Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Do Kwon muốn nói thêm điều gì đó, nhưng anh chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi tình huống này. Vốn dĩ anh đã cảm thấy hơi gượng gạo và không thoải mái với Min Hyung, giờ lại thêm phần xấu hổ. Thế nên anh khó có thể đối diện với cậu ta.
“Đưa… đưa Seul cho tôi, rồi chuẩn bị bữa tối thôi.”
Do Kwon nhanh chóng bế Seul từ tay Yi Ryeong, còn Yi Ryeong thì đặt chìa khóa xe về chỗ cũ.
“Seul sắp đến giờ ngủ trưa rồi, để tôi đưa con bé vào phòng. Hai người cứ ăn uống và trò chuyện thoải mái nhé.”
“Nhưng Min Hyung đến để thăm Seul mà?”
“Lúc ăn thì sao bế con bé được chứ. Dù sao thì bây giờ cũng chỉ là giấc ngủ ngắn thôi, chắc con bé ngủ khoảng ba, bốn mươi phút, hai người cứ thoải mái dùng bữa.”
Nói xong, Do Kwon vội vã trốn vào phòng em bé. Khi anh vừa khuất bóng, Min Hyung liền đứng dậy khỏi ghế, tiến đến gần Yi Ryeong và nắm chặt lấy vai cậu.
“Cậu đúng là biết cách làm người khác khó xử. Trước khi nói với tôi, cậu phải hỏi ý kiến anh Do Kwon chứ, phải hỏi xem anh ấy có đồng ý không.”
“Cậu là bạn tôi, còn Do Kwon là người yêu tôi, sao lại phải thế?”
“Không, ý tôi là phép lịch sự ấy. Chẳng lẽ chỉ có mình cậu ‘come out’ thôi à? Anh Do Kwon cũng bị liên lụy theo chứ. Anh ấy có thể không thoải mái.”
“Vậy sao?”
“Người yêu cậu không phải là người dị tính, và cậu cũng không phải đang yêu một người dị tính, hiểu chưa? Cậu có nghĩ đến việc đối phương có thể sợ hãi hay lo lắng điều gì đó không?”
Yi Ryeong nhăn mặt. Như mọi khi, Min Hyung luôn dùng những lời lẽ đúng đắn để làm cậu im lặng.
“Nhớ xin lỗi anh ấy cho đàng hoàng.”
“Tôi biết rồi.”
“Nghĩ cho kỹ vào. Cậu vốn là người nổi tiếng, lại trải qua nhiều chuyện rồi, nên có thể cảm giác về việc bị lộ chuyện sẽ khác với người bình thường như anh Do Kwon.”
Yi Ryeong chậm rãi gật đầu, Min Hyung có vẻ hài lòng với câu trả lời đó, liền đi về phía bàn ăn trước.
“Tôi đói muốn chết rồi. Nghe nói có đồ ngon nên tôi bỏ cả bữa sáng đấy.”
“Tôi đã chuẩn bị đầy đủ rồi, cậu đợi một chút nhé.”
Yi Ryeong lần lượt mang những món ăn đã chuẩn bị từ sáng lên bàn. Tất cả đều do người giúp việc chuẩn bị, nhưng việc hâm nóng và nấu nướng thì Do Kwon và Yi Ryeong đã thay phiên nhau làm rất chăm chỉ.
“Ôi, một bữa tiệc thịnh soạn đây!”
“Dù sao thì cậu cũng là vị khách đầu tiên đến nhà sau khi chúng tôi có Seul mà.”
“Tôi phải cảm ơn cái mối quan hệ xã giao hẹp hòi của cậu mới được.”
Min Hyung lập tức cầm lấy thìa. Yi Ryeong nhìn Min Hyung xúc cơm, chợt nhớ ra điều gì đó, liền đứng dậy lấy chiếc muôi.
“Cậu làm gì vậy?”
“Tôi phải chuẩn bị đồ ăn cho anh Do Kwon nữa chứ. Lát nữa anh ấy sẽ ăn.”
“Trời đất.”
Min Hyung khẽ kêu lên với vẻ mặt không thể tin được. Yoon Yi Ryeong mà Min Hyung biết là một người chưa bao giờ nghĩ đến việc quan tâm đến người khác. Không phải là cậu không biết cách quan tâm, mà đúng hơn là cậu không hiểu tại sao mình phải làm vậy.
May mắn là Yi Ryeong vẫn đối xử khá tốt với Min Hyung, nhưng phần lớn cũng chỉ là ban ơn, và đôi khi những hành động ích kỷ của cậu làm cậu ta không khỏi tức giận. Vậy mà bây giờ, Yoon Yi Ryeong lại chủ động gắp thức ăn cho người khác trước? Yoon Yi Ryeong mà Min Hyung biết là người mà dù có nhắc nhở cũng chưa chắc đã nhớ phải làm như vậy.
“Cậu thật sự thích anh Do Kwon lắm đúng không?”
Nghe Min Hyung hỏi vậy, Yi Ryeong ngượng ngùng gật đầu. Đó là điều mà trước đây cậu chưa từng làm. Min Hyung suýt chút nữa thì há hốc mồm, nghĩ ngớ ngẩn rằng hàm mình sắp rớt ra mất.
Min Hyung biết Yi Ryeong thay người yêu như thay áo, nhưng cậu chưa bao giờ kể với cậu ta về việc thích ai đó. Cậu ta đã lờ mờ nhận ra điều này từ khi Yi Ryeong bắt đầu tâm sự với cậu ta về Do Kwon, nhưng cậu ta không ngờ tình hình lại nghiêm trọng đến mức này.
“Cậu có lý do để khoe khoang như vậy nhỉ.”
“Tôi vui và hạnh phúc vì anh ấy chấp nhận tôi, nhưng không đến mức phát cuồng.”
“Thích đến thế cơ mà?”
“Thích nên mới vậy.”
“Cậu nói gì tôi không hiểu?”
“Có con rồi nên chúng tôi không có thời gian ở bên nhau.”
“À…”
Nhìn vẻ mặt ỉu xìu của Yi Ryeong, Min Hyung gật đầu. Những mối tình trước đây của Yi Ryeong không giống với những mối tình thông thường. Vì vậy, Yi Ryeong cũng chưa được trải nghiệm nhiều điều, và vẫn còn những ảo tưởng về tình yêu. Vốn dĩ cậu chưa bao giờ mong đợi một mối quan hệ tình cảm sâu sắc với đối phương nên điều đó cũng là dễ hiểu.
Nhưng với Do Kwon thì khác. Yi Ryeong cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc với từng điều nhỏ nhặt. Nhưng vấn đề là những khoảnh khắc đó quá ngắn ngủi và quá nhỏ bé.
“Tôi cũng không đòi hỏi gì ghê gớm đâu. Chỉ là tôi muốn được ôm anh ấy ngủ, hoặc là ngồi bên nhau cả ngày thôi. Chúng tôi mới yêu nhau mà, tôi có quyền mong đợi điều đó chứ.”
Ngắm nhìn Do Kwon ngượng ngùng sau nụ hôn vội vã cũng khiến Yi Ryeong cảm thấy hạnh phúc. Ngay cả sự vụng về và lúng túng của anh trong chuyện thân mật cũng làm cậu thấy đáng yêu. Chỉ là cậu cảm thấy quá tiếc nuối vì mọi thứ luôn kết thúc quá nhanh. Cậu muốn được ngồi cạnh anh thủ thỉ tâm tình khi con ngủ, cậu cần những khoảng thời gian dài hơn để ở bên anh.
“Nhưng khi tôi thức thì anh Do Kwon ngủ, còn khi tôi ngủ thì anh Do Kwon lại thức. Ngay cả khi cả hai cùng thức thì một người phải trông con, người kia thì phải ăn cơm, dọn dẹp, giặt giũ… có quá nhiều việc phải làm. Ngay cả khi có chút thời gian rảnh thì tôi cũng mệt mỏi đến mức chỉ biết ngơ ngác thôi.”
Yi Ryeong thở dài một hơi thật dài, vẻ mặt đầy mệt mỏi. Min Hyung đã nhiều lần khuyên nhủ và lắng nghe những lo lắng của cậu, nhưng đây là lần đầu tiên cậu nghiêm túc xin tư vấn về chuyện tình cảm như thế này. Min Hyung bất giác mỉm cười.
“Tôi đang lo lắng thật lòng mà sao cậu lại cười tôi?”
“Tôi thấy cậu giống như bây giờ mới dậy thì ấy.”
“Dậy thì gì chứ… Con đã được 100 ngày rồi đấy. Những cặp bố mẹ khác yêu nhau, hẹn hò ngọt ngào rồi mới có con, nên dù không có những điều đó thì họ vẫn cảm thấy mãn nguyện. Còn tôi thì mới bắt đầu…”
“Nhưng Seul đáng yêu mà.”
“Seul thì đương nhiên là đáng yêu rồi. Đáng yêu hết chỗ nói ấy. Bây giờ tôi đã hiểu câu ‘thương con đến nỗi móc mắt ra cũng không đau’ là như thế nào rồi. Trước kia tôi còn không dám đụng vào bỉm bẩn, bây giờ đến cả ‘sản phẩm’ của con tôi cũng thấy cưng nữa. Hôm nay tôi đã tự tay thay bỉm cho con đấy.”
“Này, đang ăn cơm mà cậu lại nói chuyện đó.”
“Phân của Seul nhà tôi thì có sao đâu.”
“Trời ạ.”
Min Hyung vươn tay khẽ búng trán Yi Ryeong. Chỉ là một cái búng nhẹ, nhưng Yi Ryeong vẫn xoa trán, tỏ vẻ đau đớn.
“Tìm người giúp việc hay làm cách nào đó để hai người có thêm thời gian bên nhau đi.”
“Anh Do Kwon không thích thuê người giúp việc, còn mẹ tôi thỉnh thoảng đến thì tôi có thể ra ngoài vài tiếng… Nhưng thế thì không đủ.”
“Nhưng mà khi Seul bắt đầu ngủ dài vào ban đêm thì hai người sẽ có nhiều thời gian bên nhau hơn mà.”
“Haizz…”
Yi Ryeong thở dài một hơi dài nữa rồi lơ đãng đảo thức ăn trong bát. Min Hyung nhìn Yi Ryeong đang lo lắng, trong lòng dâng lên một cảm giác tự hào như đang nhìn đứa con mình đã trưởng thành.
Ăn xong, cậu đẩy những chiếc bát đĩa bẩn vào máy rửa chén rồi lấy ra những loại trái cây đã được gọt sẵn.
“Cậu uống thêm gì không?”
“Nhà cậu có đồ uống gì không?”
“Có nước ép. Để tôi lấy cho cậu.”
Yi Ryeong rót một cốc nước ép đưa cho Min Hyung rồi đi về phía phòng em bé. Cậu nhẹ nhàng mở cửa, thấy Do Kwon đang nằm trên sàn cùng với Seul.
‘Seul dậy rồi à?’
Yi Ryeong chỉ khẽ mấp máy môi, Do Kwon liền khẽ gật đầu. Seul vừa mới tỉnh giấc, đôi mắt vẫn còn lim dim nên phải hết sức cẩn thận. Trẻ con ở giai đoạn này như một quả bom hẹn giờ vậy, chỉ cần một chuyện nhỏ cũng có thể khiến chúng bật khóc.
“Seul ơi, con ra gặp chú Min Hyung không?”
“Hai người ăn xong rồi à?”
Yi Ryeong gật đầu rồi nhẹ nhàng bế Seul đang nằm trên sàn lên. Con bé vẫn còn ngái ngủ, ngáp một hơi thật dài.
“Anh hết ngại rồi chứ?”
“Cậu biết là tôi ngại sao?”
“Đương nhiên rồi. Tôi luôn dõi theo anh mà.”
Nhìn Yi Ryeong nói trơ trẽn như vậy, Do Kwon bật cười rồi đứng dậy phủi quần áo. Sau đó, anh véo mạnh vào má Yi Ryeong.
“Ưm?”
Đây là lần đầu tiên Do Kwon có hành động như vậy, Yi Ryeong khẽ kêu lên một tiếng ngớ ngẩn.
“Dù là bạn thân đến đâu, nếu cậu còn dám nói năng tùy tiện trước mặt người khác như vậy, tôi sẽ phạt cậu đấy.”
“Nói vậy trước mặt em bé có hơi… gợi cảm quá không?”
“Suỵt.”
“Tôi xin lỗi. Tôi sai rồi.”
Do Kwon lúc này mới buông má Yi Ryeong ra.
Thật lòng mà nói, Do Kwon vẫn cảm thấy ngại khi phải đối diện với Min Hyung. Vốn dĩ anh đã không thoải mái với các mối quan hệ, không chỉ riêng chuyện tình cảm, mà còn cả những mối quan hệ với người ngoài. Trong tình huống này, anh hoàn toàn không biết phải đối xử với Min Hyung như thế nào cho phải.
Yi Ryeong chủ động tấn công anh như một chiếc xe ủi đất, và hai người quen nhau không qua bất kỳ ai, nên anh cảm thấy thoải mái hơn phần nào. Nhưng với Min Hyung thì lại khác.
Min Hyung chủ động bắt chuyện với anh, nhưng cậu ta không phải là kiểu người xông xáo, suồng sã, mà anh cũng không dám chủ động mở lời, sợ rằng sẽ thất lễ với cả Yi Ryeong và Min Hyung.
“Ôi chao, em bé bụ bẫm này là ai đây? Hử?”
Seul vừa ngủ dậy, khuôn mặt còn hơi sưng húp, có lẽ vì khóc trước khi ngủ nên đôi mắt còn hơi đỏ, trông như hai sợi mì ramen bị ngâm nước lâu.
Có lẽ quên mất việc Min Hyung đang ở nhà, Seul lại nhìn chằm chằm vào Min Hyung, rồi khi Min Hyung tiến lại gần, bé con liền rụt người vào lòng Yi Ryeong.
“Con không chịu cho chú nhìn mặt hả?”
Nghe thấy giọng nói, Seul khẽ nghiêng đầu nhìn Min Hyung, nhưng khuôn mặt vẫn còn vùi trong lòng Yi Ryeong.
“Có vẻ con bé tò mò đấy.”
Yi Ryeong bế Seul ngồi trở lại bàn ăn. Rồi cậu dùng dĩa xiên một miếng trái cây đưa cho Do Kwon. Seul vẫn còn ngái ngủ, cau mày nhìn Min Hyung.
“Seul có ăn trái cây không?”
“Phải đến sáu tháng mới bắt đầu cho con ăn dặm được.”
“Tôi không rành về trẻ con lắm. Bao giờ thì con bé biết bò?”
“Nghe nói cũng khoảng sáu tháng.”
Nhìn Do Kwon ăn trái cây, Seul có vẻ thích thú, con bé vươn tay về phía bàn ăn.
“Seul à, bố đau tay. Con đừng cào bố.”
Đôi tay bé nhỏ không nghe lời, khua khoắng lung tung cào vào da Yi Ryeong. Móng tay trẻ con tuy mỏng nhưng lại rất sắc, cào vào rất rát.
“Thật sự như một con búp bê vậy. Má con bé mịn như sứ ấy. Cứ như không phải là người thật vậy. Thật kỳ diệu. Đây là con gái cậu đấy.”
“Thỉnh thoảng tôi vẫn còn ngạc nhiên vì nhà mình có em bé đấy. Nhiều khi tôi ra phòng khách mà không nghĩ gì, thấy Seul đang cựa quậy là tôi giật cả mình.”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.