Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 37
“Trời ơi, xinh quá. Làm sao đây… chao ôi…”
Bà không kiềm chế được mà bế đứa bé lên, thái độ hoàn toàn khác biệt so với khi đối mặt với Yi Ryeong hay Do Kwon. Cả Yi Ryeong và Do Kwon đều hơi ngạc nhiên, lén nhìn nhau dò xét.
Hôm nay đứa bé đặc biệt ngoan ngoãn, mở to mắt nhìn chăm chú người phụ nữ đang bế mình.
“Vậy là con muốn mẹ giúp con vì bà cô đó định lấy lại hết tất cả đúng không?”
“Vâng ạ.”
Bà đảo mắt một vòng quan sát căn nhà. Phòng khách đầy đồ của trẻ con, cánh cửa phòng trẻ con hơi hé mở. Sau khi xem xét xong, bà ôm đứa bé ngồi xuống ghế sô pha.
“Nhà họ Yoon thì lúc nào chẳng thế, vô cảm, chỉ chăm chăm vào tiền. Cháu gái sinh ra mà còn hành xử như vậy. Vậy nên mẹ mới không muốn dính líu đến cái gia đình ấy. Đừng lo chuyện nhà cửa, xe cộ. Mẹ sẽ lấy lại từ tay bà cô đó cho con.”
“Thật sao mẹ?”
“Có cháu gái đáng yêu thế này, chút tiền cỏn con đó thì có đáng là gì. Dù sao tiền bẩn từ tay bố con, mẹ cũng chẳng có chỗ để xài.”
“Cảm ơn mẹ. Con nhất định sẽ trả lại cho mẹ.”
“Thôi đi. Đời này không liên lạc mà con cứ tìm đến mẹ, là biết chắc phải có chuyện gì đó khó khăn lắm đúng không?”
Dù nói vậy, mắt bà vẫn không rời khỏi đứa trẻ.
“Trời ơi, đáng yêu quá. Đôi mắt giống con nhỉ. Cả đôi tai cũng thế. Mà đây này, đây này, tai chỗ này giống hệt cậu của con.”
Bà ôm đứa bé vào lòng, vuốt ve đôi má, mân mê mái tóc. Cái tai mà bà nói giống cậu của Yi Ryeong thực ra giống Do Kwon hơn, nhưng Yi Ryeong chỉ im lặng nghe theo.
Thật lòng mà nói, việc đối mặt với mẹ vẫn khiến Yi Ryeong cảm thấy không thoải mái. Vì tình huống khẩn cấp nên cậu mới liên lạc. Chứ nghe tin cháu gái chào đời, bà cũng chẳng buồn gọi lấy một cú điện thoại. Cảm giác xa lạ, lấn cấn vẫn không hề thay đổi. Bà mẹ mà cả đời cậu ghét cay ghét đắng này, giờ đây làm sao cậu có thể đột nhiên yêu mến chỉ vì một lần giúp đỡ được chứ?
Mà thật ra, việc bà nhận giúp đỡ hay cưng nựng đứa bé, cậu cũng không nhìn thấy hoàn toàn là ý tốt. Nếu có chút dư dả, Yi Ryeong thà không bao giờ nhờ đến bà còn hơn.
Dẫu sao thì số tiền đó với bà cũng dư thừa. Lời hứa giúp đỡ bà đã nhận, cậu chỉ mong bà sớm rời đi. Nhưng vì phép lịch sự, cậu vẫn kiềm chế, phụ họa theo những lời bà nói.
“Này, pha cho tôi cốc trà đi.”
Bà quay sang nói với Do Kwon, anh lập tức đứng dậy làm theo.
Yi Ryeong hơi gãi nhẹ bên mắt, vẻ mặt khó xử. Nhận ơn nên cũng không thể đuổi bà đi ngay như thường lệ, đây chính là vấn đề.
Không lâu sau, Do Kwon mang ra một cốc trà xanh, thứ trà duy nhất còn trong nhà.
“Lần sau định pha trà có caffeine thì nhớ hỏi trước.”
“Tôi xin lỗi.”
Do Kwon cúi đầu đầy lúng túng, còn Yi Ryeong chỉ khẽ nhắm mắt rồi mở ra.
Cậu đã quên mất bà dễ dàng khiến người ta tức giận như thế nào.
Chính bà yêu cầu pha trà, vậy mà trà đã pha lại không buồn đụng vào.
Khi bà định hôn lên môi đứa trẻ, Yi Ryeong trợn to mắt, vội vàng lao đến chỗ bà.
“Không được hôn môi bé!”
Yi Ryeong hoảng hốt chen tay vào giữa bà và đứa trẻ để ngăn lại. Bà ngước lên nhìn cậu, đầy thắc mắc.
“Tại sao?”
“Vi khuẩn từ răng miệng người lớn có thể lây sang bé. Không được đâu.”
“Sao mà làm quá vậy? Lúc nhỏ mẹ cũng làm thế với con đấy thôi.”
“Nhưng giờ thì không được.”
Thấy Yi Ryeong có vẻ muốn giằng lấy đứa bé, bà nhăn mặt ôm chặt bé vào lòng.
“Được rồi, được rồi! Không làm là được chứ gì. Lúc nào cũng làm quá lên. Mà này, bé tên gì vậy? Hay mẹ phải đọc báo mới biết?”
“Chưa đặt tên.”
“Chưa đặt tên? Vậy khai sinh thì sao?”
“Vẫn chưa…”
“Chuyện đó phải làm nhanh chứ. Dù ghét cái họ Yoon đến mấy, nhưng không lẽ con để bé sống mà không có tên mãi à? Còn bảo hiểm, sổ tiết kiệm nữa chứ. Phải làm trước để sau này giảm bớt thuế thừa kế….”
“Con định nhập họ bé vào hộ khẩu của anh Do Kwon.”
“Gì cơ?”
Bà nhìn Do Kwon và Yi Ryeong, vẻ mặt đầy kinh ngạc, rồi lập tức bĩu môi tỏ ý không hài lòng.
“Là cháu mẹ, không được nhập vào hộ khẩu người khác.”
“Không phải người khác, mà là bố của công chúa nhà mình.”
“Mặc kệ. Cháu đầu lòng của mẹ, đừng hòng nhập vào hộ khẩu ai. Sau này con cưới ai, sinh thêm con nữa, rồi bé này bị xa lánh thì sao? Là máu mủ của mẹ, mẹ phải giữ. Nếu lo chuyện con kết hôn sau này, thì cứ nhập vào hộ khẩu của mẹ cũng được.”
“Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy? Đây là đứa con mà anh Do Kwon đã quyết định nuôi dưỡng, còn con chỉ hỗ trợ. Đương nhiên nhập hộ khẩu anh ấy là đúng rồi!”
Yi Ryeong bức xúc không hiểu nổi. Nhưng bà lại phớt lờ lời cậu, quay sang nhìn Do Kwon.
“Tôi có tìm hiểu qua, cậu chẳng có gì trong tay nhỉ.”
“Mẹ!”
Yi Ryeong bật dậy khỏi ghế. Cậu biết rõ tính cách của bố mẹ mình, những người luôn dùng tiền để thao túng người khác. Vì thế, khi quyết định nhờ vả mẹ, cậu đã chuẩn bị tâm lý chấp nhận mọi khó khăn. Nếu có thể bảo vệ đứa bé, chút phiền phức này với cậu cũng không đáng kể.
Điều cậu cũng không ngờ đến là mẹ lại điều tra luôn cả Do Kwon. Nhưng cho dù bà có làm thế thì việc nói thẳng ra trước mặt Do Kwon như thế này đúng là khó có thể chấp nhận được.
Cậu vừa giận vừa thất vọng. Thái độ bà dành cho Do Kwon trước đó đã làm cậu bực bội sẵn rồi, giờ đây cảm xúc của cậu như vượt quá giới hạn vậy.
“Con nghĩ mẹ sẽ không làm vậy sao? Không lẽ con nghĩ mẹ không tìm hiểu kỹ người sẽ cùng con nuôi cháu nội của mẹ hả?”
“Con biết mẹ luôn dễ dàng làm những điều khó tin, nhưng không ngờ mẹ lại thiếu lịch sự đến mức nhắc chuyện đó trước mặt anh Do Kwon.”
“Con nói chuyện với mẹ kiểu gì vậy?”
Bà lắc đầu, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Do Kwon khiến anh cảm thấy áp lực.
“Cậu chẳng có gì trong tay, cũng không có gì để truyền lại. Nhưng tôi muốn cháu tôi phải nhận được quyền lợi của nó. Sau này, khi bố con Yi Ryeong qua đời, tài sản đương nhiên sẽ thuộc về nó. Tôi không muốn để bé phải chịu thiệt thòi hay gặp rắc rối gì.”
Nói xong, bà rút túi xách từ tay Yi Ryeong, lấy ra một tấm danh thiếp và đưa cho Do Kwon.
[Chủ tịch Hội đồng Quản trị Quỹ Seo Hak – Kyeong Chang Hwa]
Tên bà không quen thuộc với Do Kwon, nhưng tập đoàn Seo Hak thì anh đã từng nghe qua. Anh nhìn qua lại giữa bà và Yi Ryeong, nhưng cả hai dường như không có ý định giải thích thắc mắc của anh.
“Cậu cũng nên nghĩ đến lợi ích của đứa trẻ chứ.”
“Tôi không có ý định rời xa bé, và kể cả nhập hộ khẩu của tôi, sau này làm xét nghiệm ADN vẫn có thể phân chia tài sản mà.”
“Đừng nói nhảm nữa. Bột sữa của bé đâu? Tã lót đâu? Quần áo có giặt sạch không?”
Bà ngắt lời, đứng dậy bước đi, không có ý định nghe thêm. Yi Ryeong cau mày khó chịu, vội theo sau chất vấn, nhưng ngay từ đầu, cậu đã ở thế yếu vì là người cần sự giúp đỡ.
Có vẻ bà từng chăm sóc trẻ nhỏ, nên mọi hành động đều rất thành thạo. Từ cách bế đến dỗ dành bé, không chút vụng về hay lúng túng. Thậm chí, bà còn tỏ ra thích thú với các dụng cụ chăm sóc trẻ hiện đại.
“Thế này mà cũng gọi là vất vả nuôi con? Dùng mấy thứ này thì đừng nói khổ sở gì nhé.”
Do Kwon đứng từ xa quan sát, rõ ràng cảm thấy không thoải mái, trong khi Yi Ryeong chỉ có thể im lặng chịu đựng. Đứa bé lúc nào cũng nằm trong vòng tay bà, khiến Do Kwon chẳng thể bế được.
“Ngồi xuống kia đi. Lượn lờ làm gì thế?”
“Mẹ cũng ngồi nghỉ đi. Hay là mẹ về đi? Mẹ không bận gì sao?”
“Biết mẹ bận mà hôm nay mẹ vẫn bỏ hết công việc để đến đây. Thế nên đừng làm phiền mẹ, cứ để mẹ ở đây với bé.”
Không còn cách nào khác, Yi Ryeong quay lại ngồi cạnh Do Kwon trên ghế sô pha. Do Kwon khẽ liếc mắt về phía bà, rồi nhẹ nhàng xích gần lại phía Yi Ryeong.
“Bao giờ mẹ cậu mới về vậy?”
“Sao tôi biết được. Mẹ tôi lúc nào mà chẳng tự ý như thế.”
“Nhưng dù sao… mẹ cũng yêu thương công chúa của chúng ta, vậy cũng tốt mà.”
“Yêu thương gì chứ.”
Lời nói lạnh lùng của Yi Ryeong khiến Do Kwon hơi nghiêng đầu thắc mắc. Dù ai nhìn cũng thấy bà đang rất nâng niu đứa bé, nhưng rõ ràng suy nghĩ của Yi Ryeong không giống vậy.
“Rõ ràng vì tài sản của bố tôi thôi.”
“Sao cơ? Nhưng…”
“Không có ‘nhưng’ gì hết. Mẹ tôi luôn sẵn sàng làm mọi thứ để đối đầu với bố tôi. Từ khi tôi quyết định làm nghệ sĩ và ở với cô, mẹ đã không ngừng phàn nàn, nói tôi giúp nhà họ Yoon kiếm tiền rồi.”
Từ cách bà hành xử, Do Kwon thấy lời Yi Ryeong nói cũng có vẻ đúng. Nhưng khi nhìn ánh mắt bà dành cho bé, anh vẫn cảm nhận được sự yêu thương.
“Thêm nữa, mẹ luôn lo rằng nếu tôi gặp chuyện gì, toàn bộ tài sản của bố tôi sẽ rơi vào tay những đứa con riêng bên ngoài. Giờ lại có thêm cháu gái nhỏ thế này, đương nhiên mẹ sẽ vui mừng rồi.”
“Không lẽ mẹ cậu lại làm vậy chỉ vì lý do đó…”
“Mẹ tôi không yêu thương đứa bé đâu, mà yêu tiền của nó thôi.”
Yi Ryeong khẳng định chắc nịch, ánh mắt lộ rõ sự khó chịu.
“Nhưng Do Kwon này, anh đừng bận tâm đến những lời mẹ tôi nói.”
“Ý cậu là chuyện làm giấy khai sinh sao?”
“Ừ, cứ để ‘Công chúa họ Choi’ đáng yêu của chúng ta có giấy tờ đàng hoàng là được rồi.”
Do Kwon bật cười khẽ trước cách nói của cậu, từ “công chúa họ Choi” nghe có phần hài hước.
“Ôi trời, vừa mới được vài ngày yên bình bên anh và bé, giờ lại bị mẹ phá đám.”
Yi Ryeong khoanh tay, ngả người ra sau ghế, thở dài não nề. Chính vì cậu không đủ khả năng mà phải nhờ đến mẹ khiến cậu càng khó chịu hơn.
“Chắc mẹ cậu sẽ sớm về thôi. Dù sao mẹ cậu cũng nói mình bận mà. Mà này, danh thiếp ghi là Quỹ Seo Hak…”
“Bố tôi là chủ tịch tập đoàn Seo Hak đấy.”
“Gì cơ?”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.