Chương 10:
Trong một giây lỡ miệng, từ “của Baek Jingyeom” lỡ thốt lên thay cho từ “ của tôi”
Jingyeom đảo mắt, lấy ra một bộ suit, và quay người lại.
Cái nụ cười mà luôn ở trên mặt Jinwoo từ khi anh bước vào nhà lại dần phai nhạt lần nữa.
Jingyeom đưa bộ suit cho Jinwoo.
“Thay bộ này vào đi.”
“Nhưng mà em chưa phải đi ngay…”
“Chuẩn bị sớm thì luôn tốt hơn mà. Anh có nên vào trong phòng không? Thôi, Jinwoo, em vào đi, thay đồ, rồi đi ra.”
Bị bắt phải thay đồ, Jinwoo thậm chí còn phải đeo cả cà vạt.
Nhìn thấy anh trong bộ suit, so với áo phông và quần jeans, thì thật sự đã biến anh nhìn như con người khác.
Lụa đẹp vì người, và quả thực bộ suit này hợp với Jinwoo. Mặc kệ cho tình huống, bộ suit này vừa vặn một cách hoàn hảo, chẳng rộng cũng chẳng chật.
Khi mà Jingyeom đi xung quanh anh, ngạc nhiên, thì cơ thể Jinwoo cứng đờ, chỉ có ánh mắt là đi chuyển. Mặc dù anh có cảm kích sự chú ý, nhưng nó thật ngượng ngùng, làm cho anh căng thẳng.
“Nó thật sự hợp với em đó. Thường ngày thì cũng được, nhưng mà wow… Jinwoo, em hẳn là nổi tiếng lắm đó.”
“Cũng không hẳn đâu”
“Em cứ tự ngăn cách chính mình. Anh chắc chắn là ở nơi làm việc có nhiều người để ý em. Thậm chí là thầm mến em nữa. Nếu mà anh làm việc với em, anh cũng sẽ nhìn em mãi thôi.”
Với vóc dáng cao, bờ vai rộng, khối cơ vừa đủ, bộ suit đã làm nổi bật vóc dáng thon chắc của anh. Khi mà đứng thẳng, anh ấy nhìn người mẫu vậy.
Và kể cả trong những câu chuyện, có đôi lần anh được nhắc tới như một người đẹp trai, và đó là sự thật.
Trong khi Jingyeom khá có nét đẹp lộng lẫy, vẻ điển trai của Jinwoo có phần khác biệt so với Tak Wonbeom và Sun Soohyuk.
Jingyeom thoát khỏi cơn bàng hoàng, rùng mình rồi nắm tay Jinwoo.
“Có một ngày làm việc thuận lợi nha”
“Không, thật đấy, bây giờ em chưa phải đi làm đâu.”
“Không, em phải đi. Anh tự lo liệu bữa trưa được. Còn em thì ăn ở căng tin, chẳng phải là miễn phí sao? Hay là phải trả tiền? Dù sao đi nữa, em cứ ăn ở đó đi. Còn bây giờ, đi đi.”
Cậu đẩy Jinwoo về phía cửa. Lúc đầu, Jinwoo còn chống cự, nhưng cuối cùng, anh cũng tự đi. Dẫu sao căn nhà nhỏ như thế này, đi mất có vài bước chân.
“Nhưng mà anh có chắc là anh sẽ ổn khi ở nhà một mình chứ?”
“Anh sẽ ổn thôi. Anh đâu phải trẻ con. Có cái nhà mà em nghĩ anh không lo được à?”
“Đồ ăn…”
“Anh hứa sẽ ăn đủ. Anh còn biết nấu mỳ cơ mà.”
Mỳ thì chẳng thấm vào đâu, nhưng ý cậu là sẽ tự thân lo liệu được. Cậu muốn thể hiện rằng cậu có thể ăn một mình.
Jinwoo, bị ép đi làm, chẳng thể rũ khỏi gương mặt vẻ bồn chồn. Đến khi đi bộ ra ngoài ngõ rồi, anh cứ quay đầu nhìn lại.
Jingyeom thì vẫy tay từ trên tầng thượng đến tận khi Jinwoo đi khuất tầm mắt.
Quay trở vào trong, Jingyeom quan sát xung quanh. Phòng khách đã quá đỗi gọn gàng để phải động tay vào. Thứ có vẻ cấp bách hơn thì là cái tủ và căn phòng.
“Baek Jingyeom, đồ tồi tệ…”
Mặc dù bây giờ cậu đã ở một mình, Baek Jingyeom quả thực kinh khủng.
Cậu có để ý lúc trước là giày của Jinwoo đã đi đến mòn cả ra. Ngược lại, trong cái tủ thì lại chất đầy những đôi giày mới cứng thuộc về Baek Jingyeom.
Cậu biết rằng mình phung phí, nhưng mà lần đầu tiên chứng kiến thì vượt mức giới hạn
Quyết định bán những gì có thể, Jingyeom xếp những đôi giày ra phòng khách, lọc ra những cái mới. Hơn nửa là chưa được sử dụng.
Nếu cậu dùng số tiền này để trả nợ, họ có thể chuyển đi từ lâu rồi.
Cậu biết rằng mình nhận được quà nhiều hơn là cho đi, điều này càng khiến cậu càng bực bội.
Kể cả có cằn nhằn, Jingyeom vẫn quay cuồng bận rộn. Cậu tập trung sắp xếp tới nỗi cậu không nhận ra là đã quá giờ ăn trưa, và cậu thấy đói.
Sau khi phân loại tủ giày và chất đống đồ dùng để bán, cậu đi vào trong phòng.
Cậu dự định sẽ dọn đi hơn nửa số đồ để có không gian cho Jinwoo nghỉ ngơi, bất kể là phòng khách hay là ở ngoài.
Chiếc giường này là giường đơn, chẳng đủ cho hai người, vậy nên ít nhất là cậu định dọn cả sàn.
Bất chợt, một ý nghĩ lóe lên trong suy nghĩ, cậu ngồi bệt xuống sàn.
“Nếu lỡ Baek Jingyeom trở lại thì sao?”
Một số người chuyển sinh vẫn quay về thế giới gốc của họ, hầu hết ở lại. Một phần vì họ đã xây dựng nên những ký ức ở nơi đó, một phần khác vì họ không biết cách quay về.
Cậu không biết là vế trước hay sau, nhưng nếu Baek Jingyeom thật sự quay về…
“…Mình có nên viết một lá thư trước đó không nhỉ? Để nói rằng đó không phải Jinwoo, mà là mình đã ở đây trong suốt khoảng thời gian ấy…”
Nếu kịch bản tôi lo sợ xảy ra, rõ ràng là Baek Jingyeom sẽ đổ lỗi cho ai. Jinwoo sẽ gặp rắc rối mà không hề hay biết. Tôi không muốn thấy điều đó.
Hơn nữa, tôi đã hiểu cách Baek Jingyeom đối xử với mọi người thông qua những tin nhắn điện thoại mà tôi đã quan sát.
Baek Jingyeom là một người điên rồ và xấu xa.
Tôi muốn chặn mọi thứ, nhưng họ chỉ là những con cá xấu số mắc kẹt trong lưới của Baek Jingyeom. Vì tôi không đủ tự tin để gặp và nói chuyện trực tiếp với họ, tôi định gửi tin nhắn cho tất cả cùng một lúc sau đó.
Sau đó, tôi sẽ cài đặt lại điện thoại để nó sạch sẽ. Mặc dù đặt ở chế độ im lặng, những tin nhắn liên tục khiến tôi thậm chí chẳng muốn nhìn vào nó.
Tôi quyết định viết lá thư cho Baek Jingyeom sau khi dọn dẹp xong phòng và quay lại làm việc.
Mất bốn giờ để dọn dẹp xong.
Kiệt sức, tôi ngồi trên giường, và bụng tôi réo vang. Tôi đã tập trung đến nỗi không nhận ra mình đói.
Tiếng bụng réo vang trong ngôi nhà yên tĩnh, và Jingyeom tặc lưỡi nhẹ. Cái bụng này còn không biết xấu hổ là gì. Sao mà cứ làm mấy cái âm thanh ồn ào như thế?
Khi Jingyeom đi ra phòng khách, cậu do dự một hồi, thấy không có chỗ nào để đặt chân.
Mặc dù tôi nghĩ mình đã sắp xếp mọi thứ, việc di chuyển đồ đạc từ phòng ra phòng khách đã biến nó thành một mớ hỗn độn. Tôi đoán tôi không giỏi trong khoản dọn dẹp.
"...Tôi phải làm gì đây?"
Nhìn lại, chỉ có đủ chỗ cho Jinwoo nằm xuống, nhưng ở khắp nơi khác đều chất đống đồ đạc. Tôi nghĩ mình đã sắp xếp tốt, nhưng nhìn lại thế này, thật bừa bộn.
"...Jinwoo sẽ giúp thôi ."
Mặc dù tôi làm điều đó vì Jinwoo, anh ấy vẫn sẽ giúp đỡ thôi.
Thông thường, khi ai đó không thể tự làm điều gì đó, họ nên tìm kiếm sự giúp đỡ từ người khác. Dù sao đi nữa, con người là những sinh vật xã hội. Tốt nhất là nên làm những gì mình có thể làm.
Nghĩ vậy, Jingyeom mở tủ lạnh. Nó đầy các món ăn kèm. Không có cơm trong nồi cơm. Jinwoo đã không nấu cơm vì anh phải nhập viện.
Sau một lúc suy nghĩ, Jingyeom lục lọi trong bếp để xem có gì ăn được không.
Vì tôi không thường ăn đồ ăn nhanh, thậm chí không có một gói mì nào trong nhà. Có gạo, nhưng không biết cách nấu, tôi lại đóng nó lại.
Xoa bụng, Jingyeom nhặt chiếc ví mà anh ấy tìm thấy khi dọn dẹp. Bên trong có vài tờ mười nghìn won và một cái căn cước.
Cũng có một thẻ ngân hàng mang tên Jinwoo.
"...Chắc là dùng được, phải không?"
Phân vân không biết nên mua cơm ăn liền hay thứ gì khác, tôi cũng lấy chìa khóa treo trên cửa.
Bước ra ngoài, tôi khóa cửa lại. Tôi giật tay nắm cửa vài lần để đảm bảo nó đã khóa chặt.
Đã năm giờ.
Muốn trở về trước khi Jinwoo tan làm, tôi vội vã, nhưng đúng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng ai đó bước trên cầu thang kim loại.
Nhìn về phía cầu thang, tôi thấy mái tóc đen sẫm ló ra.
Đó là Jinwoo.
Khuôn mặt anh nhăn nhó như đang trong tâm trạng xấu, nhưng khi nhìn thấy Jingyeom ở bên ngoài, vẻ mặt anh ấy giãn ra. Sự thay đổi quá nhanh đến nỗi Jingyeom không nhận ra ngay lập tức.
Jinwoo, người đã đi lên, nghiêng đầu, tự hỏi tại sao Jingyeom lại ở bên ngoài. Sau đó anh để ý thấy ví và chìa khóa nhà trong tay Jingyeom.
"Hyung, anh đi đâu đấy?"
"Đi mua chút cơm ăn liền... Gì cơ? Anh đã tan làm rồi à?"
Jingyeom, vẫn còn bối rối, nhìn Jinwoo với đôi mắt mở to.
Hầu hết nhân viên văn phòng tan làm lúc sáu giờ, vì vậy thấy anh ấy về nhà lúc năm giờ vừa đáng ngạc nhiên vừa đáng mừng.
Cảm giác ở nhà một mình thật kỳ lạ đến mức tôi cứ liếc nhìn xung quanh trong lúc dọn dẹp.
Khi tôi ở cùng Jinwoo trong phòng bệnh, mọi thứ đều ổn, nhưng một mình ở một nơi xa lạ lại cảm thấy kỳ lạ. Tôi đã thầm hy vọng anh ấy sẽ quay lại.
Cảm thấy hạnh phúc, Jingyeom chạy đến chỗ anh ấy. Mặc dù tôi phải ngửa đầu ra sau để nhìn lên anh ấy, nhưng mọi thứ đều ổn.
“Em về sớm vì có buổi tập luyện hôm nay à?"
"Ừ, em vừa dự cuộc họp và về ngay sau đó. Sao lại cơm ăn liền? À... chắc không có cơm nấu sẵn ở nhà."
Chỉ khi đó anh mới nhớ ra không có cơm trong nồi cơm hay trong tủ lạnh.
Khi nấu cơm, Jinwoo thường nấu khoảng sáu suất, chia vào các hộp thủy tinh riêng lẻ và cho vào tủ lạnh.
Theo cách đó, Jingyeom có thể hâm nóng một phần bất cứ khi nào anh ấy đói.
Jinwoo khẽ thở dài, nhận ra anh đã không nghĩ xa đến thế. Điều này có nghĩa là Jingyeom cũng chưa ăn trưa.
“Anh chắc là đói rồi..."
“Anh hơi đói. Anh đang định đi siêu thị. Em có muốn đi cùng không?"
"Ừ. Nhưng trước tiên... có một việc chúng ta cần giải quyết. Hãy xong việc đó rồi đi."
Anh muốn lấp đầy cái bụng đói của Jingyeom ngay lập tức, nhưng anh không thể.
Vì những vị khách không mời mà đến.
"Thật bất tiện khi đến đây; chẳng bao giờ có chỗ đậu xe. Họ nên di chuyển."
"Anh ấy nói không."
"Buộc anh ta phải chuyển đi."
"Mày nói mày sẽ đến hôm nay. Im đi, ồn ào quá."
Một giọng nói quen thuộc vọng đến tai Jingyeom. Hai người đàn ông cao lớn xuất hiện từ cầu thang, người này lại đến người kia.
Jingyeom tự hỏi tại sao họ lại ở đây, nhưng rồi nghĩ rằng họ chắc hẳn đã bám đuôi Jinwoo.
Thật kì lạ để thấy tất cả các nhân vật chính tụ họp lại cùng một chỗ một lần nữa, và Jingyeom tự hỏi rằng điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Nghĩ rằng cậu có thể lần nữa quan sát lại vào hôm nay, cậu cười nhẹ và nhìn vào Wonbeom và Soohyuk với đôi mắt lấp lánh.