.
Do Kwon ngày càng xa dần. Anh ôm chặt em bé, không ngoảnh lại, bước qua cánh cổng tòa nhà.
Yi Ryeong biết, nếu tiếp tục đuổi theo, cậu chỉ khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Để những phóng viên này quay được cảnh cậu níu kéo, gào thét, chỉ làm hại thêm danh tiếng của Do Kwon.
Yi Ryeong đứng lại, đôi mắt dán chặt vào bóng lưng Do Kwon.
“Chết tiệt! Lũ chó săn khốn nạn!”
Trong cơn giận dữ, Yi Ryeong vồ lấy chiếc máy ảnh của một phóng viên gần nhất và ném mạnh xuống đất. Tiếng vỡ loảng xoảng vang lên, nhưng cơn giận trong lòng cậu chẳng vơi đi chút nào.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo