Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 76
Do Kwon ho khan vài tiếng, còn Yi Ryeong thì cười khúc khích, trèo lên ghế lái, tắt máy rồi xách túi xuống xe.
“Về rồi à? Thi tốt không?”
Tiếng mẹ Yi Ryeong vang lên ngay khi họ bước vào nhà, nhưng bà không xuất hiện. Thay vào đó, họ chạm mặt thư ký Kim đang bế Seul khóc lóc. Anh ta khẽ cúi đầu chào. Mẹ Yi Ryeong đang chuẩn bị bình sữa ở bếp.
“Dĩ nhiên là tốt rồi!”
“Sao con tự hào thế?”
“Thi tốt ạ. Hôm nay chỉ thi đến phần thực hành trong trường thôi.”
Do Kwon vội rửa tay, tiến đến nhận Seul từ thư ký Kim. Con bé đang khóc nức nở thì lập tức nín, dụi đầu vào ngực anh, phát ra tiếng rưng rức như đang tủi thân. Mẹ Yi Ryeong bật cười như không tin nổi.
“Khóc kiểu làm bộ đáng thương gì thế này? Hử? Vừa nãy còn chơi vui như hội, giờ bố về là giả bộ tủi thân à?”
Bà đưa bình sữa ấm cho Do Kwon.
“Thế, thi đường trường khi nào?”
“Tôi định ra ngoại ô. Chỗ ít xe, đường thoáng, chạy thử một hai vòng rồi thi luôn.”
“Muốn đường thoáng thì phải đi xa cỡ nào? Gần Gyeonggi toàn đông đúc.”
“Nhưng vẫn đỡ hơn ở đây chứ ạ.”
Yi Ryeong đến ngồi gần Do Kwon đang cho Seul bú. Bình thường cậu sẽ dính chặt lấy anh như hình với bóng, nhưng hôm nay cậu chọn một chiếc ghế đẩu, chỉ thò đầu ngó Seul.
‘Cãi nhau thì không phải, nhưng sao lại thế nhỉ?’
Chang Hwa nhìn cả hai, lòng thoáng lo. Mấy ngày nay họ cứ giữ cái không khí gượng gạo ấy, muốn không để ý cũng khó. Dù không giống cãi vã, sự xa cách lặp đi lặp lại vẫn khiến cho người ngoài như bà chẳng thể thoải mái.
Bà không muốn can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của con trai, cậu vốn từng bị bà bỏ mặc suốt bao năm rồi. Nhưng Do Kwon không chỉ là bố của đứa cháu duy nhất, mà còn là người bạn đặc biệt của Yi Ryeong.
Bảo họ đừng cãi nhau thì không được, nhưng liệu có thể tạo cơ hội để họ làm lành không?
Bà tiến đến sofa nơi Yi Ryeong ngồi, đặt mình xuống cạnh cậu, mở lời.
“Hay là đi xa luôn đi? Ra tận vùng khác ấy.”
“Vùng khác ạ?”
“Ừ, như Gangwon hay Chungcheong, chỗ không phải điểm du lịch, cũng chẳng đông người.”
“Đi xa thế mất bao nhiêu thời gian ạ?”
“Chẳng phải muốn chạy thử vài vòng sao? Đi luôn, chơi với Seul, ngủ một đêm. Thuê căn hộ hay nhà nghỉ đẹp, nướng thịt, uống rượu và thư giãn. Tốt chứ?”
“Gì ạ? Đột ngột thế? Thế ai trông Seul ạ?”
“Mẹ giúp được mà.”
“Làm sao để Seul cho mẹ cả đêm được!”
“Này, mẹ có người làm. Hai đứa bốn tháng nay có đi đâu chơi được đâu, đúng không?”
Lời nói của bà khiến cả hai đồng loạt nhìn nhau.
Chắc chắn họ nghĩ giống nhau. Nửa tâm trí họ những ngày này đều xoay quanh thất bại hôm ấy. Khi có ý tưởng về một khoảng thời gian dài bất ngờ, điều đó lại ùa về trước tiên.
“Sao mặt con đỏ lên thế?”
“Đâu có. Đỏ gì đâu.”
Yi Ryeong đáp cộc lốc, hắng giọng. Do Kwon kéo Seul sát hơn, cũng để lộ vành tai và cổ đỏ ửng.
“Hai đứa vất vả quá, mẹ cho thời gian nghỉ ngơi. Đi biệt thự nhé? Nhưng xa quá thì khó đến trung tâm thi bằng. Phải tìm chỗ vừa phải.”
Chang Hwa lục tìm điện thoại, bắt đầu tra cứu. Nhà bà có nhiều biệt thự, nhưng ngoài vài nơi thường đến, bà cũng chẳng nhớ hết.
“Thư ký Kim, cái biệt thự lần trước là ở đâu nhỉ? Cái mà trước khi mẹ tôi mất, gia đình ở đó cả tuần. Chỗ có rừng đẹp ấy.”
“Ở Pyeongchang ạ.”
“À, đúng rồi!”
Trong lúc bà và thư ký Kim tìm địa điểm, Yi Ryeong lặng lẽ ngồi cạnh Do Kwon. Anh cảm nhận được cậu nhưng giả vờ không để ý.
“Anh thấy sao?”
“Tôi lo cho Seul, nhưng…”
“Nhưng?”
“…Chắc là được, đúng không? Cậu cũng bí bách rồi.”
“Chỉ tôi bí bách thôi à?”
“Tôi cũng muốn ra ngoại ô du lịch thử…”
“Hừm…”
Yi Ryeong kề sát, chống cằm ngắm Do Kwon. Anh cố tránh ánh mắt ấy, nhưng đôi tai đỏ rực chẳng thể giấu.
“Thế khi nào đi được ạ?”
“Tuần sau, mẹ rảnh hai ngày. Có thể vắng một hai tiếng, nhưng người làm sẽ chăm Seul suốt nên không sao đâu. Đi ngay không? Thế nào?”
“Được ạ. Con sẽ đặt lịch thi đường trường. Mẹ đừng lo chỗ ở, con sẽ tìm chỗ đẹp.”
“Biệt thự sẵn có mà, sao phải tìm?”
“Giờ có nhiều chỗ đẹp lắm ạ.”
Yi Ryeong từ chối biệt thự, sợ người làm dọn dẹp sẽ đồn đại. Cậu lập tức tìm kiếm, chọn một nơi tinh tế, đủ lãng mạn để tạo không khí.
Cả hai cần chuẩn bị nhiều hơn. Với tâm thế nghiêm túc, họ lên kế hoạch cho chuyến đi. Dù bất ngờ, cả hai đều biết đây là cơ hội vàng để bù đắp thất bại trước.
Trong lòng họ, bằng lái đã bị đẩy xuống hàng thứ yếu.
Họ đặt một chỗ nghỉ đắt đỏ ở ngoại ô, một nhà hàng trên đường đi, và đăng ký thi đường trường cho ngày hôm sau. Những thứ cần thiết được chất vào cốp xe.
Không nhiều đồ, nhưng ghế sau xe Yi Ryeong luôn đầy ắp đồ của Seul, chẳng còn chỗ trống.
“Chắc ăn riêng sẽ thoải mái hơn, nên tôi đặt nhà hàng có phòng riêng.”
“Vâng.”
Do Kwon hơi căng thẳng, Yi Ryeong cũng có chút gượng gạo. Trong xe, sự im lặng mang một lý do khác. Cả hai đều biết tối nay sẽ xảy ra điều gì, nhưng kết quả ra sao thì không rõ. Sự kỳ vọng xen lẫn lo lắng khiến họ cứ trăn trở mãi.
Nhà hàng là một quán Hàn truyền thống ở ngoại ô, bán thịt luộc và mì kiều mạch. Món mì trộn dầu mè hơi ngọt nhưng khá ngon.
“Ngon thật.”
“Cảm ơn.”
Do Kwon gắp một miếng thịt kèm cá muối đặt vào bát Yi Ryeong. Cậu cũng múc mì cho anh. Ăn uống ở ngoại ô mang lại cảm giác lạ lùng.
“Giờ nghĩ lại, đây là lần đầu tôi ra khỏi Gyeonggi để đi chơi.”
“Lần đầu á?”
“Chẳng có ai đi cùng, cũng không có thời gian.”
“Còn chuyến đi thực tế thì sao?”
“Phí đi thực tế… tôi không có tiền.”
“Phí đi thực tế cũng không có ư?”
Một căn phòng trọ nhỏ và khoản trợ cấp hàng tháng chỉ đủ để anh sống sót. Anh từng nghĩ không đói đã là may mắn, nhưng nghèo đến mức ốm cũng không dám đi bệnh viện, huống chi mơ đến phí đi thực tế.
“Người thân của anh quá đáng thật. Anh còn nhỏ mà. Khi cha mẹ nuôi mất, anh còn bé lắm đúng không? Lúc đó cũng sống bằng số tiền đó à?”
“Tôi sống một mình, nhưng đến trung học, họ vẫn quan tâm, mua đồ dùng và gửi đồ ăn.”
“Trợ cấp thì sao?”
“Lúc đó họ lo hết…”
“Rồi không có nữa, đúng không?”
Lên cấp ba, mọi liên lạc đứt hẳn. Đồ dùng, thực phẩm từng được gửi giờ chỉ còn vài đồng bạc.
Do Kwon cười gượng như xấu hổ vì cuộc đời mình quá thiếu thốn.
“Anh giỏi thật.”
“Gì cơ?”
“Sống tốt trong hoàn cảnh đó. Tôi có tiền tiêu xài, muốn gì có nấy, vậy mà sống bừa bãi. Còn anh thì không.”
“Hóa đơn do người lớn lo, tôi chỉ cần chia tiền cẩn thận là sống được. Không đến mức lo hôm nay hay mai sẽ đói.”
Thực ra, khi bị đuổi khỏi phòng trọ lúc trưởng thành, đó mới là lúc khó khăn nhất. Lúc ấy anh mới thực sự lo từng bữa ăn.
“Tôi không sống được như thế đâu.”
“Sống thế để làm gì? Chẳng phải trải nghiệm tốt đẹp. Tôi còn chẳng được làm những thứ người khác làm.”
“Giờ thì làm cùng Seul. Đi nước ngoài, khám phá khắp trong nước.”
“Tốt.”
“Vậy hôm nay là bước đầu tiên.”
Sau khi nghe lời nói Yi Ryeong, Do Kwon mỉm cười gật đầu. Những điều bị lãng quên vì mải lo lắng chợt ùa về.
Đây cũng là chuyến đi đầu tiên với Yi Ryeong. Dù gọi là du lịch thì hơi gượng, nhưng vẫn là một cột mốc đáng nhớ.
“Vậy thì đi tiếp thôi. Hôm nay tập lộ trình thi, còn lại thì đi đâu cũng được.”
Còn tiếp
Lần trước tui cập nhật bị sót 2 chương 75 và 76 của bộ này. Tui xin lỗi tui có lỗi wa?. Có gì tui cập nhật bù cho mọi người 2 chương tiếp theo nhóo
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.