Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 51
“Thưa cha, đây là con của Do Kwon. Con bé vừa qua 50 ngày tuổi thôi. Dạo này con bé nôn nhiều lắm, đúng kiểu ‘vua nôn’ luôn. Vì thế mà cả hai chúng tôi đều căng như dây đàn, suốt ngày chỉ biết nhìn chằm chằm vào con.”
“Xinh xắn quá nhỉ.”
“Đúng không ạ? Chỗ này hơi giống con một chút.”
Yi Ryeong phóng to bức ảnh và chỉ vào đôi mắt của bé Seul. Đôi mắt to tròn, long lanh đã sớm biết nhìn thẳng vào ống kính như muốn nói điều gì đó.
“Do Kwon hồi đó chắc cũng đáng yêu thế này, phải không cha?”
Linh mục im lặng, môi mím chặt.
“Cha ơi, làm ơn đi. Con để lại nhà một đứa bé khóc nhè với Do Kwon, chỉ hai người họ thôi đấy ạ.”
“Hai người đang cùng nhau nuôi đứa bé sao?”
“Chuyện dài dòng lắm. Nhưng vâng, chúng con đang cùng chăm một đứa nhỏ. Con vốn sống buông thả, nói thật là trước đây con tự thấy mình chẳng ra gì. Nhưng từ khi nuôi con bé, con thay đổi nhiều. Cả con với bố mẹ cũng làm lành rồi. Vì thế, con muốn nếu cha mẹ Do Kwon còn sống, con mong anh ấy có cơ hội gặp họ một lần. Con tìm cha mẹ ruột của anh ấy không phải vì ý đồ xấu đâu, thưa cha.”
Nghe Yi Ryeong nói, linh mục khép cuốn Kinh Thánh trước mặt lại và tháo cặp kính lão đang đeo. Yi Ryeong cũng ngồi thẳng người, chỉnh lại tư thế.
“Hồi đó, một nhà thờ đã lần đầu tiên lập ra hộp trẻ sơ sinh. Tin tức vừa lan ra, xã hội đã dậy sóng. Người ta bảo nếu có cái hộp đó, ai cũng sẽ bỏ con mình đi.”
Sợ linh mục ngừng kể, Yi Ryeong nín thở, chăm chú lắng nghe từng lời.
“Nhưng chuyện đó không xảy ra. Dù nhiều người phản đối, cha vẫn quyết định đặt hộp trẻ ở đây. Cha nghĩ nếu có ai đó vì quá khổ sở mà định làm hại đứa bé thì để họ mang con đến đây, cầu xin sự tha thứ từ Chúa và cho đứa trẻ một cơ hội sống sót là điều đúng đắn.”
Linh mục nhìn xa xăm như đang sống lại ký ức ngày ấy.
“Lắp hộp trẻ xong, một thời gian dài chẳng ai bỏ con cả. Làng nhỏ, người trẻ cũng chẳng có, nên điều đó không lạ. Rồi một buổi sớm, có một người đàn ông đến.”
“Đàn ông ạ?”
“Hộp trẻ sơ sinh không phải nơi người ta cứ lén bỏ con rồi đi. Nếu phát hiện ai đó bỏ con, các linh mục sẽ giữ họ lại, khuyên nhủ và tư vấn. Nếu họ vẫn nhất quyết bỏ, cha sẽ hỏi thông tin về đứa bé. Dù sao cũng cần biết gì đó để gửi đứa bé đến trại trẻ mồ côi chứ.”
Yi Ryeong nhớ lại chiếc hộp nhỏ và mẩu giấy ghi ngày giờ sinh của Do Kwon.
“Người đàn ông đó giờ ở đâu, có cách nào tìm được không ạ?”
“Trong làng có một nhà trọ nhỏ. Người đàn ông đó từng dẫn đứa bé đến ở đó một đêm. Cả làng đều biết chuyện anh ta bỏ con nên có thể vẫn còn ai đó nhớ về anh ta.”
“Nhà trọ đó ở đâu ạ? Họ còn sống ở đó không?”
“Lần cuối cha rời nhà thờ đó, họ vẫn còn…”
Linh mục viết tên một người, tên nhà trọ và vẽ một bản đồ nhỏ chỉ đường rồi đưa cho Yi Ryeong.
***
Hôm nay tình trạng của Seul tệ hơn hẳn. Cứ đặt nằm xuống là con bé khóc ré lên. Không phải vì không muốn xa bố, mà dường như con bé ghét việc nằm. Sắc mặt Do Kwon tối sầm.
Do Kwon vốn đã định thứ Hai sẽ đưa bé đến viện nghiên cứu vì chuyện nôn mửa liên miên, nhưng hôm nay con bé khóc dữ quá nên anh không yên lòng chút nào. Ăn vào là nôn, không chịu nằm, khóc đến kiệt sức cả ngày. Do Kwon cũng mệt đến rã rời.
Có Yi Ryeong, anh còn ngủ được năm tiếng, thỉnh thoảng tranh thủ nghỉ ngơi. Nhưng hôm nay, từ lúc thức dậy, anh chẳng làm được gì ngoài dỗ dành đứa bé khóc không ngừng. Sức lực như bị rút cạn.
Bác sĩ bảo bé Seul tăng cân, nôn không đáng ngại, nhưng thấy con thế này, Do Kwon dù cố lạc quan cũng không cầm nổi tinh thần rệu rã. Giờ đây thế giới của anh chỉ còn lại căn nhà với tiếng khóc vang vọng và chính mình.
“Seul ơi, Seul. Bố làm gì đây? Hả? Làm gì để con không khóc nữa? Vừa ăn xong lại nôn hết rồi. Bố sắp phát điên mất thôi.”
Do Kwon ôm con mà khóc, hỏi han, nhưng bé Seul nào trả lời được. Ngoài tiếng khóc the thé lan khắp nhà thì chẳng còn âm thanh nào khác.
Bỏ qua cả giặt giũ và dọn dẹp, đến cơm cũng chẳng ăn, Do Kwon chỉ biết ôm con dỗ dành. Cổ tay nhức mỏi, cánh tay như muốn rụng rời, nhưng anh không thể dừng lại. Do Kwon muốn nằm sấp xuống sàn, ôm con và khóc cho đã, nhưng anh cố gắng kìm nén.
Mấy ngày nay bé Seul không đi ngoài nên anh phải kiểm tra tã từng giờ. Lượng ăn cũng giảm, vốn đã ít nay lại càng ít hơn. Do Kwon lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra. Trót để bé trớ khi ợ hơi, rồi cứ nôn mãi, cả ngày anh sống trong thấp thỏm, trái tim như tan chảy.
Rồi khi đặt Seul lên bàn thay tã, con bé vặn vẹo khóc ré. Do Kwon phát hiện trong nước tiểu trên tã có lẫn máu.
“Ơ?”
Anh giật mình, đầu óc tỉnh táo hẳn. Cảm giác được bé Seul vừa gồng mình khóc giờ bỗng mềm nhũn trong tay.
Cảm giác bị giam trong tiếng khóc tan biến, thực tại kéo anh trở lại. Đây không phải vấn đề để chờ đến thứ Hai.
Không kịp nghĩ ngợi, Do Kwon vội mặc tã cho con bé và bế con lao ra ngoài. Tay anh chỉ cầm mỗi điện thoại và thẻ mẹ đưa để dùng lúc cần. Đầu óc anh trống rỗng, chỉ biết phải đến bệnh viện ngay.
Ôm con chạy hết tốc lực ra đường lớn, đôi chân dài sải bước, Do Kwon vung tay rối rít vẫy taxi. Nhưng xe chẳng thấy đâu. Lời Yi Ryeong từng nói – “Có bằng lái chẳng phải tốt hơn sao?” – chợt lướt qua đầu anh.
Kiềm chế cơn xúc động muốn gào lên, anh nhảy qua nhảy lại, vẫy taxi từ làn đối diện. Cuối cùng cũng lên được xe.
“Đến phòng cấp cứu, nhanh lên!”
Thấy chàng trai trẻ ôm con run rẩy, tài xế hiểu tình thế, vội vàng phóng đi.
Trái tim như muốn nổ tung, Do Kwon đến bệnh viện, vội trả tiền taxi, lao thẳng vào phòng cấp cứu mà chẳng kịp đóng cửa xe. Đêm cuối tuần, phòng cấp cứu đông đúc bất ngờ. Người say xỉn, kẻ bị thương nặng, người chỉ hơi khó chịu. Tiếng ồn ào, khóc lóc vang khắp nơi.
Do Kwon bước vào, trên tay ôm bé Seul khóc ngặt. Một y tá tiến đến hỏi triệu chứng.
“Bé… bé đi tiểu ra máu. Dạo này ăn là nôn, bác sĩ nhi bảo không sao… Đã ba ngày không đi ngoài…”
Do Kwon nói không đầu không cuối, cố gắng truyền tải hết thông tin. Y tá trấn an rồi bác sĩ đến.
“Dựa vào triệu chứng, có thể là hẹp môn vị. Nhưng bệnh này không phải cấp cứu ngay. Trước mắt cứ chụp X-quang và truyền dịch đã.”
“Chỉ thế thôi ạ? Hôm nay con bé yếu lắm, cứ mềm nhũn ra. Có thể kiểm tra kỹ hơn không…”
“Thứ Hai đến ngoại trú, chụp siêu âm để chẩn đoán chính xác hơn rồi quyết định phẫu thuật.”
Bác sĩ nhẹ nhàng nói, nhưng Do Kwon không cần sự nhẹ nhàng. Anh đã định thứ Hai đến viện nghiên cứu. Điều anh cần là giải pháp ngay bây giờ, không phải chờ đợi.
Nhưng không thể đôi co với bác sĩ, anh ôm con ngồi phịch xuống ghế. Họ chụp X-quang với tấm chì và xét nghiệm máu cho bé. Mỗi phút trôi qua, Do Kwon tự trách mình không đưa con đến sớm hơn. Giá hôm qua nhờ viện gửi xe, tự mình đi cũng được.
Vì viện xa, vì họ bảo đừng đến bệnh viện khác, vì bác sĩ nói không sao – bao nhiêu lý do khiến anh bỏ mặc con đến giờ. Tất cả là lỗi của anh. Còn tỉnh táo được đã là kỳ tích rồi.
“Bé cần truyền dịch.”
“Vâng.”
Kim đâm vào cánh tay nhỏ xíu, bé Seul khóc ré lên. Nhưng trái tim Do Kwon giờ đã chẳng còn sức để vỡ thêm. Dẫu vậy, sữa thừa vẫn trào ra từ miệng bé.
Anh rút điện thoại, định báo cho Yi Ryeong. Nhưng chuông reo mãi, cậu không bắt máy. Do Kwon đang bồn chồn cắn móng tay thì bác sĩ vội vã chạy đến.
“Tình trạng dinh dưỡng của bé không tốt, mất nước nghiêm trọng. Phải chụp siêu âm ngay bây giờ.”
Tay Do Kwon run rẩy, suýt làm rơi điện thoại, vội đứng dậy.
“Nghiêm trọng lắm không ạ?”
“Chụp siêu âm xong sẽ nói rõ hơn.”
Bác sĩ trước đó bảo không chụp được ngay, giờ lại hối hả dẫn đường. Do Kwon gọi lại cho Yi Ryeong. Lúc này anh cần cậu hơn bao giờ hết. Nhưng chỉ có tiếng tút dài, không ai trả lời.
Siêu âm xong, kết quả là hẹp môn vị phì đại. Tình trạng con bé xấu, cần phẫu thuật khẩn, phải có chữ ký của người giám hộ. Nhưng Yi Ryeong vẫn bặt vô âm tín.
“Tôi… tôi là người giám hộ, nhưng không phải pháp lý…”
“Cha mẹ ruột đâu?”
“Đang không liên lạc được…”
“Sáng mai bảy giờ, tức tám tiếng nữa, ca mổ sẽ bắt đầu. Trước đó phải nộp giấy đồng ý.”
“Vâng, vâng. Sẽ kịp thôi ạ.”
Do Kwon tin thế, muốn tin thế. Nhưng Yi Ryeong vẫn không nghe máy. Nhìn bé Seul nhỏ bé với ống thông dạ dày, trái tim anh như bị thiêu đốt từng giây.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.