Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 47
“Chị! Chị điên rồi sao?”
“Cô đã lợi dụng con tôi đủ rồi. Mỗi lần nó gây chuyện, cô lại soạn hợp đồng mới, cuỗm hết tiền nó kiếm được rồi để mặc nó sa vào rượu chè. Cô còn vu oan cho tôi là một người mẹ nhu nhược nữa, đúng không?”
Yi Ryeong bật dậy khỏi ghế, ánh mắt ngập tràn sự khó tin. Chang Hwa thoáng liếc nhìn con trai rồi lại hướng mắt về phía Hee Kwon trước mặt. Bà chẳng còn chút tình cảm nào với anh em nhà này.
“Ai nói thế!”
“Nếu muốn bịt miệng thì phải trả giá đàng hoàng chứ. Chỉ cần chút mồi nhử là cả luật sư lẫn gã chụp ảnh đều khai tuốt. Cô dùng chuyện đó để khống chế nó, rồi mỗi lần nó gây họa lại vin vào cớ ấy mà moi tiền từ bố nó. Vui lắm nhỉ, cô em gái yêu quý của tôi.”
Ngay cả khi nghe những lời này, Chang Hwa còn thấy sốc, huống chi người trong cuộc. Do Kwon nhìn Yi Ryeong với ánh mắt lo lắng. Ban đầu cậu có vẻ bất ngờ với chuyện bị vu oan, nhưng nét mặt bây giờ lại bình tĩnh đến lạ.
“Chúng tôi cũng có lỗi nên bao năm qua chẳng vạch trần mấy trò bẩn thỉu của cô. Sao nào? Sợ tôi chăm sóc nó nên sẽ không còn cơ hội nắm thóp nó nữa à? Hay vì anh trai cô bảo không gửi tiền cho nó nữa nên cô cuống cuồng chạy đến đây? Không có tiền của anh ấy, công ty cô trụ nổi không?”
“Chị!”
“Đừng có hét. Người muốn hét là tôi đây này. ‘Tôi sẽ không chăm sóc nó đâu’, ‘Tôi chẳng thể yêu thương nó được’ – tôi đã nghĩ vậy mà bỏ mặc nó cho cô, đến mức giờ tôi chỉ muốn tự giết mình vì căm hận bản thân. Biết rõ cô đối xử với nó thế nào mà vẫn giả vờ không thấy, tôi chỉ muốn xóa sạch mấy năm qua khỏi đời mình. Nó là con tôi đẻ ra và nuôi lớn, vậy mà…”
Mẹ Yi Ryeong giật lấy chiếc túi từ tay Hee Kwon, lôi bản hợp đồng ra. Rồi bà rút điện thoại từ túi áo và gọi cho ai đó.
“Thư ký Kim, vào đây ngay.”
Cuộc gọi vừa kết thúc, cửa trước bật mở, và thư ký Kim bước vào.
“Bà gọi tôi ạ?”
“Mang cái này cho bố nó. Cả thông tin về vụ thuốc nữa, đưa hết đi.”
“Chị! Chị làm cái gì vậy! Chị tưởng làm thế thì anh ấy sẽ tha thứ cho chuyện tôi bị anh ấy đánh à?”
“Không tha thì đã sao? Chúng tôi đã chất chứa quá nhiều thứ không thể tha thứ cho nhau rồi, thêm một chuyện cũng chẳng sao. Người phải lo là cô, kẻ sống nhờ nhìn sắc mặt anh ấy đấy.”
Hee Kwon đứng im, trừng trừng nhìn Chang Hwa hồi lâu. Nhưng Chang Hwa chẳng hề nao núng, đối diện ánh mắt ấy không chút chùn bước.
“Tôi sẽ kiện cô vì mọi thiệt hại mà Yi Ryeong phải gánh chịu để che đậy mấy chuyện đó. Cả tiền nhà chưa thanh toán xong, cô cũng phải trả cho ra trò đấy.”
“Đừng lo. Anh trai tài giỏi của cô sẽ lo hết. Chẳng lẽ anh ấy bảo không biết gì? Không chăm con cái nhưng lại mê mẩn dòng máu của mình đến thế cơ mà. Nên mới gom hết đám con rơi con rớt từ những lần ngoại tình về đấy thôi. Ừ thì, cùng họ Yoon, chắc anh ấy không đuổi cô ra đường đâu, nhưng để giữ công ty thì cô sẽ phải vất vả đấy.”
Giữa lúc Chang Hwa đang nói, Hee Kwon quay lưng và mở cửa bước thẳng ra ngoài. Bà hét với theo vài câu cuối cùng rồi thở phào một hơi dài như trút được gánh nặng.
“Không biết bao giờ mới hết nhìn cái bộ dạng đó.”
“…Bố vì con mà gửi tiền cho bà ấy sao?”
“Đừng bận tâm. Ông ấy chẳng biết làm gì ngoài việc vung tiền. Một thằng điên khùng đúng nghĩa.”
Chang Hwa rùng mình, ngồi xuống bên Yi Ryeong rồi đón lấy đứa bé từ tay Do Kwon và ôm vào lòng.
“Thế chuyện bà ấy vu oan cho con là sao nữa ạ?”
“Con cũng lờ mờ đoán được mà, đúng không?”
“Cũng đúng.”
Yi Ryeong bình thản đáp. Cậu biết sự thật, nhưng vì sợ mất đi chỗ dựa cuối cùng nếu Hee Kwon rời bỏ mình, cậu đã cố nhắm mắt làm ngơ.
Do Kwon ngơ ngác nhìn hai người, đầu óc vẫn quay cuồng sau cơn bão vừa qua. Anh tự hỏi liệu mình có nên nghe những chuyện này không, và lo lắng cho Yi Ryeong không biết bao nhiêu.
“Dạo này bố con cứ nhắc đến chuyện để lại công ty cho cháu gái đấy.”
“Gì cơ? Con không muốn đâu.”
Yi Ryeong cắt lời ngay lập tức. Cậu chán ngấy cảnh mọi người tranh giành vì tiền, và chẳng muốn bé Seul bị cuốn vào vòng xoáy đó.
“Mẹ biết. Nhà nội con từ xưa đến nay cứ vì tiền mà chia rẽ, đấu đá, chẳng khác gì kẻ thù, chẳng còn là gia đình. Mẹ cũng không ưa chuyện này. Nhưng bố con bảo con đã nổi tiếng với tư cách người của công chúng, không được nữa, còn mấy đứa con ngoài giá thú thì không có tên trong hộ khẩu, nên nếu nuôi bé Seul tử tế thì sao.”
“Bảo ông ấy đừng mơ mòng.”
“Mẹ đã nói con sẽ phản đối kịch liệt rồi.”
“Đương nhiên.”
“Nhưng nếu sau này bé Seul có tham vọng và muốn học hành thì lúc đó cứ suy nghĩ nhé.”
Yi Ryeong bĩu môi không hài lòng. Sao lại nói những lời nặng nề với một đứa bé nhỏ xinh thế này chứ. Cậu nhìn bé Seul trong vòng tay mẹ rồi cúi xuống vùi đầu vào bụng con bé.
Chính xác hơn là vùi vào lòng mẹ, người đang ôm bé Seul.
“Yi Ryeong.”
“Con biết bà ấy nghĩ gì về con mà. Có lúc con nghĩ chẳng làm gì được, đành chấp nhận thôi… Dù bị xem như món hàng, con từng nghĩ đằng sau đó là tình yêu dành cho đứa cháu như con. Như bà ấy nói, trước khi ra mắt, con đúng là một mớ hỗn độn…”
Chang Hwa rút một tay ra khỏi vòng ôm quanh bé Seul, kéo Yi Ryeong vào lòng. Cậu không khóc thành tiếng, nhưng nước mắt lặng lẽ thấm đẫm áo bà.
“Mẹ xin lỗi. Cha mẹ không làm tròn bổn phận nên con mới đi tìm tình thương ở nơi khác. Mà kẻ lợi dụng điều đó lại là cô của con.”
Yi Ryeong cô đơn, đau khổ, chênh vênh, tin tưởng người đến bên mình là điều quá đỗi tự nhiên. Kẻ xấu là người lợi dụng, chứ không phải Yi Ryeong ngốc nghếch mà đáng trách.
“Chụp ảnh đẹp thế này mà khóc sao? Đưa mẹ xem ảnh nào.”
“À, để con kiểm tra email. Họ bảo gửi ngay mà.”
Do Kwon vội lấy điện thoại để mở email. Ảnh của bé đã được gửi đến. Anh lưu hết vào máy rồi đưa cho Chang Hwa và Yi Ryeong xem.
“Trời ơi, không thể tin nổi! Xinh như công chúa ấy!”
“Con bé ngoan lắm ạ. Ai cũng khen là quá hiền luôn.”
“Album bao giờ có vậy? Có làm khung ảnh không?”
“Họ bảo khoảng một tháng nữa. Yi Ryeong đặt trước nhiều tùy chọn lắm nên có mấy cái khung luôn. Chắc chắn sẽ đưa mẹ một cái.”
“Để mẹ đặt lên bàn làm việc. Ôi trời, nhìn này. Dễ thương quá đi mất!”
Chang Hwa lật từng bức ảnh, niềm vui hiện rõ trên mặt như một cô gái trẻ. Nhìn bà như vậy, nỗi buồn trên gương mặt Yi Ryeong dần tan biến, thay bằng ánh sáng dịu dàng.
“Ủa, bộ này con chưa thấy mà!”
Yi Ryeong tiếc nuối kêu lên khi thấy bức ảnh chụp lúc cậu ra ngoài nghe điện thoại. Do Kwon đang đứng dậy chuẩn bị bữa cho bé, bật cười trước phản ứng ấy.
“Bộ này dễ thương nhất đấy. Nằm ngửa thế này còn đáng yêu hơn cả lúc úp bụng.”
“Thiên tài luôn. Thiên tài. Giờ đã là thiên tài rồi. Dễ thương nhất thế giới luôn ấy.”
Những gì Hee Kwon làmm, cùng rắc rối với bà ta, chắc chắn là vết thương lớn trong đời Yi Ryeong. Nếu không có ai bên cạnh, có lẽ cậu đã chẳng thể vượt qua. Thậm chí cậu có thể đã gục ngã hoàn toàn dưới cú sốc ấy.
Nhưng giờ thì không. Chỉ vài nụ cười nhỏ và mấy bức ảnh đã xua tan mọi chuyện vừa qua.
Đêm xuống, có thể Yi Ryeong sẽ lại buồn khi nhớ về nó. Nhưng rồi tiếng khóc của con bé sẽ lại cuốn trôi tất cả. Yi Ryeong không còn cô độc nữa. Cậu đã có một gia đình thực sự.
***
“Xin chào ạ? Đây là trại trẻ mồ côi Bo Hwa đúng không? Tôi gọi theo giới thiệu của chủ tịch hội đồng Serhak.”
Yi Ryeong cầm giấy bút, nói chuyện điện thoại với ai đó.
“Dạ, không phải chuyện khác, tôi muốn hỏi thông tin về một đứa trẻ được nhận nuôi cách đây khoảng 25 năm. Vâng. Không phải bản thân tôi, mà là… người nhà đang sống cùng tôi.”
Giọng cậu thận trọng, từng lời được cân nhắc kỹ lưỡng, đầu bút bi gõ nhẹ lên tờ giấy.
“Lúc đó đứa trẻ khoảng ba tuổi, không biết có phải tên do trại trẻ đặt không, nhưng tôi chỉ biết khi được nhận nuôi, đứa trẻ đó được gọi là Choi Do Kwon.”
Thông tin về trại trẻ nơi Do Kwon trải qua thời ấu thơ là nhờ mẹ cậu điều tra. Anh không biết cậu đang tìm cha mẹ ruột của anh, và cậu cũng không muốn anh biết. Cậu sợ nếu anh kỳ vọng rồi không tìm được thì anh sẽ tổn thương.
Yi Ryeong chưa từng để tâm đến cảm xúc của người khác, nhưng với Do Kwon thì khác. Sự thay đổi này làm cậu thấy lạ lẫm, nhưng cũng vui vì mình có thể nghĩ cho ai đó như vậy.
“Còn lưu trữ hồ sơ không ạ?”
Thông tin cá nhân vốn chỉ bản thân mới được biết, nhưng nhờ khoản tiền lớn mẹ cậu quyên góp, mọi thứ đều trở nên dễ dàng.
“Hộp bé sơ sinh ở nhà thờ ạ?”
Nếu cha mẹ từ bỏ quyền nuôi hoặc qua đời trong tai nạn, có thể còn sót lại manh mối. Nhưng Do Kwon bị bỏ rơi trong hộp bé sơ sinh ở nhà thờ vào lúc rạng sáng, và chẳng có thông tin gì trước đó được lưu lại.
“Vậy khu vực nhà thờ đó ở đâu ạ?”
Một nhà thờ nhỏ ở ngoại ô Gyeonggi, nơi có chiếc hộp bé sơ sinh. Do Kwon đã bị bỏ lại đó. Yi Ryeong cúp máy, nhìn tờ giấy ghi tên nhà thờ và vị trí đại khái, đầu bút gõ nhịp lên đó.
Chắc hẳn Do Kwon lúc bị bỏ rơi cũng nhỏ bé như bé Seul bây giờ. Bé xíu và mong manh. Cậu khép mắt lại. Hình ảnh Do Kwon bị bỏ rơi cứ lẫn lộn với hình ảnh bé Seul trong đầu cậu.
Dạo gần đây, mỗi lần thấy chuyện liên quan đến trẻ con, lòng Yi Ryeong lại dễ dàng nhói lên.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.