Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 49
“Cái này buộc kiểu gì nhỉ, anh biết không?”
“Chắc là cắm cái này vào chỗ kia thì phải?”
“Đợi chút đã. Để tôi xem lại trang bán hàng một lát.”
Trong lúc Yi Ryeong ôm đứa bé để dỗ dành, Do Kwon cầm điện thoại của cậu tìm video hướng dẫn cách buộc dây đai. Cách làm cũng không quá phức tạp, chỉ cần nhìn qua là buộc được ngay thôi.
Do Kwon bế tạm bé Seul đang khóc, để Yi Ryeong đeo thử dây đai trẻ em lên người. Sau đó anh cẩn thận đặt bé Seul vào, kéo phần tựa lưng và đệm cổ lên rồi cố định chắc chắn. Seul vẫn khóc lóc ầm ĩ, nhưng Yi Ryeong ôm chặt con bé vào lòng và vỗ về dịu dàng.
“Ôi, thoải mái thật đấy. Cái này còn ổn hơn hẳn loại bằng vải kia, cảm giác chắc chắn hơn nhiều. Chắc là nhờ có tấm đỡ cứng cáp này nhỉ?”
“Thật không?”
Do Kwon tò mò bước vòng quanh Yi Ryeong và quan sát chiếc dây đai. Bé Seul dường như cũng lạ lẫm với cảm giác mới mẻ này, tiếng khóc dần nhỏ lại, đôi mắt bắt đầu láo liên nhìn quanh. Con bé vung vẩy tay chân thò ra ngoài dây đai, cái đầu nhỏ bị kẹt trong đệm cổ cứ xoay qua xoay lại. Rồi bé Seul bất ngờ dụi mặt vào ngực Yi Ryeong, nép chặt như tìm nơi trú ẩn.
Do Kwon và Yi Ryeong đều hiểu rõ tín hiệu này, chẳng ai nói gì thêm. Yi Ryeong chỉ lặng lẽ bước qua bước lại trong phòng khách. Bé Seul dần chìm vào giấc ngủ. Tiếng khóc nhè nhẹ đầy vẻ bướng bỉnh cuối cùng cũng tắt hẳn. Hai người trao nhau một ánh mắt.
Do Kwon bước tới cửa trước, nhẹ nhàng mở ra. Yi Ryeong xỏ tạm đôi dép lê và vội vã theo sau. Tiếng thở đều đều của bé Seul lớn dần, con bé đang chìm sâu vào giấc ngủ.
“Cái dây đai này hiệu quả thật đấy.”
“Suỵt.”
Do Kwon vội đưa tay bịt miệng Yi Ryeong. Chưa chắc bé Seul đã ngủ hẳn, phải chờ thêm chút nữa để con bé chìm sâu hơn thì mới yên tâm trò chuyện được.
Hoàng hôn kéo dài như những vệt bóng, chuẩn bị tan biến. Đèn đường đã sáng lên từ bao giờ, tiếng côn trùng bắt đầu rục rịch cất lời hòa vào không gian. Gió thổi qua, không lạnh mà như gột sạch làn da, mang lại cảm giác khoan khoái lạ thường. Do Kwon khẽ nhét một chiếc khăn nhỏ vào khe giữa đệm cổ và khuôn mặt bé Seul để ngăn gió lùa vào người con bé.
“Ôi, thời tiết đẹp thật.”
“Đúng vậy.”
Hai người sánh bước trong khu chung cư. Những người đi làm về muộn tất bật qua lại, tiếng xe hơi lách vào bãi đỗ ngầm vọng lên và hòa cùng âm thanh lá cây xào xạc trong gió.
“Giá mà nhìn thấy sao thì tốt nhỉ.”
“Ở Seoul thì khó thấy sao lắm.”
“Hồi nhỏ tôi từng đến biệt thự của bà ngoại.”
“Biệt thự á?”
“Ừ, ở vùng quê thật sự luôn. Chẳng có gì để làm, cả ngày chỉ ngồi ngắm côn trùng trước nhà là hết trò. Tôi ghét đi lắm, nhưng có một thứ tôi thích ở đó.”
“Là gì vậy?”
“Đoán xem.”
“Vừa nhắc đến sao, chắc là sao nhỉ.”
“Trời ạ, anh chẳng lãng mạn gì cả. Loại chuyện này phải đoán sai một lần, tỏ ra tò mò ghê gớm để người kể được dịp hồi tưởng, đắm mình trong cảm xúc rồi mới tiết lộ chứ.”
“Nhưng cậu bảo tôi đoán mà.”
“Đoán thì đoán, ai lại đúng ngay phát một thế đâu?”
“Đây chứ đâu.”
“Buồn anh ghê. Buồn thật đấy!”
Yi Ryeong nói vậy nhưng môi vẫn nở nụ cười. Do Kwon cũng bật cười theo.
“Thế sao ở đó đẹp lắm à?”
“Đẹp mê hồn luôn. Nhìn lên là cảm giác như cả bầu trời sao đổ xuống người mình. Vô vàn ngôi sao trải dài, không một kẽ hở… Tôi muốn được ngắm lại lần nữa.”
“Nếu biệt thự đó vẫn còn, sau này mình dẫn bé Seul đi xem nhé?”
“Ý hay đấy. Dù không phải nơi đó, đi đâu đó ở vùng quê có sao sáng cũng được.”
“Tôi thì chưa bao giờ thấy nhiều sao như thế.”
“Thật ra ngay cả ở tỉnh lẻ hoặc khu trung tâm cũng khó thấy. Lúc đó chỗ bà ngoại chỉ còn chưa tới mười hộ dân, xe buýt hai tiếng mới có một chuyến. Nghe bảo đó là ngôi nhà quê của bà từ xưa.”
“Tôi lại mơ được sống ở nơi như vậy.”
“Tôi thì không. Chẳng phải ở thành phố thì sẽ tiện hơn sao? Bách hóa, rạp phim, nhà hát, giao thông công cộng, đủ cả.”
“Đúng là vậy, nhưng không khí trong lành, sao đêm lấp lánh, rừng tuyết rơi, cánh đồng bát ngát… những thứ đó ở quê lúc nào cũng có.”
“Nhưng không có xe thì đi đâu cũng khó, bất tiện lắm. À, Do Kwon này, anh có bằng lái chưa?”
Yi Ryeong chợt nhớ ra, dừng bước và quay sang hỏi. Do Kwon cũng dừng lại đối diện cậu.
“Bằng lái á?”
“Ừ, xe hơi ấy. Anh vừa bảo không xe thì bất tiện, tôi mới nghĩ ra. Tôi đâu thể lái xe cho anh suốt 365 ngày được. Lỡ tôi có việc phải đi xa, anh cần gấp tới viện nghiên cứu thì sao? Không có ghế trẻ em, đi taxi hay xe buýt cũng khó. Nếu anh có bằng, tôi sẽ nhờ mẹ mua xe cho.”
“Không cần đâu, tới mức đó thì…”
“Chúng ta cùng nuôi bé Seul mà, chuyện này cần thiết chứ. Ai biết trước được tôi sẽ gặp chuyện gì. Không phải chuyện lớn, chỉ là tôi quay lại làm việc, đi quay xa, hay bị thương nhẹ không lái xe được. À, hoặc giả dụ tôi ở nhà bị làm sao và cần đi viện gấp, anh cũng phải lái chứ!”
“Ừ thì đúng vậy, nhưng…”
“Hay anh chưa có bằng luôn?”
Do Kwon chậm rãi gật đầu trước câu hỏi của Yi Ryeong. Cậu khựng lại, “Hừm…” một tiếng như đang suy nghĩ rồi tiếp tục bước đi.
“Cũng chẳng có thời gian đi học, tiền đăng ký lớp cũng không dư dả.”
“Học viện gì chứ? Đi thẳng trung tâm thi, đóng phí rồi thi thôi. Phần chức năng thì dễ, sau đó lấy bằng tạm, tôi sẽ dạy anh lái.”
“Cậu á?
“Tôi lái tốt lắm. Hai mươi tuổi là có bằng ngay rồi.”
Yi Ryeong tự tin tuyên bố. Do Kwon thoáng do dự, nhưng khi bị cậu vỗ vai một cái kèm câu “Lo gì chứ?”, anh cũng xuôi lòng.
“Khi nào mẹ tôi về nhỉ? Nhân tiện nói luôn, đăng ký thi đi. Thi xong lấy bằng tạm ngay được đấy. Đi xa chút, đường ít xe, cung đường cũng dễ.”
Yi Ryeong nhẹ nhàng nói, còn Do Kwon nghĩ nếu đã là việc sớm muộn gì cũng phải làm thì thôi làm sớm cho xong, nên cũng gật đầu đồng ý.
Thật ra, anh không sợ thi bằng lái, cũng chẳng thiếu tự tin. Máy móc vốn quen tay, anh chỉ lo đi thi phải mất ít nhất nửa ngày, để mẹ ở nhà một mình trông bé Seul. Trước giờ anh chỉ ra ngoài một đến hai tiếng, toàn gần nhà, có việc gì còn chạy về ngay. Bé Seul nhạy cảm và hay khóc, lại còn nhỏ con nữa, phải cho con bé ăn thường xuyên. Anh không yên tâm giao hết cho mẹ. Nếu đi xa thi mà có chuyện gì xảy ra thì…
Nhưng Yi Ryeong sao mà không nhận ra nỗi lòng ấy của anh được chứ.
“Đừng lo. Mẹ không trông được thì thuê người. Tiền thừa thãi mà, ngại gì. Anh cứ nghĩ xem thích loại xe nào đi.”
“Trẻ con lớn dần, chắc xe to chút thì tốt hơn ấy.”
“Đúng là Do Kwon, cuối cùng cũng thích xe to. Ai cũng vậy mà.”
Yi Ryeong cười lớn, còn Do Kwon hơi ngượng, sợ mình tham lam quá.
“Không… ý là vì con…”
“Tôi hiểu mà. Người quanh tôi lấy vợ lấy chồng xong cũng đổi xe to hết. Xe tôi hiện giờ thùng sau với ghế sau chật quá, tôi đang tính đổi xe lớn hơn. Nhân tiện nhờ mẹ mua luôn hai chiếc xịn cho xong.”
“Không, sao dám làm phiền mua tới hai chiếc…”
“Mẹ tôi giờ chỉ mong làm gì đó cho tôi thôi. Tôi từ chối hết nên anh không biết đấy. Phải nhận mấy thứ này chứ, những gì tôi chưa được nhận, giờ mẹ muốn bù đắp hết.”
Nghe câu cuối của Yi Ryeong, Do Kwon quyết định nghe theo. Nếu bố mẹ Yi Ryeong muốn dùng tiền chuộc lại lỗi lầm ngày xưa thì cậu xứng đáng nhận lấy tất cả.
“Lại đây.”
Yi Ryeong kéo vai Do Kwon. Anh cao hơn cậu một chút, bị kéo xuống bất ngờ. Cậu giơ điện thoại lên, bật chế độ selfie.
“Cười lên nào.”
Tách. Yi Ryeong ôm bé Seul đang ngủ cùng Do Kwon đứng cạnh nhau, cả hai đều lọt vào khung hình.
“Đẹp đấy chứ.”
“Cho tôi xem với.”
Do Kwon tò mò kéo điện thoại của Yi Ryeong lại xem ảnh.
“Bé Seul chẳng rõ mặt gì cả.”
“Ảnh của hai ta mà, thế là được. Ảnh bé Seul đầy ra rồi.”
Yi Ryeong mở thư viện ảnh trong điện thoại, khoe hàng tá bức hình của bé Seul, đủ mọi khoảnh khắc mà chẳng biết cậu chụp từ bao giờ.
“Ảnh này dễ thương này.”
Do Kwon chỉ vào một bức. Yi Ryeong gật gù.
“Chọn vài tấm gửi tôi cùng với ảnh vừa chụp nhé.”
Hai người bước đi trong làn gió mát lành. Ngày nào cũng ở bên nhau, trò chuyện không ngớt, vậy mà chủ đề chẳng bao giờ cạn. Từ chuyện hôm qua, phim xem hôm kia, việc từng nhắc trước đây giờ ra sao, chương trình giải trí cùng xem có gì mới… Chuyện để nói dường như vô tận.
“À, cái máy tập trong phòng thể dục hình như hỏng một bên rồi.”
“Ừ, tôi định gọi người sửa mà lười quá nên để vậy luôn. Anh muốn dùng thử à?”
“Ừ, tò mò chút.”
“Cái đó tốt lắm. Thích hợp để tập lưng.”
Lần này lại chuyển sang chuyện tập luyện. Do Kwon to con hơn, cơ bắp cũng rắn chắc, nhưng vì chủ yếu là cơ bắp từ công việc nên về kỹ thuật tập thì Yi Ryeong rành hơn.
“Nhưng cách tôi biết đa phần là để làm đẹp thì đúng hơn. Học vì nghề mà.”
“Dù với mục đích gì, chịu tập luyện là tốt rồi.”
“Thành ra đôi lúc tôi ghen tị với cơ thể như của anh đấy. Nhìn là thấy khỏe khoắn.”
“Tôi thì đôi khi thấy mình to quá. Mua áo cũng phải chọn cỡ lớn.”
“Cỡ áo là do vai đấy. Tôi cũng bị bảo là mặc áo to hơn dáng người nhiều.”
“Nhưng cậu gầy mà.”
“Ơ kìa? Anh trêu tôi hả?”
Do Kwon bật cười trước phản ứng của Yi Ryeong. Cậu nắm lấy bắp tay anh.
“Thử căng cơ lên xem.”
Do Kwon nghe lời, siết chặt cơ tay. Yi Ryeong bóp bóp, giả vờ ngạc nhiên trước độ rắn chắc rồi nghịch ngợm sờ soạng khắp nơi. Trong lúc ấy, vành tai Do Kwon dần đỏ ửng lên mà chẳng ai để ý.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.