Vị Mặn Ngọt Của Các Ông Bố - Chương 86

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 86

“Chẳng mấy chốc mà Seul bắt đầu mọc răng, nghĩ thôi đã thấy lo rồi.”

Do Kwon xoay người, vung chiếc xúc xắc trước mặt Seul rồi nhẹ nhàng đặt vào tay con bé. Seul biết cách nắm, nhưng chưa biết giữ lâu nên chỉ một thoáng là làm rơi ngay. May mà xúc xắc rơi xuống bụng, con bé vẫn có thể tiếp tục nghịch ngợm.

“Ngày mai tôi sẽ đi tập lái xe.”

Khi chiếc xe lăn bánh, Do Kwon lên tiếng như chợt nhớ ra. Hôm nay anh vừa mới lấy được bằng lái. Sau khi bị thuyết phục, anh quyết định không mua xe cũ mà dùng chính chiếc xe này để tập luyện.

“Đi đâu thế?”

“Chà, tôi cũng chưa rõ. Chắc phải đi xa một chút mới luyện được chứ?”

“Có cần tôi đi cùng không?”

“Thế Seul để ai trông?”

“Hay là gọi điện hỏi mẹ xem mẹ đang làm gì…”

“Thôi, tôi đi một mình được.”

“Anh làm được chứ?”

Giọng Yi Ryeong đầy lo lắng. Do Kwon thì chẳng mấy bận tâm, nhưng Yi Ryeong dường như không yên tâm khi để một người vừa có bằng lái như anh tự mình lái xe ra ngoài.

“Dĩ nhiên là được.”

“Hay là tôi đi cùng cho chắc?”

“Cậu định lái bao lâu cơ chứ? Tôi chỉ định tập một, hai tiếng thôi.”

Yi Ryeong khẽ bĩu môi, rõ ràng không hài lòng, nhưng cậu không muốn cãi vã như lần trước chỉ vì cố chấp nên đành im lặng.

Họ trở về nhà, tắm rửa cho Seul đang khóc nhè, dỗ dành con bé rồi cho con bé ăn – một ngày bình thường như bao ngày. Đến khoảng bảy giờ tối, khi Do Kwon chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, Yi Ryeong giữ anh lại như thường lệ.

“Hôm nay bác sĩ bảo chỉ cần cho Seul ăn một lần là được, đúng không?”

“Ừ, đúng rồi.”

“Vậy lát nữa đêm nay anh ngủ cùng tôi đi. Mình đặt báo thức, đến giờ dậy cho Seul ăn một chút là được. Dạo này Seul ngủ liền mười tiếng cơ mà.”

“Ơ? Nhưng mà…”

“Cùng ngủ đi. Từ trước đến giờ, hai đứa mình mới chỉ nằm chung giường có đúng một lần khi đi du lịch thôi. Tôi có bảo làm gì đâu, chỉ là muốn ngủ cùng nhau thôi mà.”

Thấy Do Kwon lưỡng lự, Yi Ryeong nắm lấy cánh tay anh, nài nỉ: “Làm ơn đi.” Từ sau lần Yi Ryeong đưa chăn cho anh, lòng anh lại mềm nhũn và xao xuyến khi nhìn cậu. Lời nài nỉ ấy như một đòn chí mạng, làm trái tim anh tan chảy.

“Được rồi.”

Nghe câu trả lời ấy, Yi Ryeong cười rạng rỡ, không giấu nổi niềm vui.

Sau đó, việc cho Seul ăn và ru con bé ngủ là nhiệm vụ của Yi Ryeong. Đến khoảng tám giờ, Seul bắt đầu ngáp và quấy khóc vì buồn ngủ. Yi Ryeong vỗ nhẹ lưng con bé dỗ dành, chờ tiếng khóc nhỏ dần rồi bế con bé vào phòng và đặt lên giường. Cậu khẽ ấn nhẹ lên ngực Seul, nhắm mắt giả vờ ngủ. Nếu không làm vậy, con bé sẽ lăn lộn, giật mình tỉnh giấc rồi lại khóc vì mệt.

Yi Ryeong đã quen với việc ru Seul ngủ. Từ lúc nào không hay, việc dỗ con bé ngủ ban đêm đã trở thành trách nhiệm của cậu.

“Ngủ rồi.”

Yi Ryeong nhẹ nhàng khép cửa, bước ra, thì thào như sợ làm Seul tỉnh giấc. Thấy Do Kwon vẫn thức, cậu khẽ xoa cổ, có chút ngạc nhiên vì thường giờ này anh đã ngủ say.

“Thức đến nửa đêm chắc anh mệt lắm, hay là mười giờ mình đi ngủ nhé.”

Do Kwon liếc nhìn đồng hồ. Bây giờ là tám rưỡi, còn một tiếng rưỡi nữa. Anh gật đầu, nghĩ mình có thể cầm cự được.

“Vậy uống một lon bia trước đã nhé.”

Yi Ryeong nhanh nhẹn chạy đến tủ lạnh trước khi Do Kwon kịp ngăn. Thỉnh thoảng ban ngày, họ cũng ra ngoài làm một ly, nhưng vì là ban ngày nên không thường xuyên. Trừ cái đêm anh đi lấy bằng lái, đây là lần đầu tiên hai người cùng uống bia vào tối muộn, nhất là ở nhà.

“Vừa nói giảm lần cho Seul bú đêm, giờ đã uống bia, có phải hơi bất cần quá không?”

“Bất cần? Trời ơi, Do Kwon, anh biết bất cần thật sự là gì không hả?”

Yi Ryeong đưa lon bia cho anh rồi nhẹ nhàng chạm lon của mình vào lon của anh, tạo một tiếng “cạch” vui tai.

“Tìm chỗ nào hợp để tập lái xe nhé?”

“Sao lại ngồi đó? Chỗ rộng rãi thế kia mà.”

Yi Ryeong cố tình chen chân ra sau lưng Do Kwon, ngồi sát vào anh. Cậu tựa cằm lên vai anh và giơ điện thoại lên.

“Nhấn cái này thử xem.”

Cậu nhờ anh vì khó thao tác bằng một tay. Do Kwon bật cười, ngả người ra sau, dựa vào Yi Ryeong rồi giúp cậu lướt điện thoại.

“Xuống dưới kia chắc cũng được. Mấy khu đô thị mới đường rộng, đúng là thích thật.”

“Nhưng xe đông lắm.”

“Dù sao cũng chỉ đi hai đến ba tiếng thôi, quanh đây toàn thế cả.”

“Chỗ này trông có vẻ vắng.”

“Chỗ đó gần thật, nhưng đi mất hơn hai tiếng rưỡi vì đường tắc kinh khủng.”

“Vậy à?”

Vừa nhấm nháp bia, cả hai cùng lướt mạng, tìm nơi phù hợp để Do Kwon tập lái.

“Nhưng mà đi một mình thật sự ổn không? Hay gọi thầy dạy lái đi?”

“Tôi thử một mình trước đã. Cũng không khó lắm đâu.”

“Ừ… cũng đúng.”

Dù hôm đó Yi Ryeong có hơi bực bội, nhưng cậu không thấy Do Kwon vụng về hay thao tác kém cỏi.

“Phải luyện nhanh để tháng sau còn chở Seul đi trung tâm văn hóa.”

“Ước gì tôi chở được.”

“Dù sao chỉ một người được vào, mà cũng chẳng có chỗ nào tử tế để chờ. Lại còn lo người ta chụp hình Seul nữa.”

“Lo thật đấy. Giờ vẫn còn khối người tò mò về Seul.”

Một đứa bé được thụ tinh chỉ từ tinh trùng của đàn ông, được cấy ghép và sinh ra từ một người đàn ông. Sự chú ý dành cho Yi Ryeong vốn đã lớn, nhưng câu chuyện về sự ra đời đặc biệt của Seul càng khiến con bé dễ dàng thu hút ánh nhìn từ người lạ.

Đôi khi, Yi Ryeong thấy có lỗi với Seul. Con bé sẽ phải chịu sự chú ý không mong muốn suốt đời. Sự quan tâm dành cho Yi Ryeong có thể là nghiệp chướng từ những gì cậu đã làm, nhưng Seul thì chẳng làm gì, vậy mà lại phải chịu những ánh mắt tò mò.

“Vậy nên tôi mới tập lái để chở Seul đi đây. Đừng lo quá nhé.”

“Ừ…”

Yi Ryeong đang tiu nghỉu thì Do Kwon khẽ hôn lên má cậu. Cậu lập tức tìm đến môi anh, bàn tay luồn vào áo, khẽ xoa bụng anh.

“Không, không được đâu.”

Ban đầu, Do Kwon để yên, nhưng anh vội giữ chặt khi tay Yi Ryeong lần lên trên.

“Giờ Seul ngủ thẳng giấc rồi, làm chút cũng được mà?”

Má Yi Ryeong ửng hồng. Cậu cọ má vào vai anh. Vai Do Kwon cũng nóng ran như đang bốc hơi.

“Vẫn còn phải cho Seul bú đêm mà. Cả hai mệt rồi lại khổ, đợi xong chuyện đó đã…”

“Vậy lúc đó làm ở nhà được không?”

Do Kwon khẽ gật đầu. Yi Ryeong cũng gật theo như đã thỏa thuận xong.

Họ ngồi đó, im lặng, nhấm nháp bia. Cơ thể kề sát làm cả hai hơi bối rối, nhưng không khó chịu. Chỉ là làn da chạm nhau có chút nóng râm ran.

“Tôi đi tắm trước đây.”

“Ừm.”

“Nếu mệt thì cứ nằm trước đi.”

Do Kwon gật đầu. Yi Ryeong rời khỏi anh và bước vào phòng tắm.

Do Kwon uống nốt chỗ bia, khẽ nhắm mắt. Anh mệt, nhưng cái mệt này đã quen thuộc. Có thời điểm Seul khóc ngặt và quấy suốt, anh mệt đến mức chỉ muốn mở mắt cũng là một cực hình. Thậm chí, đôi lần ôm Seul khóc, anh chỉ muốn khóc theo. So với lúc ấy, giờ đây gần như là thiên đường.

Uống hết bia và dọn cả lon của Yi Ryeong, anh nghe tiếng cậu gọi từ phòng tắm. Anh vào phòng, tắm nhanh, thay đồ rồi đặt máy tính bảng có camera theo dõi Seul cạnh giường. Lúc mới đến nhà Yi Ryeong, ngủ trên giường còn lạ lẫm, nhưng giờ anh đã quen rồi. Điều duy nhất vẫn còn xa lạ là hơi ấm của một người nằm cạnh.

Yi Ryeong vòng tay ôm eo anh, nằm sát. Do Kwon cũng ôm lấy vai cậu.

“Cuối cùng cũng được.”

Yi Ryeong thì thầm, còn Do Kwon khẽ bật cười. Chưa đến giờ đi ngủ, nhưng chỉ cần chạm vào anh, cả cơ thể cậu đã như được thả lỏng rồi.

Sao có thể tuyệt đến vậy?

Cả hai cùng nghĩ. Hơi ấm của người kia thật lạ lẫm, cảm xúc ấm áp cũng ngượng ngùng. Nhưng những điều xa lạ ấy chẳng hiểu sao lại chẳng hề khó chịu.

Do Kwon chìm vào giấc ngủ, anh vẫn thấy Yi Ryeong và Seul trong mơ. Gia đình duy nhất anh có, ngay cả trong giấc mơ cũng đáng yêu đến mức khiến anh muốn khóc.

***

Lái xe một mình đáng sợ hơn anh nghĩ, nhưng cũng không quá khó. Do Kwon vốn khéo léo với máy móc, và dù còn hơi lóng ngóng về thời gian, việc lái xe không quá phức tạp.

Sau vài lần đổi làn, rẽ trái và rẽ phải, những gì Yi Ryeong dạy anh hóa ra lại rất hữu ích. Đạp phanh sớm, kiểm tra điểm mù trước khi đổi làn, điều chỉnh tốc độ khi rẽ – tất cả hiện lên rõ ràng, giúp anh lái xe khá suôn sẻ.

Anh đặt điểm đến trên GPS, chính là nơi tối qua hai người đã chọn. Chẳng dám rẽ lung tung, anh chỉ làm theo hướng dẫn của GPS. Nhìn GPS trong lúc căng thẳng hơi rối, nhưng cuối cùng anh cũng đến nơi. Điểm đến là bãi đỗ xe của một trung tâm mua sắm lớn.

Do Kwon định lái quanh thêm chút nữa rồi về. GPS sẽ tiếp tục chỉ đường nên anh đặt điểm đến là nhà. Đang tìm địa chỉ trên GPS, điện thoại đổ chuông.

“Alo?”

—Chào anh, tôi bên bất động sản Hạnh Phúc đây. Anh rảnh nói chuyện không?

Âm thanh cuộc gọi vang khắp xe qua kết nối Bluetooth. Do Kwon hơi giật mình nhưng vẫn nhấc điện thoại khỏi giá đỡ.

“Vâng, anh nói đi.”

—Người thuê mới đã đến. Hôm nay tiền đặt cọc sẽ được chuyển.

“Vâng, cảm ơn anh.”

—Anh gửi số tài khoản qua số này nhé, tôi sẽ chuyển tiếp.

“Cảm ơn, tôi gửi ngay đây.”

Cuộc gọi kết thúc. Điện thoại rung lên, tin nhắn từ bất động sản vừa đến. Do Kwon gõ số tài khoản, gửi đi và nhận ngay tin trả lời rằng sẽ chuyển khoản sớm.

Anh đặt điện thoại về giá đỡ, nắm chặt vô lăng. Vài phút sau, một thông báo chuyển khoản hiện lên màn hình điện thoại rồi biến mất. Do Kwon nhìn chằm chằm vào màn hình, đầu óc bỗng rối bời.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo