Vị Mặn Ngọt Của Các Ông Bố - Chương 78

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 78

Yi Ryeong ngần ngừ một lúc rồi mới ngồi xuống bên cạnh Do Kwon. Dù là người ngỏ lời mời trước, nhưng khi Yi Ryeong yên vị ngay cạnh, anh lại chẳng hé nửa lời.

Trong lòng Yi Ryeong vẫn còn đôi chút hờn dỗi Do Kwon. Dù vậy, cậu không muốn chuyến du lịch đầu tiên của họ chỉ toàn là những giận hờn và bực tức. Cậu lấy hết can đảm bắt chuyện trước, vậy mà anh lại im lặng. Yi Ryeong không khỏi cảm thấy bức bối.

“Nếu không đi dạo thì…”

“Chờ một chút. Cứ để tôi ngắm khu rừng thêm lát nữa không được sao? Tôi cũng cần sắp xếp lại cảm xúc của mình chứ.”

Có lẽ Yi Ryeong đã hạ quyết tâm xin lỗi, đã phần nào nguôi ngoai và chủ động bắt chuyện trước, nhưng Do Kwon thì chưa. Anh cần thêm một chút thời gian.

Mà thật ra, anh cũng không cần nhiều thời gian đến thế. Dù sao đi nữa, một người vốn chẳng giỏi nói lời xin lỗi như Yi Ryeong lại chủ động chìa tay ra làm hòa trước vì mình, trông cũng thật đáng yêu.

Anh hướng mắt về phía rừng cây, hít mấy hơi thật sâu như để gột rửa hết những vướng bận trong lòng.

“Xin lỗi vì đã nổi cáu, dù biết cậu cũng chỉ vì muốn cố gắng chỉ bảo cho tôi thôi.”

Yi Ryeong nãy giờ vẫn ngoan ngoãn ngồi yên theo lời Do Kwon, chợt giật mình quay sang nhìn anh.

“Cậu không có gì muốn nói sao?”

“…Tôi cũng xin lỗi. Có lẽ là tôi đã hơi quá nhiệt tình.”

“Đấy, cậu làm tốt mà.”

Do Kwon chăm chú nhìn gương mặt Yi Ryeong. Anh chợt nhận ra, ngắm nhìn khuôn mặt này còn làm cơn giận của anh tan biến nhanh hơn cả việc ngắm nhìn khu rừng kia.

“Cậu nói gần đây có một con sông đúng không?”

“Ừm, ở ngay đằng trước kia kìa. Mình đi chứ?”

“Được thôi.”

Yi Ryeong chìa tay ra, Do Kwon nắm lấy bàn tay ấy, và họ cùng nhau dạo bước xuyên qua khu rừng. Chỉ có hai người giữa không gian tĩnh lặng này nên họ có thể nắm tay nhau đi dạo như thế.

Không phải là họ hiếm khi cùng nhau đi dạo hay ra ngoài, nhưng thong thả sánh bước tay trong tay như thế này thì lại là chuyện hiếm hoi.

“Chỗ nghỉ của mình đẹp thật đấy nhỉ?”

“Đánh giá tốt, ảnh chụp cũng đẹp, và giá cả thì… trên trời.”

“Vậy sao?”

“Mà đâu phải thẻ của tôi.” Yi Ryeong cười nói.

Nghe Yi Ryeong cười nói vậy, Do Kwon cũng chỉ biết cười theo.

“Cậu có định quay lại không?” 

Do Kwon hỏi nhân chuyện thẻ tín dụng vừa nhắc tới. Phần lớn chi phí sinh hoạt hiện tại của họ đều đến từ tiền của mẹ Yi Ryeong. Bà nói rằng đó đằng nào cũng là tiền sẽ để lại cho cậu, và vì trước giờ chưa làm được gì nhiều cho con, thế nên cứ thoải mái tiêu xài. Nhưng dĩ nhiên, họ không thể cứ sống dựa vào khoản tiền đó mãi được.

“Chắc là có. Tôi cũng chỉ biết mỗi nghề này thôi mà, phải không? Không thể để Seul có một người bố thất nghiệp được.”

“Nhưng cậu đã rất khó chịu khi ảnh của Seul liên tục bị chụp, hay vụ ảnh ở trung tâm sát hạch lái xe mà.”

Gần đây, bức ảnh chụp cậu cùng Do Kwon đến trung tâm sát hạch để thi lý thuyết lái xe bị lan truyền, làm dấy lại tin đồn lái xe khi say rượu mấy tháng trước. Người ta bắt đầu nghi ngờ, liệu có phải lúc đó cậu say rượu mà là lái xe không bằng lái không? Họ đặt câu hỏi, nếu không thì tại sao Yoon Yi Ryeong lại xuất hiện ở nơi thi bằng lái làm gì? Nghi vấn đó nhanh chóng gây bão trên mạng xã hội rồi được lên cả báo. Dĩ nhiên, đó hoàn toàn là tin đồn vô căn cứ, và tin đính chính đã được đưa ra ngay sau đó.

Ngoài ra, việc ảnh chụp chung của Do Kwon và Seul liên tục xuất hiện cũng làm cậu phiền lòng.

Bộ phim mới thì bị hoãn chiếu vài tháng, bản thân Yi Ryeong cũng đã không xuất hiện trên truyền hình gần cả năm trời, vậy mà cậu không tài nào hiểu nổi tại sao công chúng vẫn cứ quan tâm đến mình nhiều đến thế.

“Nhưng nếu cứ sống lặng lẽ thế này, rồi cũng có ngày sự chú ý đó sẽ nguội đi thôi, phải không? Mọi người quan tâm đến nhất cử nhất động của tôi có lẽ vì tôi toàn gây ra chuyện gì đó, khiến họ phải thốt lên ‘Lại nữa à?’. Nếu cứ yên ổn nuôi dạy Seul như bây giờ, biết đâu tôi cũng có thể sống trong sự thờ ơ vừa phải như những diễn viên khác.”

“Cậu chấp nhận được điều đó sao?”

“Vì tôi thực sự yêu công việc này mà,” Yi Ryeong mỉm cười đáp.

Do Kwon gật đầu. Cũng phải, mỗi khi nói về điện ảnh, đôi mắt Yi Ryeong lại sáng lên lấp lánh. Cậu có cả một danh sách dài những bộ phim muốn xem, và kiến thức về điện ảnh cũng uyên bác hơn Do Kwon tưởng. Về phần Do Kwon, nếu không phải vì chuyện ảnh của Seul bị lan truyền, anh cũng thấy ổn nếu Yi Ryeong tiếp tục công việc đó. Sự chú ý đổ dồn vào bản thân tuy có chút phiền phức, nhưng niềm vui của Yi Ryeong quan trọng hơn.

“Còn anh thì sao, Do Kwon? Anh có thể tiếp tục công việc trước đây không?”

“Chắc là khó. Nhà máy cũng đóng cửa rồi… Dù rằng tôi vẫn có thể xin vào một nhà máy khác cùng ngành.”

“Hay là… anh thử đi học đại học xem sao.”

Nghe vậy, Do Kwon dừng hẳn bước chân, ngỡ ngàng nhìn Yi Ryeong như thể anh chưa từng nghĩ đến điều đó.

“Nếu anh lo lắng về Seul thì bây giờ các trường đại học trực tuyến cũng rất phát triển. Anh có thể học và tốt nghiệp theo hình thức đó mà? Như vậy thì anh cũng sẽ có nhiều lựa chọn công việc hơn.”

“Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện đó.”

“Vậy thì bây giờ nghĩ thử xem sao. Nghe nói hồi đó ông chủ cũ định cho anh đi học đại học mà. Lúc ấy anh có muốn học ngành nào, hay mơ ước vào khoa nào không?”

“Lúc đó tôi chỉ nghĩ đơn giản là… ‘Học ngành quản trị kinh doanh thì có dễ xin việc không nhỉ?’, ‘Phải vào khoa nào mới đủ sống đây?’… chỉ toàn những suy nghĩ như vậy thôi.”

“Trăn trở về con đường tương lai sao…” Yi Ryeong cũng trầm ngâm suy nghĩ.

Hai người cứ thế tay trong tay đi bộ khoảng mười phút thì đến được bờ của một con sông khá rộng. Ven sông là con đường đi dạo và đường dành cho xe chạy dài tít tắp, điểm xuyết đó đây là vài khu nhà nghỉ và quán cà phê.

Họ vừa trò chuyện đủ thứ chuyện trên đời, vừa men theo con đường tản bộ dọc bờ sông. Rồi họ ghé vào một cửa hàng tiện lợi gần đó, mỗi người mua một cây kem, và lại thong thả đi bộ về lại khu nghỉ.

Vì đi bộ khá lâu nên cả hai đều đổ mồ hôi, họ lần lượt vào tắm rửa. Do Kwon tắm xong đi ra thì đã thấy Yi Ryeong đang chuẩn bị nhóm lửa ở khoảng sân phía sau khu nhà.

“Cậu biết làm không đấy?”

“Cứ cho than vào rồi châm lửa là được chứ gì.”

“Mình ăn ngay bây giờ luôn hả?”

“Không được đâu. Thịt heo ấy mà. Phải để chừng ba mươi phút, đợi lửa riu riu hẳn đã. Không là lửa bùng lên, cháy hết đấy.”

“Cậu đã nướng nhiều lần chưa?”

“Cũng không nhiều lắm….” 

Yi Ryeong khẽ khép môi. Cậu không muốn kể cho Do Kwon nghe về những lần mình cùng đám bạn tới những nơi như thế này và đã làm gì. May mắn thay, Do Kwon không gặng hỏi thêm.

“Nhưng bù lại, chúng ta sẽ có lúc ‘ngắm lửa’ đấy.” 

Yi Ryeong nhìn than đã bén lửa, đặt cây đèn khò xuống rồi tiến về phía chiếc ghế gỗ dài. Do Kwon cũng ngồi xuống bên cạnh cậu.

“Không biết đêm nay ở đây có thấy sao không nhỉ?”

“Tôi cũng không chắc. Nhưng nếu thấy thì hay biết mấy.”

“Tôi còn mang cả rượu đến nữa.”

“Ra thế, thảo nào lúc nãy cậu thấy có thùng đá trong xe.”

“Ừm, rồi lúc anh tắm, tôi ngoan ngoãn cho hết vào tủ lạnh rồi đấy.”

“Ngoan quá đi thôi!” Cả hai cùng bật cười trước câu đùa bâng quơ.

“Tôi mang đủ loại luôn. Có cả chanh này. Tonic nữa. Rồi Soju, bia, có cả whisky, rượu vang thì tôi chọn loại hơi ngọt một chút.”

“Sao hai chúng mình uống hết ngần ấy thứ được?”

“Thì mỗi người thử một ít các loại khác nhau, xem anh thích uống gì. Tại vì tôi thích uống rượu mà. Tôi muốn cùng anh đến quán bar rượu vang, quán cocktail. Không chỉ có bia, có rất nhiều thứ tôi muốn uống cùng anh.”

“Dù sao cũng uống vừa phải thôi nhé.”

“Ừm, dạo này nếu không uống cùng anh thì tôi có thèm đụng tới đâu. Ngoan ngoãn thế còn gì. Không biết à?”

Thời gian trôi đi, sức nóng từ bếp than cũng dịu bớt. Hai người nướng thịt heo, xúc xích, tôm, sò điệp và nhiều thứ khác. Có con sò thì rắc thêm phô mai, có thứ rau cuốn mang theo thì thái nhỏ ớt xanh Cheongyang cho vào. Rồi họ bày hết các loại rượu đã mang đến, rót mỗi loại một ít rồi nhâm nhi thưởng thức.

“Chuyện lúc trưa tôi cáu gắt… thật sự xin lỗi anh.”

“Haha. Hóa ra cứ có chút men vào là thật thà thế này à?”

“À, đừng có cười chứ. Tôi nói thật đấy. Nghe nói anh còn chưa được đi du lịch bao giờ, thế mà lần đầu tiên đi chơi, vừa đến nơi tôi đã bắt anh tập lái xe, rồi cứ thế cáu gắt, thậm chí còn cãi nhau nữa. Tôi thật sự…”

“Này, cái vẻ mặt gì thế kia? Sao lại sắp khóc rồi?”

“Có phải sắp khóc đâu chứ? Chỉ là vì tôi thấy có lỗi thôi mà. Thật lòng đấy… Tôi chỉ muốn làm mọi thứ tốt đẹp cho anh thôi. Buổi trưa dạy lái xe, tôi cũng muốn thật ngầu và dịu dàng cơ.”

“Tôi biết rồi. Và tôi hiểu mà. Lái xe vốn nguy hiểm mà. Vì sợ nguy hiểm nên cậu mới lo lắng đến mức phát cáu lên, đúng không?”

“Cảm ơn anh vì đã nói thế. Nhưng thôi, tôi sẽ không đòi dạy lái xe cho anh nữa. Nghe nói bây giờ trả tiền là có cả giáo viên lái xe đến tận nơi giúp đấy. Anh tìm mấy lớp kiểu đấy mà học. Mà này, không được có giáo viên nam đâu nhé. À không, giáo viên nữ cũng… hơi kỳ nhỉ? Ủa, cái này phức tạp ghê ta?”

Đối tượng ghen tuông lại bao gồm cả nam lẫn nữ, đó là một thế giới mà Yi Ryeong chưa bao giờ tưởng tượng ra. Cậu chống tay lên cằm, rên hừ hừ như thể đang tìm cách giải quyết cục diện chưa từng có này.

“Hahaha.”

“Giờ này còn cười cái gì? Phải giải quyết cái rắc rối này chứ!”

“Có một cách đơn giản lắm.”

“Là gì?”

“Chỉ cần Yi Ryeong tiếp tục dạy là được.”

Yi Ryeong khẽ nhíu mày. Cậu đưa bàn tay còn lại đang chống cằm, vươn tới vuốt mái tóc ngắn của Do Kwon rồi nhẹ nhàng rút một sợi.

“Á.”

“Đây là phạt. Không muốn cãi nhau nữa.”

“Thì mình đừng cãi nhau nữa là được. Tôi sẽ nghe lời cậu mà, nên cậu cũng đừng phản ứng quá nhạy cảm nữa là xong.”

“Nói thì dễ nhỉ. Lái xe chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là nguy hiểm lớn rồi, nên tự nhiên tôi trở nên sắc sảo ấy mà.”

“Vậy thì, tôi sẽ cố gắng thích cả một Yi Ryeong sắc sảo nữa.”

“Ơ, cái gì thế này, uống rượu vào rồi nói chuyện hay ho hẳn ra nhỉ? Bình thường anh có thế đâu.”

“Ừm, đúng thật nhỉ.”

Bàn tay Yi Ryeong đang chạm vào mái tóc Do Kwon từ từ lướt xuống trán anh, rồi tới hàng chân mày, vùng mắt và gò má. Ngón cái của bàn tay đang ôm lấy cằm anh, khẽ chạm vào khóe môi. Cậu nhẹ nhàng ấn xuống và xoa nhẹ lên môi anh. Sau đó, Yi Ryeong khẽ nhổm người lên, “chụt” một tiếng, đặt nụ hôn phớt nhẹ lên môi Do Kwon. Theo nụ hôn, Do Kwon khẽ nhắm mắt lại rồi mở ra.

“Đến chính tôi nghĩ cũng thấy, lúc này tôi thật lạ lùng.”

“Cái gì cơ?”

“Chỉ là, tất cả mọi thứ. Mỗi ngày, khi tôi làm một điều gì đó lần đầu tiên, nó thật xa lạ, và khi tôi nhận ra những suy nghĩ đặt ‘chúng ta’ làm nền tảng thay vì chỉ có ‘tôi’, nó đã trở nên tự nhiên đến mức ngay cả tôi cũng ngạc nhiên. Ôi, từng cảm xúc nhỏ bé tôi đang cảm nhận đều hoàn toàn mới mẻ. Sao lại có thể như thế này chứ?”

“Cái đó thì tôi cũng đồng ý.”

“Sao thứ hạnh phúc này lại chỉ đến với cuộc đời tôi lúc này chứ?” 

Có lẽ là vì “lúc này” nên mọi thứ mới thành ra thế. Vì có Seul, vì khoảng thời gian cùng nhau vất vả chăm con đã khiến tình yêu thêm sâu đậm. Nhưng nó không thể đến sớm hơn một chút sao? Yi Ryeong chợt nghĩ thế. Bởi nếu vậy, thì tất cả những sai lầm mà cậu đã chọn ngày xưa có lẽ đều sẽ tan biến hết.

“Tôi… tôi đã sống thật dơ bẩn, như một chiếc giẻ rách vậy. Anh biết không?” 

Yi Ryeong thốt lên như trút hết tâm can. Cậu chưa từng từ chối bất cứ ai bày tỏ ý muốn lên giường cùng mình. Vô số người đã lướt qua đời cậu, và hầu hết nàng còn chẳng nhớ nổi tên hay khuôn mặt. Hồi ấy, Yi Ryeong coi đó chỉ như những cơn gió vô nghĩa thổi ngang qua cuộc đời trống rỗng, chẳng mang theo chút ý nghĩa nào. Nhưng giờ đây, những khoảnh khắc đó cứ quay. ‘Nếu như mình chưa từng trải qua những điều ấy, thì khoảnh khắc này bên Do Kwon chẳng phải sẽ càng thêm quý giá, càng đáng mong chờ hơn sao?’ Cậu tự hỏi mình như vậy.

“Không sao cả. Giờ chỉ cần làm điều đó cùng tôi là được rồi.”

“Đó là lời cầu hôn ư?”

“Gì cơ?”

“Được thôi. Tôi đồng ý nhận lời cầu hôn này.”

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo