Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 5
“Rốt cuộc là…”
Yi Ryeong đẩy mạnh cánh cửa, lách qua người đàn ông đứng chắn trước cửa rồi xông thẳng vào nhà. Do Kwon cũng nhanh chóng theo sau, cẩn thận đóng cửa lại. Dù biết rằng sáng mai có lẽ mạng xã hội sẽ tràn ngập những tin đồn khiến cậu đau đầu vài hôm tới, nhưng lúc này, chuyện đó chẳng còn quan trọng nữa.
“Nhóc con cứ khóc mãi không thôi!”
Cậu bế đứa bé, được quấn chặt trong chiếc khăn dày, đến trước mặt Do Kwon. Gương mặt anh hoang mang khi thấy đứa bé trông to hơn gấp đôi với nhiều lớp vải quấn quanh. Do Kwon lập tức đỡ lấy đứa bé, nhẹ nhàng đặt nó xuống chiếc chăn trải sẵn dưới sàn rồi từ từ tháo từng lớp khăn ra.
“Xin lỗi vì về trễ. Cậu đã cho bé uống sữa chưa?”
“Tôi cho bé uống ngay sau khi anh vừa rời khỏi nhà. Anh có bị điên không? Sao lại để một đứa trẻ cho tôi trông chứ!”
“Thật sự xin lỗi, tôi có việc rất gấp… Cậu cho bé uống sữa lúc mấy giờ vậy?”
“Tôi không nhớ rõ, nhưng sau đó bé nôn rất nhiều. Tôi đã tìm hiểu và thấy rằng trẻ con thường hay nôn nên cũng không để ý lắm, nhưng nó cứ khóc mãi….”
Nhìn đứa trẻ vẫn gào khóc, Yi Ryeong vội thanh minh, nhấn mạnh rằng cậu không làm bé khóc, mà là nó tự khóc. Do Kwon thoáng nhìn nét mặt bối rối của cậu, anh không trách móc gì mà thay vào đó kiểm tra tã bé và đi pha sữa.
“Giờ cậu bế bé và dỗ nó một chút đi.”
“Lại nữa sao?”
“Chỉ một lát thôi.”
Đứa bé lại được đặt vào tay Yi Ryeong. Cậu lúng túng ôm nó, bước theo Do Kwon đầy lo lắng.
“Sao nhóc con khóc nhiều thế? Tôi chỉ ở với bé có một tiếng rưỡi mà đã mệt rã rời. Liệu có phải nó bị ốm hay đau ở đâu không?”
“Trẻ con thường khóc vậy mà.”
“Tôi không biết. Tôi chưa bao giờ chăm sóc trẻ con.”
“Tôi cũng không. Đợi khi nào cô giúp việc đến, tôi sẽ hỏi bà ấy.”
Do Kwon vừa nói, vừa khéo léo chuẩn bị bình sữa. Mặc dù không thoải mái lắm khi Yi Ryeong cứ đứng gần sau lưng mình, nhưng khi quay lại. Vậy nên Do Kwon đành lảng tránh ánh nhìn ấy thay vì lên tiếng phàn nàn.
“Xin lỗi nhé, tôi cũng khá lo lắng khi ra ngoài đột ngột như thế. Tôi đã cố gắng quay lại nhanh nhất có thể, nhưng có lẽ vẫn về trễ mất rồi?”
“Ừ.”
“Đúng là tôi đã khiến cậu rơi vào tình huống khó xử… Xin lỗi, thật sự tôi không biết gửi bé cho ai trong lúc cấp bách như vậy. Tôi biết cậu đã trải qua không ít khó khăn, nhưng tôi thật sự cảm ơn cậu đã ở lại trông bé. Hình như có ai đó phàn nàn gì phải không?”
“Ý anh là người ở nhà bên cạnh ấy hả? Lúc tôi định bế bé ra ngoài thì anh ta đột nhiên xuất hiện. Anh biết tôi đã ngại thế nào không?”
“Cậu định bế bé ra ngoài à?”
Do Kwon ngay lập tức dời tầm mắt từ ấm nước sang nhìn Yi Ryeong, đầy vẻ ngạc nhiên. Cậu cũng đáp trả ánh nhìn ấy, với thái độ như thể điều đó chẳng quan trọng lắm. Sự thờ ơ trong mắt cậu khiến Do Kwon khẽ cau mày.
“Trẻ sơ sinh dưới 50 ngày tuổi không được dùng thuốc, nên phải tránh ra ngoài. Cậu định đưa bé ra ngoài giữa thời tiết này sao?”
“Không phải! Tôi chỉ định đi tìm anh vì anh về trễ quá thôi.”
“Đừng bao giờ làm vậy nữa.”
Nghe Do Kwon bất ngờ lên giọng với mình khi nghe về chuyện đưa bé ra ngoài, Yi Ryeong không kìm được cơn giận đang dâng trào. Chưa kể, những lời nói sắc bén ấy như những mũi dao cứa vào lòng cậu. Nếu trong tay không phải là đứa bé, có lẽ cậu đã quăng mạnh đi đâu đó rồi.
Dù rằng bản thân bị ép chăm sóc đứa bé, nhưng cậu cũng đã cố gắng hết sức mình. Vậy mà giờ người đột ngột giao đứa bé lại cho Yi Ryeong lại nói như thể lỗi hoàn toàn là do cậu vậy. Điều này khiến cho cơn giận của Yi Ryeong càng bùng phát dữ dội hơn.
“Ý anh là gì? Cái giọng điệu đó là sao? Đây là lỗi của tôi sao? Chính anh là người đột ngột đẩy đứa bé cho tôi trông chừng mà!”
“Không, tôi không có ý đó. Tôi không nói đó là lỗi của cậu. Tôi chưa từng có suy nghĩ như vậy. Tôi biết tình huống này khiến cậu rất bất ngờ, tôi xin lỗi vì đã đẩy cậu vào hoàn cảnh đó. Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu để lần sau không lặp lại….”
“Chính anh đang nói kiểu đó! Anh có biết tôi đã khổ sở như thế nào không?”
“Thật sự xin lỗi, tôi không hề muốn đổ lỗi cho cậu. Chỉ là tôi lo rằng nếu cậu đưa bé ra ngoài mà có chuyện gì không hay xảy ra thì….”
“Anh đang nói rằng đó là lỗi của tôi mà.”
“Không phải vậy đâu.”
Do Kwon càng trở nên lúng túng thì Yi Ryeong càng thêm quyết liệt hơn.
Từ khi bị kéo vào chuyện của đứa trẻ này, cậu đã cảm thấy phiền phức vô cùng. Dù rõ ràng cậu đã được thỏa thuận là không phải nhận trách nhiệm gì, nhưng giờ lại phải đến đây chịu đựng mọi thứ nên cậu vô cùng khó chịu.
Trong lúc hỗn loạn, Yi Ryeong đột nhiên bị ép phải trông đứa trẻ, cậu thậm chí không khỏi lo lắng liệu đứa bé có xảy ra chuyện gì hay không mà nó cứ khóc mãi. Mọi thứ liên quan đến đứa bé này đối với cậu đều như một cú sét đánh ngang tai.
Yi Ryeong cứ nghĩ rằng chỉ cần đưa ít tiền và giả vờ chăm sóc qua loa là xong. Nhưng từ khi bước chân vào ngôi nhà này, mọi chuyện xảy ra đều vượt ngoài dự đoán của cậu.
“Anh có biết tôi cảm thấy rối bời và khó chịu hơn anh rất nhiều không?”
“Tôi biết….”
“Biết sao? Tôi chẳng thấy anh hiểu chút nào! Tôi chưa bao giờ nuôi trẻ con, thậm chí còn chẳng hề quan tâm đến đứa bé này, tôi đến đây chỉ để giả vờ chăm sóc thôi. Nhưng ai là người đã giao đứa trẻ cho tôi rồi biến mất? Hay anh định vứt nó cho tôi vì thấy phiền phức?”
Yi Ryeong gắt gỏng. Dù cậu đã cố gắng nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng những lời nói khó nghe đó vẫn bật ra khỏi miệng. Khi cậu lớn tiếng trách mắng người trước mặt, đứa trẻ càng khóc to hơn.
Do Kwon – người ban đầu hơi ngỡ ngàng trước cơn giận của Yi Ryeong – giờ đã hoàn toàn thay đổi nét mặt. Dù thường được khen là cao, nhưng khi ánh mắt của Do Kwon nhìn xuống Yi Ryeong, vẫn làm cậu có chút dè dặt. Tuy vậy, vì cậu không muốn để lộ sự lo lắng và bồn chồn của mình, nên Yi Ryeong cố gắng giương mắt đối diện với tầm nhìn của đối phương.
“Tôi chưa bao giờ có ý định bỏ rơi đứa nhỏ, dù chỉ một giây.”
Giọng nói trầm thấp của Do Kwon vang lên, như muốn khẳng định điều này trước tiên.
“Đứa bé này à?”
“Cái đó thì….”
Dù thực sự không nghĩ như vậy, nhưng Yi Ryeong cảm thấy tự ái khi phải thừa nhận điều mình vừa nói là sai, nên cậu kéo dài câu trả lời.
“Tôi không ngờ cậu lại nghĩ về con bé như vậy. Ban đầu, khi cậu nói muốn chăm sóc chung, tôi đã tin cậu sẽ sẵn sàng giúp đỡ trong khoảng thời gian tới. Nhưng có vẻ tôi lầm rồi. Tôi không muốn con gái tôi bị lợi dụng cho mục đích của ai khác. Tôi biết việc đột ngột giao đứa trẻ cho cậu là sai, nhưng việc cùng nhau chăm sóc con bé không thể tiếp tục được đâu.”
“Con gái sao?”
Do Kwon nhìn Yi Ryeong như thể chuyện đó quan trọng à, rồi nhanh chóng bế đứa bé từ tay cậu, không muốn kéo dài cuộc trò chuyện nữa. Anh quay lại với việc chuẩn bị bình sữa.
Yi Ryeong đứng yên một chỗ. Cậu nhìn bóng lưng kiên quyết của Do Kwon, gãi đầu liên tục vì bối rối.
“Phiền chết đi được.”
Hình ảnh gương mặt của bà cô chợt hiện ra trong đầu, nhắc nhở cậu rằng nếu bị đuổi ra ngoài trong tình cảnh này, người gặp rắc rối sẽ là cậu. Dù hơn nửa những gì cậu nói là thật, nhưng cậu đã để cảm xúc lấn át mà lời nói ra không kịp suy nghĩ.
“Anh…”
Yi Ryeong cất tiếng, cố gắng thu hút sự chú ý của Do Kwon, nhưng anh không quay lại nhìn cậu.
“Cậu nên về đi. Giờ cũng muộn rồi.”
“Không phải vậy…”
Yi Ryeong ngập ngừng. Khi thấy Do Kwon vẫn không để ý đến mình, cậu nhút nhát nắm lấy vạt áo anh. Do Kwon nhìn xuống tay cậu trước rồi mới từ từ nhìn lên khuôn mặt của đối phương.
“Xin, xin lỗi.”
“Vì cái gì?”
“Vì đã nổi giận như vậy… Chỉ là lời nói lỡ miệng thôi. Nhưng anh đột ngột giao đứa trẻ cho tôi mà. Tôi không có sự lựa chọn nào cả! Tôi chưa từng bế trẻ con bao giờ, tự dưng anh lại giao nó cho tôi…”
“Cậu cảm thấy khó chịu vì bị ép trông trẻ là điều hoàn toàn dễ hiểu. Cậu không cần phải xin lỗi đâu. Chính tôi mới là người có lỗi. Vì có việc gấp cần phải ra ngoài, nên tôi mới vội vã nhờ vả cậu một việc hết sức vô lý như thế.”
“Phải không? Dù thế nào đi nữa, chuyện này cũng là lỗi của anh! Nhưng tôi đã xin lỗi rồi đấy!”
“Về phần này, tôi xin lỗi lần nữa. Tôi có thể xin lỗi nhiều lần nếu cần. Nếu cậu muốn đền bù gì thêm, tôi sẽ cố gắng làm hết sức. Nhưng việc chăm sóc đứa bé cùng nhau thì không thể tiếp tục.”
“Trời ạ, ai bảo anh phải đền bù gì? Tôi có đòi hỏi gì đâu? Tôi chỉ… xin lỗi thôi.”
“Chính tôi mới phải xin lỗi. Cậu không cần phải nhận lời xin lỗi của tôi. Nên giờ cậu có thể về được rồi.”
Nói xong, Do Kwon hạ ánh mắt xuống chiếc ấm nước đang sôi, như để ngụ ý rằng cuộc nói chuyện đã kết thúc. Trước sự lạnh nhạt đó, Yi Ryeong cảm thấy hơi sốt ruột. Giọng cậu bắt đầu trở nên gấp.
“Anh từ chối thật sao? Tôi đã xin lỗi rồi mà. Có tôi ở đây, anh sẽ thấy chăm sóc đứa bé dễ dàng hơn nhiều, đâu cần phải gánh vác một mình như thế.”
“Cậu nói chỉ muốn giả vờ thôi mà. Có khác gì tôi phải chăm sóc một mình đâu.”
“Thế anh muốn tôi phải làm gì với đứa trẻ này? Tôi chỉ cảm thấy mọi thứ từ việc đứa trẻ được sinh ra cho đến khi anh giao nó cho tôi đều như một cú sét đánh. Nhìn vào tình trạng của căn nhà này đi, tôi nghĩ anh cũng không khá giả gì. Anh cũng có thể nhận tiền từ tôi và để tôi lợi dụng anh một chút mà?”
“Tôi không cần. Và tôi cũng không có lý do gì để nhận.”
“Thật không? Tôi thì không nghĩ vậy đâu.”
Yi Ryeong lướt mắt qua căn nhà, không buồn che giấu ánh nhìn đánh giá.
“Tôi không cần.” Do Kwon đáp, không hề ngoái lại nhìn Yi Ryeong.
“Thật tình… được rồi. Tạm biệt.”
Yi Ryeong xoay người, như thể đã quá mệt mỏi với tình huống này. Cậu quay lưng, cố giả vờ như mình đã sẵn sàng bước đi.
Thông thường, đến lúc này, người khác sẽ nhượng bộ. Những kẻ quanh Yi Ryeong đều ở bên cậu vì một mục đích nào đó. Chưa ai dám thách thức cơn giận của cậu. Nhưng thái độ của Do Kwon làm Yi Ryeong cảm thấy vừa lạ lẫm vừa bối rối.
Bực dọc, cậu giũ mạnh lớp áo, cố tình dậm chân như muốn rời đi thật. Nhưng bất kể cậu có làm gì, Do Kwon vẫn không hề gọi lại. Càng đi, lòng cậu càng lo lắng. Đôi chân như dính chặt xuống sàn, bước đi mà đôi chân nặng trĩu, không sao rời nổi.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.