Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 35
“A, đúng là một lũ khốn nạn.”
Giọng của Yi Ryeong vang lên từ loa TV. Do Kwon nhìn cảnh Yi Ryeong ném chiếc máy quay qua màn hình rồi tắt TV. Anh cúi xuống nhìn đứa bé đang ngủ yên trong vòng tay mình.
Không còn chiếc nôi xinh xắn, cũng chẳng còn chiếc đệm êm ái. Dù cuộc sống trở nên cứng nhắc hơn, đứa trẻ vẫn ngủ say với vẻ mặt bình thản.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve trán tròn của bé. Chỉ cần nghĩ đến việc có thể mất đi đứa trẻ này, trái tim anh đã đập loạn nhịp.
Hình ảnh anh một mình ôm đứa trẻ, tay xách hành lý, lặng lẽ đi tàu điện ngầm đến nơi này lại ùa về, mang theo nỗi cay đắng đè nặng lên anh.
Do Kwon không thể hiểu được Yi Ryeong. Và anh sẽ không bao giờ hiểu được.
Mỗi khi nhớ lại cảnh đứa trẻ một mình trong căn phòng tối đen, không một bóng người, khóc đến kiệt sức, tim anh vẫn đau nhói. Nhưng điều khiến anh cảm thấy đau đớn và nhục nhã hơn tất thảy, chính là sự phản bội của Yi Ryeong.
Anh đã tin tưởng cậu. Tin vào lời khuyên của Yi Ryeong khi bảo anh hãy đến lễ tang. Nhờ lời trấn an đó, anh đã có thể đến và chào tiễn biệt người chú một cách trọn vẹn.
Do Kwon từng nghĩ rằng, có lẽ nhờ đứa trẻ này, anh và Yi Ryeong sẽ tạo thành một mối quan hệ gần giống gia đình.
Những điều mà trước đây anh chưa từng có, biết đâu lại có thể đến từ đứa trẻ này và Yi Ryeong. Suốt cả đoạn đường trở về, anh đã rất muốn gặp đứa bé và cậu. Chính vì thế, giữa nỗi mất mát to lớn, anh vẫn bước những bước nhẹ nhàng khi về nhà.
Nhưng điều chờ đón anh là một mất mát còn lớn hơn cả dự đoán.
“Làm sao có thể bỏ lại đứa trẻ chưa đầy 50 ngày tuổi mà đi chơi chứ?”
Anh không thể quên được gương mặt ngỡ ngàng của cậu khi nhìn thấy anh, hay mùi rượu nồng nặc từ cơ thể cậu.
“Nếu như tôi không tin… Nếu như tôi không tin tưởng cậu… Thì đã không sao cả.”
Nếu như anh không tin vào thái độ giả tạo gần đây của Yi Ryeong, không tin rằng cậu đang cố gắng vì đứa trẻ, thì anh đã không quyết định để lại con mà đi đến lễ tang. Nếu vậy… mọi chuyện đã không xảy ra như thế.
“Xin lỗi con. Bố sai rồi.”
Đứa trẻ không thể nói, chỉ có thể khóc. Đối mặt với nỗi sợ hãi ấy, anh không thể tưởng tượng được con đã cảm thấy kinh khủng đến nhường nào.
Do Kwon nằm xuống sàn nhà, chăm chú nhìn đứa bé. Ban đầu, anh vốn đã dự định tự mình làm tất cả. Việc nhận sự giúp đỡ từ Yi Ryeong chỉ là thoáng qua, để rồi bây giờ anh quay trở lại với kế hoạch ban đầu.
Điều khiến anh đau lòng nhất không chỉ là bị phản bội mà còn là việc chính anh lại từng tin tưởng Yi Ryeong đến mức ấy.
Và… điều làm anh loạn trí hơn cả chính là, tận sâu trong lòng, anh vẫn muốn tin tưởng Yi Ryeong thêm một lần nữa.
Anh đã trao đi quá nhiều cảm xúc.
Do Kwon vỗ nhè nhẹ lên ngực đứa trẻ, lén lau đi giọt nước mắt của mình. Anh không muốn khóc lóc thảm hại. Nhưng nỗi buồn một khi đã vỡ òa, lại chẳng thể ngừng lại. Chỉ trong một ngày, anh đã mất đi quá nhiều thứ.
Đã ba ngày kể từ khi rời khỏi nhà của Yi Ryeong. Có lẽ anh đã quen với sự tiện nghi ở đó hơn anh nghĩ. Việc chăm sóc đứa trẻ giờ đây không hề dễ dàng chút nào.
Mang theo hành lý chỉ vừa đủ hai tay, anh đã phải bỏ lại rất nhiều thứ cần thiết.
Khi cho con bú, anh nhớ đến miếng lót sữa. Lúc thay tã, anh nhớ đến bàn thay tã. Mỗi lần bé ị, anh lại thèm có chiếc bidet cho trẻ. Đến cả việc pha sữa cũng khiến anh thấy thiếu đi chiếc ấm đun nước giữ nhiệt tự động.
*Bidet: là một thiết bị vệ sinh dùng để rửa sạch cơ thể sau khi đi vệ sinh, đặc biệt là vùng nhạy cảm.
Khi muốn chơi với con, anh chỉ ước có mấy món đồ chơi, mấy cái lục lạc hay cái nôi di động. Đến cả bột giặt và máy giặt riêng cho bé cũng trở thành thứ anh không ngừng nghĩ đến.
“Tất cả những thứ ấy đều do Yi Ryeong mua mà… Gọi cậu ấy gửi lại qua bưu điện thì kỳ quá.”
Lúc tức giận, anh đã dứt khoát gạt tay cậu, rời đi. Giờ đây, bảo anh mở lời để xin lại những món đồ ấy, anh lại không thể.
Anh tự nhủ rằng mình có thể tự chơi với con bằng tay, hát thay cho những món đồ phát nhạc, và tự mình chịu khổ một chút cũng không sao. Nhưng gánh nặng chăm sóc con một mình đã khiến mọi thứ trở nên quá tải.
Sự vắng mặt của Yi Ryeong giờ đây trở nên rõ rệt hơn bao giờ hết. Những lúc đứa trẻ khóc ngằn ngặt, anh lại nghĩ: ‘Nếu cậu ấy chịu liên lạc trước, có lẽ mình sẽ chịu nghe thử xem cậu ấy muốn nói gì.’
‘Tự nhủ rằng sẽ tha thứ nếu cậu ấy đến xin lỗi thì nực cười quá.’
Do Kwon vừa xoa bóp tay chân cho bé, vừa suy nghĩ.
Yi Ryeong đã bỏ mặc một đứa trẻ sơ sinh trong phòng trống suốt mấy tiếng đồng hồ. Điều đó, làm sao có thể tha thứ? Nhưng… có lẽ anh cũng chưa từng thực sự nghe Yi Ryeong giải thích.
‘Không, không đời nào.’
‘Nếu Yi Ryeong lại làm như thế, làm sao mình có thể đảm bảo rằng đứa trẻ sẽ không gặp chuyện gì bất trắc nữa?’
Do Kwon cứ thế, trong một ngày, hàng chục lần tha thứ rồi lại thất vọng vì Yi Ryeong. Nhưng cuối cùng, không có lấy một cuộc gọi nào từ cậu. Chính điều đó càng làm Do Kwon cảm thấy thất vọng hơn.
Khi tiếng chuông cửa vang lên, anh liếc nhìn đồng hồ. Chín giờ tối. Anh nghĩ có lẽ là gói bột giặt trẻ em đặt hôm qua đã đến, nhưng giờ này thì quá muộn để là hàng giao.
“Ai vậy?”
Do Kwon hỏi, nhưng người bên ngoài không trả lời. Anh cẩn thận đặt đứa trẻ đang ôm xuống, dỗ nhẹ vài cái để bé thôi vùng vằng, rồi đi ra mở cửa. Trước mắt anh là một gương mặt quen thuộc.
“Yi Ryeong…”
Cậu đứng đó, cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Do Kwon ngây người, không biết nên nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cậu.
“…Tôi sai rồi.”
Sau một lúc đứng im như đối đầu, cuối cùng Yi Ryeong cũng lên tiếng. Giọng nói khản đặc, run rẩy như sắp bật khóc, vẻ mặt đầy thương tổn. Nhưng một lời xin lỗi không thể xoa dịu nỗi thất vọng quá lớn trong lòng Do Kwon.
Anh siết chặt tay trên nắm cửa, ý nói nếu chỉ có vậy thì anh sẽ đóng cửa lại.
“Chuyện đó, giờ tôi đã quên rồi. Nếu có phóng viên nào hỏi về cậu hay đứa trẻ, tôi sẽ nói rằng cậu đã làm hết sức rồi. Nếu cô của cậu liên lạc, tôi cũng sẽ nói tốt cho cậu…”
“Tôi không quan tâm đến những chuyện đó. Tôi cần công chúa của chúng ta… và có lẽ cả anh nữa.”
“Có lẽ cả anh nữa” là ý gì?
Do Kwon hít sâu khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe đầy nước của Yi Ryeong, cuối cùng cậu cũng ngẩng đầu lên.
“Làm ơn… tôi thật sự sai rồi.”
Yi Ryeong khóc. Điều này ngoài dự liệu của Do Kwon. Anh lặng người, không biết phải làm gì, ánh mắt lơ đãng dừng lại ở cửa nhà hàng xóm.
“Vào trong rồi nói. Nhà này cách âm không tốt, nói ngoài này hàng xóm sẽ nghe hết.”
Do Kwon kéo tay Yi Ryeong vào trong. Anh chợt nhớ đến lần đầu tiên cậu đến đây, với nụ cười đầy kiêu ngạo và giọng nói bông đùa có phần châm chọc. Nhưng dáng vẻ bây giờ chẳng còn chút nào của con người đó.
“Tôi… tôi thật sự sai rồi…”
Những giọt nước mắt lăn dài trên má cậu. Đúng lúc ấy, đứa trẻ bật khóc, hòa cùng tiếng nức nở khiến cậu như khóc òa thành tiếng.
Do Kwon dẫn Yi Ryeong đến chiếc ghế sofa cũ kỹ rồi quay lại bế đứa trẻ lên, quấn bé vào địu. Sau đó, anh mở tủ lạnh, rót một cốc nước lạnh.
“Uống đi.”
Yi Ryeong đón lấy cốc nước, nhưng chỉ lặng lẽ nhìn nó mà không nói lời nào.
“Tôi không bỏ rơi bé… thật mà…”
“Uống nước đi rồi nói. Từ từ thôi.”
Do Kwon vỗ nhẹ lên vai Yi Ryeong, giọng điệu dịu dàng. Cậu uống một ngụm nước, rồi lấy lại bình tĩnh.
“Hôm đó, có một thằng khốn…”
Yi Ryeong định chửi, nhưng khi nhìn đứa trẻ trong lòng Do Kwon, lại nuốt lời xuống, thay vào đó uống thêm một ngụm nước.
“Có một tên khốn đã dọa sẽ tung ảnh cũ của tôi nếu tôi không ra ngoài gặp. Nếu cô tôi biết chuyện, sẽ rất phiền phức. Mà giờ tôi còn phải lo cho đứa bé, cần rất nhiều thứ… Tôi thật sự chỉ định ra ngoài giải quyết nhanh rồi về. Lúc đó tôi có kiểm tra camera, nhưng không ngờ lại mất nhiều thời gian như vậy.”
“Thế còn rượu?
“Tôi không uống. Lúc đó thằng đó giở trò uy hiếp, tôi nổi nóng nên cầm chai rượu ném, nên văng một chút ra ngoài. Tên nhân viên giữ xe thấy thế, nói cho báo chí là người tôi có mùi rượu. Nhưng tôi thề, tôi không uống một giọt nào.
Yi Ryeong nhìn anh với ánh mắt khẩn thiết, đôi mắt long lanh ngập nước.
”Bỏ đứa trẻ ở nhà một mình là rất nguy hiểm. Đặc biệt là con chúng ta còn quá nhỏ, có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng.”
“Tôi biết. Tôi thật sự xin lỗi…”
“Tôi rất khó để tha thứ cho cậu.”
Yi Ryeong mím chặt môi, nước mắt rơi lã chã. Do Kwon nhìn giọt nước lăn dài từ hàng mi dày của cậu nhỏ xuống mu bàn tay anh, rồi quay đầu đi, không muốn đối diện thêm nữa.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.