Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 53
Cả ngày chạy đôn đáo đến ướt đẫm mồ hôi chân, tin tức về một người lạ tìm kiếm ai đó đã lan khắp ngôi làng nhỏ bé. Một chàng trai cao lớn, điển trai, đeo kính râm và lái chiếc xe trông đắt tiền. Đó là hình ảnh hiếm thấy ở vùng quê hẻo lánh này. Vài người phụ nữ thì thào rằng từng thấy cậu trên tivi, nhưng phần lớn họ tò mò hơn về cái tên Yu Seok Do mà cậu đang truy lùng.
“Cô quen người đó thế nào ạ?”
“Chị em thân thiết lắm. Ngày xưa ở nhà trên nhà dưới mà.”
“Cô biết giờ bà ấy ở đâu không ạ?”
Người phụ nữ chậm rãi gật đầu rồi chẳng nói chẳng rằng, quay người bước đi. Yi Ryeong vội lấy điện thoại định xem giờ thì mới phát hiện máy đã tắt từ bao giờ. Đêm đã khuya, các cửa hàng trong làng quê này đều đóng cửa, chỉ còn bầu trời lấp lánh ánh sao.
Cậu tự hỏi bé Seul có ngủ ngoan không, hôm nay có vất vả không, nhưng nghĩ gọi điện lúc này chỉ tổ đánh thức mọi người. Yi Ryeong đành nhét điện thoại vào túi rồi bước theo người phụ nữ.
“Đi xa lắm không cô? Để cháu quay lại lấy xe nhé?”
Thấy bà cứ lặng lẽ bước, Yi Ryeong lên tiếng. Người phụ nữ ngoảnh lại, khẽ gật đầu. Cả hai im lặng quay về chỗ chiếc xe rồi cùng ngồi vào trong. Một bầu không khí ngột ngạt bao trùm.
“Nhưng mà đi đâu vậy cô…”
“Cứ theo con đường này là sẽ thấy bảng chỉ công viên tưởng niệm.”
“Công viên tưởng niệm á?”
Bà gật đầu lần nữa rồi im bặt. Yi Ryeong chẳng nhận được thêm câu trả lời nào, đành ngoan ngoãn khởi động xe.
Cậu bắt đầu hoài nghi. Liệu mình đang làm đúng không? Có phải đang chở một người lạ kỳ quặc? Tình cảnh này có thật không? Đủ thứ suy nghĩ quay cuồng trong đầu.
Đêm muộn, họ đến công viên tưởng niệm. Người phụ nữ dẫn đường, bước đi không chút do dự.
“Đây, ở đây này.”
Đứng trước cổng đã khóa vì quá giờ, bà chỉ tay về phía nhà tang lễ. Trong bóng tối, tòa nhà lạnh lẽo hiện lên đầy u ám.
“Ở đây ạ?”
“Chết hồi năm kia rồi.”
“Hả?”
“Cậu bảo tìm cha mẹ của đứa bé đúng không? Người sinh đứa bé với thằng khốn đó chỉ có Chun Young nhà tôi thôi. Chun Young mất năm kia rồi.”
“Vậy là… bà ấy…”
“Thằng Seok Do mang đứa bé vứt ở nhà thờ, chính là đứa con của Chun Young. Hồi đó sinh con xong, cơ thể cô ấy yếu lắm. Thằng khốn Seok Do đó tàn bạo, đánh đập cô ấy khi mang thai đến mức suýt chết…”
Những gì bà kể về người đàn ông có thể là cha của Do Kwon hoàn toàn xa lạ với hình ảnh Do Kwon mà cậu biết. Một kẻ bạo lực, độc ác và tồi tệ.
“Lo cô ấy sinh xong lại bị đánh chết, gia đình đưa cô ấy đi bệnh viện xa. Trong lúc đó, thằng đó đem đứa bé đi bỏ. Dù sao gia đình Chun Young cũng nghĩ thà không có đứa con của thằng khốn đó, để cô ấy khỏi làm mẹ đơn thân nên ém chuyện đi. Chun Young thì chẳng muốn tin, sống như quên luôn việc mình từng sinh con.”
“Bà ấy không tò mò về đứa bé sao ạ?”
“Sau này trước ngày tái hôn, Chun Young có nhắc rằng hình như mình từng sinh con. Cô ấy sống như quên mất, không biết là mơ hay thật. Tôi tìm hiểu thì nghe nói đứa bé được nhà giàu nhận nuôi, nghĩ chắc nó sống tốt. Không phải vậy sao?”
Bà liếc chiếc xe của Yi Ryeong. Dường như bà tưởng cậu chính là đứa bé ấy. Yi Ryeong cũng nhìn theo chiếc xe.
“Không đâu ạ. Người cháu biết sống khổ lắm. Cha mẹ nuôi mất sớm, còn bị tranh giành tài sản của họ, khổ sở đủ đường.”
“Vậy à… Số khổ đúng là có truyền đời nhỉ…”
Yi Ryeong không đồng tình. Với cậu, Do Kwon giờ có cô con gái xinh đẹp, hạnh phúc đang chờ phía trước, không thể gọi là bất hạnh được.
“Nhưng giờ anh ấy có con gái, sống hạnh phúc được rồi. Cháu muốn anh ấy gặp cha mẹ một lần nên mới đi tìm.”
Nghe vậy, người phụ nữ lại nhìn về phía nhà tang lễ. Trên gương mặt bà hiện lên nỗi tiếc nuối sâu thẳm, cứ như Chun Young thực sự là chị em ruột thịt của bà vậy.
“Cậu còn muốn gặp cha nó không? Thằng khốn đó cả đời chỉ biết đánh người, bóc lột kẻ khác. Đúng là đồ rác rưởi.”
“Nếu còn sống… ít nhất cháu muốn xác nhận rồi quyết định có để anh ấy gặp không.”
“Hắn vẫn lảng vảng đâu đây. Tôi gặp một lần rồi.”
“Cô biết ông ấy ở đâu không?”
Yi Ryeong ngạc nhiên bước tới. Bà nhìn cậu rồi gật đầu.
“Tôi gặp nó ngay trước khi Chun Young mất. Nếu hắn vẫn sống ở chỗ đó… tôi biết chính xác địa chỉ.”
“Làm ơn nói cho cháu biết!”
Yi Ryeong gần như cầu xin.
***
Ca mổ của bé Seul được xếp vào diện khẩn cấp nhưng không quá phức tạp. Là bệnh liên quan đến dạ dày, chỉ cần nội soi ổ bụng là xong.
Nhưng với một đứa bé phải chịu toàn bộ quá trình dưới liều thuốc mê toàn thân, Do Kwon không thể nào chịu nổi. Con bé chưa đầy hai tháng tuổi mà phải trải qua ca mổ như vậy. Cha mẹ nào giữ được bình tĩnh cơ chứ.
Mãi đến khi bé Seul vào phòng phẫu thuật, Yi Ryeong mới liên lạc được.
“Cậu ở đâu hả!”
Do Kwon gào lên qua điện thoại. Ánh mắt của mẹ Yi Ryeong chạm vào anh. Giọng nói hoảng hốt của Yi Ryeong từ đầu bên kia làm tim anh càng thêm rối loạn.
Nước mắt anh tuôn trào khi nghe thấy giọng cậu. Do Kwon lo lắng đến phát điên suốt thời gian trong bệnh viện. Lo cho bé Seul đã đủ khiến đầu óc muốn nổ tung, vậy mà anh vẫn sợ Yi Ryeong gặp chuyện. Lòng anh như cháy đen, ruột gan như tan ra thành nước.
Nhưng giọng cậu qua điện thoại lại quá bình thường. Do Kwon không kìm được mà hét lên.
Anh bật khóc nức nở, chẳng nói được gì. Tiếng Yi Ryeong hỏi han vang vọng bên tai. Mẹ cậu, Chang Hwa, bước tới và giật lấy điện thoại.
“Mẹ gửi địa chỉ, đến bệnh viện ngay.”
Giọng bà lạnh tanh. Do Kwon càng khóc dữ hơn. Nghe tiếng Yi Ryeong, nỗi sợ hãi và bất an dồn nén như vỡ òa.
“Bác sĩ bảo không cần lo. Họ tự tin lắm, ca mổ sẽ ổn thôi. Chỉ cần mổ là khỏi hẳn 100%, đừng sợ.”
Chang Hwa nói bằng giọng điềm tĩnh. Bà cũng lo lắng, nhưng trước một người cha đang đau khổ như Do Kwon, bà cố giữ lý trí, không để mình sụp đổ.
“Khi Yi Ryeong đến, cứ mắng nó một trận, dạy lại cho đàng hoàng. Thằng bé lớn thế rồi, tôi chẳng nói được gì nữa. Tôi nuôi nó thành ra vậy, nhưng nó đâu biết bé Seul ốm mà cố tình không nghe máy cả đêm đâu.”
Do Kwon ngồi thụp xuống hành lang trước phòng mổ, cố nuốt nước mắt.
Ca mổ kết thúc, anh gặp lại bé Seul ở phòng hồi sức. Ba vết khoan nhỏ từ nội soi còn in trên bụng con bé. Seul há miệng khóc nhưng chẳng phát ra tiếng.
“Đừng ngậm núm vú giả, cứ để bé khóc to ra.”
Do Kwon gật đầu, ôm lấy thân hình bé nhỏ và vỗ về. Tiếng khóc vì đau đớn và tủi thân như thấm qua da thịt anh.
“Ca mổ thành công. Sau năm tiếng, có thể cho bé uống chút nước, nhưng nếu không quấy thì cứ để yên. Từ mai, hãy pha sữa loãng và cho ăn từng chút. 24 giờ sau mổ có thể nôn lại, nhưng đừng lo quá.”
“Cảm ơn bác sĩ.”
Chang Hwa thay anh nói chuyện với bác sĩ. Do Kwon không rời mắt khỏi bé Seul. Nhìn con bé khóc với âm thanh khàn khàn như tiếng kim loại, nước mắt anh rơi không ngừng. Anh lau đi dòng lệ cứ trào ra, ôm bé Seul vỗ về.
Lúc đó Yi Ryeong mới đến bệnh viện. Mặt cậu trắng bệch, quần áo lấm lem đất chẳng rõ từ đâu, đôi giày nhếch nhác bùn và bị bẻ gót.
“Seul đâu? Seul sao rồi!”
Cậu hét lên khi thấy Chang Hwa. Ánh mắt Do Kwon chạm vào cậu. Nhìn thấy anh và bé Seul trong vòng tay anh, Yi Ryeong lao tới, mồ hôi lăn dài trên trán.
“Do Kwon…”
“Mẹ, trông Seul chút nhé.”
Chang Hwa tiến đến, nhận bé Seul từ tay Do Kwon. Anh đứng dậy, không nói không rằng, giáng một cái tát vào má Yi Ryeong.
Bốp! Tiếng vang dội. Yi Ryeong ngã nhào, va vào đâu đó phát ra tiếng động lớn. Thư ký Kim gần đó vội đỡ cậu, nhưng cậu gạt tay anh ta, tự đứng lên. Má cậu sưng đỏ chỉ sau một cú đánh.
“Cậu đã hứa rồi. Sẽ không bao giờ làm gì khiến bé Seul gặp nguy hiểm nữa.”
Yi Ryeong cúi đầu, không dám đáp.
“Bác sĩ bảo nguy cấp và phải mổ ngay, cần chữ ký phụ huynh, mà tôi chẳng làm được gì. Vì tôi… tôi không phải cha mẹ hợp pháp của con bé.”
Hơi thở Do Kwon run rẩy, nặng nề.
“Tôi chọn vậy mà. Tôi nghĩ là ổn nên mới nhờ cậu. Tôi tin lời cậu hứa sẽ không để bé Seul gặp nguy hiểm nữa. Vậy mà sao? Sao con mình ốm mà bố nó lại không liên lạc được? Sao cậu làm vậy được?”
Anh nắm cổ áo Yi Ryeong, lắc mạnh.
“Cậu đã nói sẽ cùng tôi tạo thành một gia đình cho Seul mà! Cậu cũng biết con bé đã hơi khác thường mấy ngày nay rồi mà! Cậu cũng không thể nghe máy ngay được sao? Như vậy mà còn là cha mẹ sao? Cậu cũng không nghĩ đến việc gọi cho tôi để tôi đỡ lo lắng khi cậu về muộn sao? Hả?”
“Xin lỗi… Tôi xin lỗi.”
“Cậu biết tôi sợ thế nào suốt đêm qua không!”
Do Kwon ôm đầu, nước mắt rơi lã chã xuống sàn. Anh đã cố kìm nén, nhưng cứ nghe giọng Yi Ryeong là nước mắt lại tuôn trào không kiểm soát.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.