Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 77
“Được rồi.”
Sau khi rời khỏi quán ăn, họ lại bon bon trên con đường vắng vẻ. Giờ họ có thể ngắm nhìn phong cảnh với một tâm thế, một không khí thư thái hơn hẳn lúc trước. Chiếc xe lăn bánh không ngừng nghỉ, bên ngoài cửa sổ ngập tràn màu xanh mướt mắt. Những ngọn núi cao sừng sững trước mắt và bầu trời trong xanh mang lại cảm giác sảng khoái khó tìm thấy ở phố thị ồn ào.
“May quá, hôm nay trời đẹp.”
“Đúng vậy. Lại không quá nóng.”
Chiếc xe của họ cứ thế chạy, thẳng tiến đến trung tâm sát hạch lái xe mà Do Kwon sắp dự thi.
“Trước hết, anh cứ chạy thử ba bốn vòng quanh đây đi.”
Yi Ryeong vừa nói vừa tháo dây an toàn ngay khi xe vừa dừng bánh. Do Kwon hơi căng thẳng, hít một hơi thật sâu. Còn Yi Ryeong thì lấy miếng dán ‘Xe đang tập lái’ đã chuẩn bị sẵn, dán ở phía sau xe.
Do Kwon ngồi vào ghế lái, Yi Ryeong ngồi ghế phụ rồi chiếc xe lại nổ máy.
“Anh kiểm tra xem kính chiếu hậu đã vừa tầm nhìn chưa, nếu chưa thì chỉnh lại. Ghế thì đang đẩy lùi hết cỡ rồi đấy. Tay lái anh cũng có thể chỉnh độ cao theo ý muốn.”
Do Kwon gật đầu, nhưng vì chưa biết cái nào mới phù hợp với mình nên chỉ đưa mắt nhìn quanh. Trong lúc đó, Yi Ryeong bật định vị trên điện thoại, đánh dấu tuyến đường thi thử.
“Nếu chưa biết thì cứ dùng tạm đi. Tôi với anh tầm mắt cũng không chênh lệch nhiều lắm nên chắc không có gì bất tiện đâu. Nào, nhả phanh tay, đạp phanh chân rồi vào số.”
Do Kwon xoa xoa hai bàn tay vài cái rồi cho xe lăn bánh. Anh nghĩ mình làm được, nhưng khi bắt tay vào thực tế lại thấy hơi căng thẳng.
“Khi xe bên cạnh đến tầm này thì anh đánh lái được rồi.”
Theo lời Yi Ryeong hướng dẫn, anh bắt đầu cho xe di chuyển. Vì trước đó chỉ mới lái tốc độ thấp trong khu vực thi thực hành nên tốc độ chiếc xe lúc khởi hành chậm đến mức gần như đứng yên.
“Anh biết là giờ mình còn chưa đi được 5 cây số một giờ không?” “Chúng ta còn chưa ra khỏi cổng mà.”
“Rồi, rồi. Dừng lại đằng kia đi, bật đèn xi nhan lên. Nhìn xem có xe nào vào không rồi hẵng đi.”
Chiếc xe rời bãi đỗ và tiến đến cổng chính của trung tâm. Lượng xe qua lại gần như không có, nhưng vẫn thi thoảng thấy vài chiếc chạy vào bên trong khu vực thi.
Do Kwon nhìn quanh rồi từ từ đánh lái.
Việc đánh lái hay điều khiển xe thì anh đã quen thuộc từ lúc thi thực hành rồi. Hộp số tự động cũng không cần bận tâm nhiều nên mọi thứ cũng không quá phức tạp.
Vấn đề nằm ở chỗ, anh cảm thấy hơi khó khăn trong việc làm quen với tốc độ. Hồi thi thực hành ít có dịp đạp ga nên chỉ cần đi đến 20 km/h thôi là tự động thấy căng thẳng.
“Đi chậm cũng được, nhưng giờ chậm quá đấy, anh biết không?”
“Khoan đã. Đợi chút đã.”
Do Kwon cẩn thận tăng tốc độ xe. Khi số trên đồng hồ báo tốc độ tiến gần đến 40, anh lại cảm thấy chiếc xe đi quá nhanh.
“Tốc độ này được chưa?”
“Anh quen chạy chậm, giờ tăng tốc lên thì cảm giác lạ là phải thôi. Sau này chạy cao tốc xong, về lại nội thành phải chạy 50-60 cây số một giờ, lúc đó mới thấy khó chịu cho xem.”
“Thật sự hơi nhanh thật đấy….”
Do Kwon lo lắng, tạm thời đi theo chỉ dẫn của định vị.
Buổi tập lái bắt đầu từ đó, nhưng mọi chuyện không diễn ra suôn sẻ như mong đợi. Yi Ryeong thì không có tính cách đủ dịu dàng để dạy người khác, còn Do Kwon lần đầu cầm lái thì lại quá nhạy cảm.
“Phanh lại, phanh lại.”
“Tôi đang đạp đây mà.”
“Không phải ‘tôi đang đạp đây mà’, mà là ĐẠP đi. Chứ chẳng phải là anh đang đánh lái quá chậm sao. Phải nhanh hơn nữa chứ. Anh định rẽ trái mất cả ngày à?”
“Tại ở đây đồng hồ báo tốc độ hiện 20 nên tôi đánh lái theo đó.”
“Sao lại phải theo cái đó. Nó báo tốc độ hơi chậm đấy.”
“Ừm, tôi biết rồi.”
“Tôi bảo anh đạp phanh sớm đi chứ. Chẳng phải đã thấy đèn tín hiệu bên kia chuyển màu rồi sao?”
Câu trả lời của Do Kwon ngày càng cụt ngủn, càng về sau thì anh càng ít nói hẳn đi. Sau khi đi hết cả bốn tuyến đường, lúc quay trở lại trung tâm sát hạch, bầu không khí trở nên nặng nề hơn cả lúc họ mới bắt đầu.
“Tập lại đi. Giờ thì nhanh quá rồi. Chẳng phải thấy ở khu vực đỗ xe có biển ghi ‘Tốc độ dưới 10km/h’ sao?”
Do Kwon đánh lái, lại đưa xe tiến về phía cổng chính. Tốc độ thì giờ anh cũng dần làm quen được rồi. Lúc nãy đi 40 km/h đã thấy nhanh quá, rồi trong bãi đỗ chỉ nhả phanh ra một chút là xe đã vọt đi đáng sợ, nhưng giờ thì ổn hơn rồi. Anh khẽ khàng nhích lên quá 10 km/h một chút thì lập tức bị Yi Ryeong nhắc nhở ngay.
“Bật xi nhan lên. Có xe đang đến đấy. Anh không nhìn à?”
Giọng điệu của Yi Ryeong cũng dần trở nên gay gắt, cao hơn bình thường.
Cái tâm trạng tốt đẹp từ lúc chưa vào bãi đỗ đã tan biến hoàn toàn như chuyện của mấy ngày trước, giờ cả Do Kwon lẫn Yi Ryeong đều mang vẻ mặt nặng trịch.
“Phanh lại.”
Do Kwon chỉ liếc nhìn Yi Ryeong rồi thôi.
“Đánh lái thêm nữa chứ. Sao không đi theo làn đường? Chỉnh lại tốc độ nữa.”
“Tôi đang làm đây.”
“Không phải ‘tôi đang làm đây’, mà là ANH PHẢI LÀM ĐI.”
Do Kwon vốn không nghĩ mình đang làm tệ đến thế. Anh là người mới bắt đầu, đi được như vậy đã gọi là khá ổn rồi còn gì. Xe đâu có lấn làn, tốc độ cũng dần làm quen được và giữ ở mức phù hợp, phanh xe cũng đã cố gắng đạp sớm hơn theo lời Yi Ryeong nhắc nhở.
Tất nhiên, với người đã cầm lái bao năm như Yi Ryeong thì có thể thấy bực bội, nhưng Do Kwon thấy chuyện bị phê bình gay gắt đến mức ấy thật sự khiến tâm trạng anh trùng xuống.
Ngược lại, Yi Ryeong thì thấy khó chịu vô cùng vì Do Kwon cứ không làm theo những gì cậu chỉ dẫn. Đạp phanh thì lúc nào cũng quá sát, tốc độ khi rẽ trái rẽ phải thì chậm như rùa bò, lại còn cứ chúi sang bên phải. Đặc biệt là việc thay đổi làn đường. Một người mới như anh thì nên nhìn kính chiếu hậu cẩn thận hơn rồi mới vào làn, nhưng có vẻ Do Kwon nghĩ không có xe nên cứ thế đánh lái đột ngột.
“Rồi sẽ có tai nạn đấy! Anh học lái xe là để chở Seul đi lại cơ mà!”
Yi Ryeong nói, tay nắm lấy vô lăng của Do Kwon từ bên cạnh. Không phải anh lấn làn gì đâu, chỉ hơi lệch đi một chút, chúi nhẹ sang phải thôi mà.
“Sao cậu lại nói những lời như vậy?”
“Đó là sự thật mà.”
“Cậu muốn tôi làm được đến mức nào chỉ trong lần đầu tiên này?”
“Tôi có nói gì khó hiểu đâu? Bảo chạy giữ đúng làn, đạp phanh sớm đi, lúc đổi làn thì nhìn kính chiếu hậu, nếu không thấy rõ thì ngoái đầu kiểm tra một chút rồi mới vào. Những chuyện đó khó lắm sao?”
“Cậu nói kiểu đó thì ai mà muốn nghe?”
“Ý anh là cố tình không nghe lời tôi à?”
“Sao cậu lại vặn vẹo lời tôi như thế?”
Đó là cuộc đối thoại cuối cùng giữa hai người. Chiếc xe quay trở lại bãi đỗ của trung tâm sát hạch. Do Kwon lập tức vào số P và nhanh chóng xuống xe. Yi Ryeong cũng im lặng mở cửa ghế phụ bước ra. Họ không ai nhìn ai.
Trong lòng cả hai đều thấu hiểu vì sao người ta lại nói không nên học lái xe từ người quen thân, và với sự hiểu biết ấy, họ trở lại vị trí cũ của mình.
Ngồi vào ghế lái, Yi Ryeong khẽ thở dài thườn thượt. Còn Do Kwon thì vẫn giữ ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không ngoảnh lại nhìn cậu.
Chiếc xe cứ thế chạy thẳng đến khu nhà đã đặt trước trong tình trạng giận dỗi, không ai nhìn mặt ai. Rõ ràng là lúc rời quán ăn, Yi Ryeong còn nghĩ sẽ làm đủ thứ cho chuyến đi đầu tiên của Do Kwon, nhưng giờ thì tất cả những dự định ấy đã bay biến sạch sành sanh.
Khu nhà thật sự rất ưng ý. Nó đẹp hơn hẳn những tấm ảnh xem trên mạng. Một căn nhà một tầng nằm giữa khu rừng trải rộng. Từ trong nhà có thể ngắm nhìn khu rừng xanh mướt qua ô cửa kính lớn, và nội thất bên trong cũng được bài trí thật tươm tất, xinh xắn đến từng chi tiết nhỏ. Nhưng tâm trạng đâu còn để tận hưởng điều đó.
Yi Ryeong xuống xe, lấy hành lý của mình trong cốp. Do Kwon cũng đến bên cốp, lục tìm đồ đạc của mình. Bình thường thì hai người sẽ giúp nhau xếp dỡ đồ đạc rồi cùng mang vào, nhưng lần này Yi Ryeong chỉ lo lấy đồ của mình rồi đi thẳng vào trong. Thấy cảnh đó, Do Kwon nhăn mặt khó chịu.
‘Đúng là nhỏ nhen.’
Chuyến đi chỉ có một đêm, hành lý chẳng có bao nhiêu, nói thật là cậu có thể xách hết cả đồ của hai người cũng được, vậy mà Yi Ryeong chỉ lấy đồ mình rồi đi mất. Do Kwon đóng cốp lại, lắc đầu nguầy nguậy.
Đi vào trong, anh không thấy Yi Ryeong đâu. Có lẽ cậu đã ném hành lý lên sofa rồi đi tìm giường.
Do Kwon khẽ thở dài. Anh bắt đầu đi quanh nhìn ngó bên trong căn nhà. Nhà của Yi Ryeong cũng gọn gàng và bài trí đẹp mắt, nhưng đúng là vì không phải chỗ người ta sinh sống thường xuyên nên mọi thứ ở nơi này được sắp xếp tươm tất, ngăn nắp hơn hẳn.
Khu rừng ngập tràn sắc xanh mướt mắt nhìn qua ô cửa kính lớn thật tuyệt đẹp. Nếu đến đây vào mùa đông và nhìn thấy khu rừng phủ đầy tuyết, chắc chắn lại là một cảnh tượng ngoạn mục khác.
“Chà…”
Do Kwon cũng ném tạm hành lý lên sô pha rồi đi ra ngoài. Ngước nhìn lên những cây vân sam cao vút, anh cảm thấy lòng mình có gì đó thật lạ lùng.
Anh đi loanh quanh một vòng quanh căn nhà có vẻ ngoài được xây dựng đơn sắc, gọn gàng. Ở phía sau, anh thấy có sẵn than củi, vỉ nướng, một chiếc tủ lạnh nhỏ và cả bồn rửa, chuẩn bị cho việc nướng thịt ngoài trời.
Anh loanh quanh lục lọi một chút ở đó rồi ngồi phịch xuống chiếc ghế gỗ đặt ở phía trước.
Làn gió ấm áp của tháng Bảy khẽ lướt qua má anh. Trời không quá nóng. Bóng cây trong rừng thật mát mẻ, với lại nhiệt độ hôm nay cũng không cao lắm.
“Nghe bảo đằng trước này có cả suối và sông đấy.”
Giọng nói vang lên từ phía sau. Do Kwon quay lại. Yi Ryeong đứng đó, vẻ mặt vẫn còn hậm hực. Do Kwon không đáp lời mà chỉ nhìn cậu.
“Tôi chỉ nói thế thôi, định rủ anh đi dạo một lát ấy mà.”
Thấy anh im lặng chỉ nhìn, Yi Ryeong lại mở lời lần nữa. Rõ ràng là cậu đang hơi ngượng ngùng.
“Nếu anh không đi thì thôi.”
‘Cái kiểu xin lỗi gì thế này….’
Do Kwon biết Yi Ryeong không giỏi xin lỗi, nhưng bảo nhận đây là lời xin lỗi thì cái cảm giác ấm ức trong lòng vẫn chưa tan đi.
“Lại đây nào.”
Do Kwon xoay người lại, đối diện với Yi Ryeong rồi vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh mình.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.