Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 50
Ban đầu, cái chạm tay chỉ như trò đùa thoáng qua và làm cả hai bật cười. Nhưng càng lúc, Do Kwon càng cảm nhận rõ rệt từng đầu ngón tay của Yi Ryeong. Gần đây khoảng cách giữa hai người dần thu hẹp, và trái tim vốn đã chẳng biết bao lần đập loạn nhịp như hỏng mất của anh giờ lại tự do tung hoành không kiềm chế nổi.
“Đừng để tâm, đừng để tâm, đừng để tâm…”
Do Kwon lẩm nhẩm trong đầu, cố giấu đi sự ngượng ngùng bằng cách khẽ quay mặt đi. Tay Yi Ryeong đang bóp nhẹ bắp tay anh cũng dần chùng xuống, dường như chính cậu cũng nhận ra mình đã hơi quá đà. Một thoáng hối tiếc lướt qua tâm trí cậu. Những cái chạm chậm rãi ban đầu giờ hóa thành cái nắm tay đầy ý tứ. Bàn tay anh nằm gọn trong hai tay cậu.
Gió đêm thổi qua và mang theo một chút ngượng ngùng hiếm hoi giữa hai người. Cố không để ý, cố không để lộ rằng mình đang để ý, nhưng cả hai đều rơi vào trạng thái lúng túng: buông tay thì không đành, mà giữ chặt thì lại quá rõ ràng rằng họ đang nghĩ về nhau quá nhiều.
“Tôi…”
Do Kwon lên tiếng trước bằng giọng ngập ngừng để phá tan sự im lặng. Yi Ryeong không biết đáp lại thế nào, chỉ nhắm chặt mắt như muốn trốn tránh. May sao đúng lúc ấy, tiếng khóc bực bội của bé Seul vang lên, cứu cả hai khỏi tình cảnh khó xử.
Dù chỉ là tiếng khóc ngắn ngủi, phản ứng của họ nhanh chưa từng thấy.
“Ơ, sao vậy? Sao thế? Bé Seul của chúng ta tỉnh rồi à? Tỉnh thật rồi sao?”
“Con khó chịu à? Đói hả?”
Bé Seul chỉ khóc nhè một chút rồi lại lặng yên, có lẽ chưa thực sự tỉnh giấc. Nhưng nhờ vậy, bầu không khí ngượng ngập giữa hai người mới phần nào tan biến.
“Vào nhà thôi. Dù sao ngoài này lâu cũng lạnh, thời tiết thế này…”
“Ừ, cũng gần đến giờ cho con ăn rồi. Vào thôi.”
Trên đường lên thang máy, cả hai vẫn cảm nhận được chút gượng gạo còn sót lại. Với Do Kwon, cảm giác từ những cái chạm tay của Yi Ryeong vẫn vương vấn và làm anh bối rối. Còn Yi Ryeong, từ khoảnh khắc nhìn thấy Do Kwon đỏ mặt quay đi, trái tim cậu đã đập thình thịch không ngừng mà chẳng thể nào bình tĩnh lại.
***
“Hôm trước tôi có gọi điện, muốn tìm hiểu về một người tên Choi Do Kwon. Anh ấy được để lại đây từ rất lâu trước đây.”
Sau hơn hai tiếng lái xe, Yi Ryeong đến một nhà thờ nhỏ nằm lọt thỏm giữa cánh đồng lúa, vài căn nhà dân, những tòa biệt thự thưa thớt và dăm ba cửa hàng lẻ. Bên cạnh nhà thờ là con lạch nhỏ chảy êm ru, xa xa là cánh đồng trải rộng, đối diện là ngọn đồi thấp với chuồng trại mờ mờ phía sau. Trước nhà thờ, qua một mảnh đất trồng đậu phộng nhỏ, là ngôi làng nhỏ bé với vài chục hộ dân sinh sống.
Một nữ tu lớn tuổi dẫn cậu vào trong.
“Chúng tôi có lưu giữ hồ sơ, nhưng linh mục phụ trách lúc đó giờ không còn ở đây. Nếu muốn biết chi tiết, có lẽ phải liên lạc với ngài ấy. Tài liệu còn lại chỉ có vài mẩu tin báo và ảnh của đứa bé thôi.”
Nữ tu đưa Yi Ryeong đến phòng của linh mục. Vị linh mục đứng dậy từ bàn làm việc, niềm nở chào đón cậu.
“Cha nghe từ viện trưởng rồi. Con đang tìm một người, đúng không?”
“Vâng, con muốn tìm người đã bỏ đứa bé vào hộp trẻ sơ sinh ở đây.”
“Những người bỏ con vào hộp trẻ thường không muốn bị tìm ra nên hiếm ai để lại dấu vết gì.”
Linh mục lấy ra một chiếc hộp nhỏ đã chuẩn bị sẵn. Bên trong là hình ảnh Do Kwon từ thời còn bé xíu, trước cả khi Yi Ryeong ra đời. Một bức ảnh của đứa bé nhỏ hơn cả bé Seul bây giờ, tấm chăn từng đắp cho anh, một mẩu giấy có nét chữ của cha mẹ và một tờ giấy tờ cũ kỹ.
Yi Ryeong cầm bức ảnh lên trước tiên. Nhìn đứa bé khóc ré trong ảnh, cậu như thấy bóng dáng bé Seul hiện lên.
“Hiếm có đứa bé nào được bỏ vào hộp trẻ ở nhà thờ vùng quê thế này. Linh mục lúc đó nhận đứa bé lần đầu, chắc vì thấy đặc biệt nên giữ lại khá nhiều thứ.”
Xem xong ảnh, Yi Ryeong chuyển sang mẩu giấy bên cạnh. Trên đó ghi ngày giờ sinh của đứa bé, nhưng chỗ lẽ ra là tên thì chỉ có chữ: “Bé trai”.
“Linh mục lúc đó có gặp người bỏ đứa bé không ạ?”
“Cha không rõ chi tiết đến mức đó.”
“Vậy con có thể gặp linh mục ấy được không ạ?”
“Cha sẽ cho con địa chỉ nơi ngài ấy đang ở.”
Linh mục mỉm cười trấn an, ghi gì đó lên mẩu giấy nhỏ rồi đưa cho Yi Ryeong. Cậu nhận lấy, trầm ngâm nhìn tấm chăn trong tay.
“Thưa cha, con có thể mang tấm chăn này về không?”
“Sao vậy?”
“Do Kwon giờ đang nuôi một bé gái, con muốn tặng nó cho con bé như món quà.”
“Ồ, vậy à. Dù sao cũng chỉ để lưu giữ thôi, con cứ mang đi.”
“Cảm ơn cha.”
Yi Ryeong cất tấm chăn, chụp lại toàn bộ giấy tờ, ghi chú và ảnh rồi trả chiếc hộp cho linh mục. Khi bước ra khỏi nhà thờ, lòng cậu nặng trĩu. Nhìn ảnh Do Kwon, trái tim cậu bắt đầu cồn cào mà chẳng thể nào nguôi ngoai.
“Chết tiệt…”
Yi Ryeong khẽ chửi thề. Đã vài tuần không động đến thuốc lá, giờ cậu lại thèm thuồng rồi. Nếu không, cậu sợ nước mắt sẽ trào ra vì đôi mắt cay xè mất.
Yi Ryeong hiểu một đứa bé nhỏ bé cần bàn tay người lớn đến nhường nào, cần sự quan tâm và tình yêu ra sao. Cả đời cậu chưa từng khóc vì những chuyện như thế này, nhưng giờ đây, chúng như hóa thành câu chuyện của chính bé Seul, khiến lòng cậu đau nhói không nguôi.
Nhưng Yi Ryeong không thể đắm mình trong cảm xúc ấy mãi. Cậu phải nhanh chóng đến nơi tiếp theo để kịp về nhà trước khi ngày hôm nay trôi qua quá xa.
***
“Cậu đi đâu mà giờ này mới về vậy?”
Do Kwon lo lắng ra đón khi Yi Ryeong bước vào nhà. Cậu rời đi từ sáng sớm, giờ đã gần nửa đêm. Yi Ryeong mệt mỏi dụi mắt, tháo giày.
“Đi xa một chút.”
“Ăn gì chưa?”
“Tôi đang định nói đây. Đói đến mức bụng dính vào lưng luôn rồi.”
“Cậu vào tắm đi. Tôi hâm súp, ra là ăn được ngay.”
“Cảm ơn anh nhé. Thật đấy.”
Yi Ryeong lê bước vào phòng, chân nam đá chân chiêu. Sau khi rời nhà thờ, cậu tìm đến một công sở nơi vị linh mục cũ nghỉ hưu đang sống. Ông nhớ rõ chuyện ngày ấy hơn cậu tưởng, nhưng lại không muốn kể. Dù cậu tha thiết giải thích rằng muốn tìm cha mẹ cho Do Kwon, ông vẫn kiên quyết giữ im lặng, có lẽ lo rằng người đã nhẫn tâm bỏ con sẽ lại đau lòng nếu quá khứ bị khơi lại.
Yi Ryeong nán lại đó đến khuya, cố thuyết phục ông nhưng chẳng thu được gì. Cuối cùng đành để lại lời hẹn sẽ quay lại, lái xe về nhà trong đêm muộn thế này.
Ngồi bệt dưới vòi sen, nước chảy xối xả lên đầu, Yi Ryeong thở dài. Cậu biết mọi chuyện sẽ không dễ dàng, nhưng cũng không ngờ chỉ một ngày thôi đã khiến mình kiệt sức đến vậy. Chỉ cần vị linh mục chịu mở lời, mọi thứ có thể tiến triển, nhưng ông vẫn im lặng. Ở đó cả ngày, ngồi trong căn phòng chật hẹp với một người chẳng nói chẳng rằng, chỉ càng làm cậu thêm mỏi mệt.
“Cái gì đây?”
Yi Ryeong tắm xong, vừa lau tóc bước ra thì bắt gặp Do Kwon đang cầm túi mua sắm cậu mang về. Anh không mở ra xem, nhưng dễ dàng đoán được bên trong là một tấm chăn.
“À… ờ, cái đó… À đúng rồi! Chăn trong xe đấy.”
“Trong xe á?”
“Ừ, anh đưa đây đi. Phải giặt đã.”
Yi Ryeong vội giật lấy tấm chăn từ tay Do Kwon. Anh nhíu mày, thấy lạ nhưng không hỏi thêm.
“Cậu ăn cơm đi.”
“Hôm nay bé Seul thế nào rồi?”
“Lại nôn ầm ĩ cả lên. Phun như suối luôn.”
“Lại nữa sao?”
Yi Ryeong đổi hướng, nhẹ nhàng mở cửa phòng bé. Tiếng thở đều đều của bé Seul đang ngủ say vang lên khe khẽ.
“Con bé ngủ lâu chưa?”
“Chưa. Mười lăm phút thôi. Trưa ngủ dài rồi, chắc không ngủ lâu đâu, nhưng tầm ba, bốn chục phút nữa thì được.”
“Sao cứ nôn mãi thế nhỉ. Bình sữa với núm vú về chưa?”
“Núm vú chiều nay tới, còn sữa thì chưa. Nôn nhiều là bình thường, nhưng thế này thì hơi quá… Thay thử xem có đỡ không.”
Yi Ryeong lo lắng bước vào bếp, múc một bát súp Do Kwon đã hâm sẵn, lấy cơm trong tủ lạnh quay nóng trong lò vi sóng rồi ngồi xuống bàn ăn.
“Cậu còn bận đến bao giờ?”
“Không biết nữa… Anh mệt à?”
“Hơi hơi thôi.”
“Nếu mai đi mà không xong thì mốt tôi ở nhà.”
“Đây vốn là việc tôi định tự làm, chắc cậu cũng có chuyện quan trọng, tôi không muốn nói mấy chuyện này đâu… Nhưng bé Seul cứ nôn, một mình tôi lau dọn và tắm rửa thì cũng hơi đuối.”
“Thế mai tôi ở nhà vậy.”
“Không phải tôi muốn làm cậu áy náy. Tôi cũng không muốn cản việc cậu đang làm.”
“Để lúc bé Seul bớt nôn rồi làm tiếp cũng được mà.”
“Đừng làm vậy. Tôi không thoải mái. Mai cứ đi theo lịch cũ đi. Tôi trông bé Seul được.”
“Vậy anh vào ngủ đi. Tôi trông một mình, năm tiếng nữa gọi anh dậy.”
Do Kwon trông cũng kiệt sức. Đứa con gái nhỏ xinh xắn chẳng thiếu thứ gì, nhưng cả ngày ăn thì nôn, nằm thì khóc, đặt xuống thì mè nheo, một mình thì trông sao nổi. Yi Ryeong thấy áy náy vì vừa về đã để lộ vẻ mệt mỏi.
Cậu vội vàng ăn qua loa, đẩy Do Kwon vào phòng nghỉ rồi bế bé Seul đang ngủ từ phòng con bé ra. Ngồi trên sofa trong phòng khách tối om và ôm đứa bé ngủ say trong lòng, Yi Ryeong khẽ thì thầm:
“Để bố đỡ khổ chút đi, nhé?”
Hôn lên trán bé Seul đang chép miệng và ngáp trong giấc ngủ, Yi Ryeong chợt nhớ đến bức ảnh của Do Kwon hồi nhỏ. Bé Seul nhỏ hơn các bé khác, chưa tới 5kg. Có lẽ bé trai ngày ấy cũng nặng chừng này.
Cảm nhận sức nặng của bé Seul đè lên ngực, Yi Ryeong nhắm mắt một lát. Nhưng ngay sau đó, cậu giật mình mở mắt vì cảm giác áo ướt. Sữa lại trào ra từ miệng bé Seul, dính đầy quanh môi.
Mùi nôn quen thuộc làm cậu nhăn mặt.
“Lại nữa hả? Sao thế con? Hai bố mệt đứt hơi luôn đây này.”
Yi Ryeong thở dài, với tay lấy khăn ướt cho bé rồi đứng dậy. Nhìn bé Seul nôn xong vẫn ngủ ngon lành, hôm nay cậu vừa bực vừa lo, chẳng biết phải làm sao.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.